Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
"Ma Thần là nam hay nữ?" Vu Hoan không đầu không đuôi hỏi một câu.
Dung Chiêu sửng sốt, đó có liên quan gì đến những gì bọn họ đang nói sao?
Ánh mắt Vu Hoan sáng quắc nhìn chằm chằm Dung Chiêu, Dung Chiêu thấp giọng nói: "Nam."
Vu Hoan thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng rằng lại là yêu hận tình thù gì đó.
"Ma Thần..." Vu Hoan lặp lại vài tiếng, trong mắt có ánh sáng âm u dần dần sáng lấp lánh.
Dung Chiêu lập tức khẩn trương, biểu cảm của Vu Hoan có chút không đúng...
"Dung Chiêu, chàng nói thử xem Ma Thần lợi hại cỡ nào? Hắn ra ngoài, thế giới này có thể sụp đổ hay không?" Vu Hoan dùng đôi mắt lấp lánh u quang nhìn về phía Dung Chiêu, chỗ sâu trong mắt có vô số tia sáng nhảy nhót đang sôi trào, kêu gào.
"Hoan Hoan, chúng ta không tham dự vào chuyện này." Dung Chiêu giữ chặt tay Vu Hoan, một tay khác đặt ở trên bụng nàng, đầu ngón tay hơi hơi xoa xoa, lời nói thấm thía: "Bây giờ nàng không phải một người nữa."
Vu Hoan lập tức lộ ra thần sắc tủi thân: "Dung Chiêu, Ma Thần đó, sao có thể bỏ qua cho được?" Nàng nắm chặt tay Dung Chiêu, giống như làm nũng nói: "Bằng không chúng ta đi xem thôi, ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào được không?"
Ma Thần...
Hiện tại toàn thân trên đưới Vu Hoan đều đang kêu gào hai chữ này.
Không có cách nào, nàng quá thích hai chữ này, so với đại ma đầu gì đó dễ nghe hơn nhiều.
Nàng không tới học hỏi một chút, thật sự sẽ hối hận mấy đời.
Dung Chiêu lắc đầu, ý hắn bảo Vu Hoan nhìn đỉnh đầu.
Vu Hoan nghi hoặc nhìn qua, giữa bóng cây lắc lư, hồng quang vốn dĩ bao phủ trên đỉnh đầu đã không thấy...
Kết thúc rồi?
"Không biết Tư Hoàng làm gì với Thủy Vân Uyên rồi, hiện tại Thủy Vân Uyên đã thoát ly khỏi thế giới kia, trở thành một không gian độc lập." Từ lúc Dung Chiêu đuổi theo Lạc Phù vào Thủy Vân Uyên, Thủy Vân Uyên lập tức bắt đầu thoát ly, đến khi Vu Hoan tỉnh lại, đã hoàn toàn thoát ly rồi.
Cho nên không nhìn thấy những hồng quang kia nữa.
Vu Hoan kinh ngạc nhìn Dung Chiêu.
Tư Hoàng đây là lưu đày nàng sao?
Nhân tiện tính cả Thủy Vân Uyên vào?
"Vậy mà ông đây bị qua cầu rút ván?" Sau một lúc lâu Vu Hoan mới nghẹn ra một câu như vậy.
Dung Chiêu: "..."
Bây giờ có lẽ Hoan Hoan rất tức giận, ngay cả 'ông đây' lâu rồi chưa dùng cũng đã lấy ra tới.
Hắn không nên nói gì nữa để khỏi bị vạ lây.
Dù sao Thủy Vân Uyên này nàng cũng không đi ra ngoài được.
Vu Hoan cọ một chút đứng lên: "Không được, ta muốn đi tìm Tư Hoàng, dám qua cầu rút ván, xem ông đây có giết chết hắn hay không."
"Hoan Hoan, chúng ta ra không được..." Dung Chiêu nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ra không được? Vì sao?? Cho dù Tư Hoàng có lập kết giới đi chăng nữa thì không phải còn Thiên Khuyết Kiếm sao???" Vu Hoan liên tiếp hỏi mấy câu ngu người.
"Ta đã thử rồi, không chém ra được, bên cạnh Thủy Vân Uyên là một mảnh hắc ám, cho dù chúng ta có ra ngoài được thì cũng cần một chút thời gian mới tìm được lối đi đến Tiên Linh Cảnh."
Tư Hoàng đã hiểu thấu tính tình của Vu Hoan, cái gì cũng đã nghĩ kỹ rồi.
Hai người này, quả thật so với ai khác điều hiểu biết đối phương nhiều hơn một chút.
Trong lòng Dung Chiêu thật sự khó chịu.
Đã vậy hắn còn không thể làm gì được Tư Hoàng.
Vu Hoan không tin tà, chạy đến bên cạnh Thủy Vân Uyên, quả nhiên theo như lời Dung Chiêu nói, bên ngoài là một mảnh hắc ám, mà bên cạnh có một thứ trong suốt ngăn cản bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Vu Hoan kéo Thiên Khuyết Kiếm chém lên, kim quang như hoa lửa hiện ra, gợn sóng trong suốt ở trong bối cảnh hắc ám càng thêm phá lệ rõ ràng, duy nhất là không có vết nứt nào.
Vu Hoan chém liên tiếp vài kiếm, kết quả đều là như thế.
"Tư - Hoàng!!" Vu Hoan cắn răng.
Vu Hoan thử hồi lâu cũng không có kết quả, nét mặt càng thêm âm trầm đến đáng sợ.
Tư Hoàng đây là hạ quyết tâm không cho nàng đi ra ngoài.
"Tư Hoàng... Tư Hoàng..." Vu Hoan đi qua lại tại chỗ, ánh mắt thường tường dừng ở hư không bên ngoài.
"Hoan Hoan." Dung Chiêu giữ chặt nàng.
"Dung Chiêu, thật sự không có cách nào đi ra ngoài sao?" Vu Hoan ngoái đầu lại nhìn Dung Chiêu, thần sắc nghiêm túc mà ngưng trọng.
Dung Chiêu nhấp môi, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra tia phức tạp, thật lâu sau hắn mới nói: "Nàng thật sự muốn đi ra?"
Vu Hoan không chút do dự gật đầu: "Đối với ta, Tư Hoàng chẳng những có ơn cứu mạng, còn có ơn chỉ dạy nuôi dưỡng, càng có..." Nàng dừng một chút, nhìn Dung Chiêu: "Tình thân."
Tay Dung Chiêu nắm lấy Vu Hoan hơi hơi dùng sức: "Cũng không phải là không có cách, nhưng như vậy thì Thủy Vân Uyên sẽ bị hủy."
Nàng nguyện ý dùng Thủy Vân Uyên để đổi lấy một cơ hội đi ra ngoài sao?
Vu Hoan cúi đầu xuống, lát sau ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn thẳng chiếu vào trong mắt Dung Chiêu.
"Được."
Dung Chiêu thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
____
Đại lục Huyễn Nguyệt.
Hồng quang trên không trung mãi không tan làm toàn bộ lòng người trên đại lục Huyễn Nguyệt đều hoảng sợ.
Không có ai biết đây là cái gì.
Linh thú trên núi Linh Tứ lại lần nữa phá tan phong ấn, chạy như điên khỏi núi Linh Tứ.
Làm người ta cảm thấy quỷ dị chính là những linh thú đó cũng không có đả thương ai, mà là chạy về phía xa xa, tựa như muốn cách núi Linh Tứ xa ra một chút.
Mọi người không biết trong núi Linh Tứ có cái gì, cũng không dám tùy tiện đi vào.
Thẳng đến một ngày nào đó núi Linh Tứ chợt phát ra bạch quang, bạch quang kia tương giao với hồng quang trên không trung, ngay sau đó mọi người cảm giác được linh lực trên đại lục xói mòn, linh lực trong không khí càng ngày càng loãng.
Cái này cũng chưa tính là tồi tệ nhất. Tệ nhất là là sau khi linh lực trong không khí không còn nữa thì linh lực trong cơ thể bọn họ cũng theo đó biến mất.
Giống như bị người ta lặng yên không một tiếng động hút đi vậy.
Đại lục Huyễn Nguyệt lâm vào sự hỗn loạn và hoảng sợ xưa nay chưa từng có.
Tùy ý là có thể nhìn thấy những đứa trẻ con không ngừng khóc lóc ầm ĩ, mọi người chạy toán loạn.
Bọn họ chỉ có thể từ trong giết chóc tìm thấy chỗ an toàn, không có linh lực giết chóc thì xem ai có thể lực tốt hơn.
Sau khi những người đó giết đỏ cả mắt rồi, đã chẳng phân biệt nam nữ già trẻ nữa...
Máu tươi chảy thành sông, thẩm thấu vào xuống đất, toàn bộ đại lục Huyễn Nguyệt đều bị bao phủ trong một mảnh máu tươi mông lung.
Đại lục Trấn Hồn cũng tốt đến không chạy đi đâu được, tuy không có giết loạn, nhưng lại có người liên tục biến mất, những người đó giống như đột nhiên biến mất trong không khí.
Rõ ràng một giây trước còn đứng ở đây, ngay sau đó đã biến mất.
Ngươi sẽ không biết mình sẽ mất tích khi nào.
"Mau đuổi theo, ở ngay bên kia." Một đám người đuổi theo một nam một nữ, ở trong hẻm nhỏ đầy vết máu loang lổ chạy xuyên qua.
"A..." Trong đó có một nữ nhân nhỏ xinh bỗng nhiên té ngã, phát ra tiếng kinh hô.
Nam nhân nhanh chóng quay trở lại, nâng nữ nhân dậy, giọng nói gấp gáp nhưng vẫn dịu dàng như cũ: "Còn có thể chạy không?"
Khuôn mặt nhỏ của nữ nhân trắng bệch, đầu nhẹ nhàng gật gật.
"Đi." Nam nhân nắm lấy tay nữ nhân, dẫn theo nàng ta chạy về phía trước.
Có lẽ là do té một lần cho nên chân nữ nhân có chút đi không vững, nam nhân nhận ra nữ nhân khác thường, quay đầu lại nhìn thoáng qua cuối hẻm nhỏ đã xuất hiện người, bế ngang nữ nhân kia lên.
Nữ nhân kinh hãi: "Đông Phương, thương thế của chàng."
"Không đáng ngại." Đông Phương Cảnh chau mày, tốc độ nhanh hơn chạy về phía trước.
Khi hắn chuyển đến một ngã rẽ, lại sững sờ ở nơi đó.
Phía trước không có đường...
"Đông Phương... làm sao bây giờ?" Hai mắt Đào Yêu đỏ rực: "Nếu không chàng giao ta cho bọn họ đi, chàng đi nhanh, không có ta, chàng nhất định có thể chạy đi."
"Câm miệng." Đông Phương Cảnh quát lớn một tiếng, rũ mắt vừa thấy nữ nhân trong ngực mình, hắn lập tức mềm lại: "Yêu Yêu, ta sẽ không bỏ nàng lại."
"Nhưng mà..." Phía trước không còn đường chạy, phía sau lại có người đuổi theo, bọn họ trốn như thế nào?
"Ha ha ha ha, sao các ngươi không chạy tiếp đi, chạy đi! Vừa rồi không phải còn rất cứng sao? Lại cứng cho gia gia nhìn một cái xem nào."
"Lão đại, huynh xem dáng vẻ sinh ly tử biệt của hai người bọn họ kìa, ai da, đều cảm động chết ông đây rồi."
"Ha ha ha ha..."
Người phía sau cũng đã đuổi đến, một đám người lập tức cười vang.