TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 507: Dưới Thiên Đạo mà còn dám dõng dạc

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


Lúc trước Đông Phương Cảnh có xích mích với Vu Hoan, nhưng đã lâu như vậy rồi, hơn nữa hắn đã đi với Đào Yêu không ít nơi, cũng nghĩ thấu một chút.


Nếu lúc trước không phải Sở Vân Cẩm ở giữa châm ngòi, hắn nhiều lắm cũng chỉ là không thích Bách Lý Vu Hoan, sẽ không đi đến nông nỗi không chết không ngừng với Bách Lý Vu Hoan.


Hiện tại nhìn thấy Dung Chiêu, hắn không khỏi nhớ đến Bách Lý Vu Hoan, từ sau khi nàng ta chết đi mà sống lại kia, thì trở nên không giống như lúc trước.


Dung Chiêu lại không nghĩ nhiều như Vu Hoan, lôi kéo nàng rơi xuống trước mặt Đông Phương Cảnh.


Hoặc nói, Dung Chiêu căn bản đã quên Đông Phương Cảnh là ai.


Quả nhiên, khi bọn họ đến gần Đông Phương Cảnh, lôi điện cũng chỉ qua lại quanh Đông Phương Cảnh, sẽ không đánh xuống.


"Mẹ nó, ông đây chưa từng chật vật như vậy." Vu Hoan không hề có hình tượng ngồi xuống đất, dư quang quét đến Đào Yêu được Đông Phương Cảnh ôm vào trong lòng kia.


Nàng hơi hơi híp híp mắt, nha đầu này không phải là nha đầu lúc trước đi theo Đông Phương Cảnh sao?


Chậc chậc.... Đông Phương Cảnh từ tra nam biến thành hán tử si tình đó à?


"Ầm..." Âm thanh này đặc biệt lớn, thiếu chút nữa đã chấn đến tai Vu Hoan muốn điếc luôn rồi.


Vu Hoan trợn mắt trắng khinh bỉ tận trời, nàng chỉ nói hắn là tra nam thôi mà, làm sao vậy làm sao vậy!


"Chi..."


Mông Vu Haon đau xót, lập tức nhảy dựng lên, Thiên Đạo dường như tìm được cách rồi, lôi điện đánh xuống chia làm vô số điện lưu nhỏ, như những thân rắn bò nhào về phía Vu Hoan.


Vu Hoan: "..." Y như vườn bách thú.


Nàng không nói còn không được sao?


Những điện lưu nhỏ đó ở dưới mặt đất yên tĩnh một lát, sau đó chậm rãi biến mất ở trong không khí.


Vu Hoan thở phào nhẹ nhõ, mẹ nó, hiện tại là Thiên Đạo muốn mạt sát nàng, không giết chết nàng là không cam tâm hay sao ấy.


Trừ phi nàng đâm thủng trời...


Đôi mắt Vu Hoan đột nhiên lóe lóe.


"Ngươi có quan hệ gì với Bách Lý Vu Hoan?" Đông Phương Cảnh nhìn chằm chằm Vu Hoan, biểu cảm phức tạp hỏi.


Hắn cảm giác được trên người nữ nhân này, có bóng dáng của Bách Lý Vu Hoan.


Vu Hoan thu liễm cảm xúc, đưa mắt nhìn hắn: "Đông Phương Cảnh."


"Ngươi biết ta?" Đông Phương Cảnh kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại không cảm thấy lạ nữa, nam nhân đi theo Bách Lý Vu Hoan kia bây giờ đi theo nữ nhân này, nàng biết mình cũng không kỳ lạ.


Hắn cố ý nhìn Dung Chiêu, Dung Chiêu đang nhìn bầu trời, tựa như không chú ý đến bọn họ.


"Người như ngươi như vậy, dựa vào đâu mà được Thiên Đạo chiếu cố?" Vu Hoan không có trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại hơi mang theo trào phúng cười cười: "Thiên Đạo..."


Dường như nàng nhớ đến cái gì đó, nuốt xuống những chữ phía sau, thầm hận trợn mắt trắng.


Đông Phương Cảnh nhìn dáng vẻ này của Vu Hoan, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy có chút đáng yêu.


"Đông Phương." Giọng của Đào Yêu run rẩy lôi kéo hắn: "Nàng ta..."


Đông Phương Cảnh thu hồi tầm mắt, trong mắt lập tức hiện lên dịu dàng và đau lòng: "Yêu Yêu làm sao vậy?"


Đào Yêu ý bảo Đông Phương Cảnh đưa tai đến gần, Đào Yêu nhỏ giọng nói vài câu, ánh mắt Đông Phương Cảnh lập tức quái dị.


Vu Hoan nhìn chằm chằm bọn họ: "Cũng không có ăn các ngươi, nhìn ta như vậy làm gì? Nhưng mà... ta rất tò mò, tiểu nha đầu nhà ngươi, sao lại biết thân phận của ta? Hử?"


Cả người Đào Yêu cứng đờ, không dám nhìn Vu Hoan: "Ta... ta đã đừng gặp ngươi một lần."


Gặp nàng rồi?


Vu Hoan đánh giá từ trên xuống dưới Đào Yêu một lần, nha đầu này là người không sai, hơn nữa tu vi còn rất thấp, sao đã từng gặp nàng được?


"Đào Sơn." Đào Yêu thật cẩn thận nói.


Vu Haon cọ một chút đứng lên, nàng nhìn xuống Đào Yêu, tựa như muốn nhìn rõ khuôn mặt của nàng ta.


Đào Yêu sợ tới mức rút thẳng vào trong lòng Đông Phương Cảnh.


"Hừ, quả nhiên là người của Đào Sơn, đều nhát gan như vậy." Vu Hoan cười nhạo một tiếng, muốn lui về sau, nhưng tiếng sấm phía sau nhắc nhở nàng, nàng lại ngượng ngùng thu chân trở lại.


Đào Yêu quan sát biểu cảm của Vu Hoan, thấy trên mặt nàng không có biểu cảm quái dị gì, nàng mới tiếp tục nhỏ giọng nói: "Năm đó Ngài giúp Đào Sơn nhất tộc..."


"Dừng lại, ta không có rảnh dữ vậy đâu. Chẳng qua là người muốn giết Đào Sơn ngươi vừa lúc chọc ta, vừa lúc ta ở Đào Sơn bắt được mà thôi." Vu Hoan xua tay bảo dừng, trong mắt nàng tản ra một cổ tà khí: "Nếu lúc trước không phải người của Đào Sơn ngươi nhát gan, sớm đã trốn hết đi, có lẽ ta cũng sẽ không buông tha cho các ngươi."


"Ầm..."


Vu Hoan run run một chút, nhanh chóng nhích lại gần Dung Chiêu.


Dung Chiêu bất đắc dĩ sờ đầu Vu Hoan, trong mắt chứa đầy cưng chiều.


Đông Phương Cảnh nhìn dáng vẻ hai người thân mật, rất là quỷ dị, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.


"Dưới Thiên Đạo mà nàng còn dám dõng dạc." Dung Chiêu bất đắc dĩ thở dài.


Vu Hoan: "..."


Cái gì mà dõng dạc, nàng đúng là nghĩ như vậy đó được không? Lúc trước những người ở Đào Sơn kia không biết trốn ở đâu nữa, nếu không phải nàng làm biếng đi tìm, nói không chừng thật sự sẽ đồ sát nguyên Đồ Sơn.


Vì sao?


Ta nói ta rất không thích phong cách của Đào Sơn, ngươi tin không?


"Ầm..."


Hăng hái lắm có phải hay không!


Có phải ngươi cảm thấy ông đây không làm gì được ngươi hay không!


Ngươi lại đánh thêm một cái nữa thử xem!


"Ầm..."


"Ầm..."


Vu Hoan: "..." Nếu đánh hai cái, vậy ta sẽ buông tha cho ngươi trước.


Đào Yêu nhìn dáng vẻ của Vu Hoan, bỗng nhiên che môi lại nở nụ cười, bộ dáng này của Dao Tân đại nhân, so với lúc trước nàng gặp thì đáng yêu hơn nhiều.


Vu Hoan trừng mắt lạnh qua, Đào Yêu lập tức chôn mặt vào trong lòng của Đông Phương Cảnh.


Đông Phương Cảnh dùng tay bảo vệ Đào Yêu, đề phòng nhìn chằm chằm Vu Hoan.


Đây chính là Quỷ Đế Dao Tân.


Trên đại lục Huyễn Nguyệt về truyền thuyết Quỷ Đế Dao Tân không nhiều lắm, nhưng cũng không phải không có.


So với hai khu vực khác, Quỷ Đế rất ít đến đại lục Huyễn Nguyệt, nhưng mỗi lần nàng đến đều mưa rền gió dữ, cũng đủ để làm đại lục Huyễn Nguyệt thay đổi quy cách nhiều lần.


"Thiên Đạo bất chấp tất cả muốn mạt sát nàng, chúng ta chỉ có thể lao đi ra." Dung Chiêu quan sát lâu như vậy, cũng chỉ đưa ra được kết luận này.


"Lao đi ra cũng vô dụng, nếu Thiên Đạo muốn mạt sát ta, ta đến đâu thì nó cũng sẽ đi theo." Vu Hoan nhún vai.


Ý cười trên mặt Dung Chiêu nhiều thêm vài phần: "Ở đây có lẽ đã cách Tiên Linh Cảnh rất xa, Thiên Đạo không bị ảnh hưởng bởi Vạn Thần Trận, nhưng một khi chúng ta đến gần Tiên Linh Cảnh, Thiên Đạo sẽ chịu ảnh hưởng bởi Vạn Thần Trận, không có cách nào phân biệt được hơi thở của nàng."


Vạn Thần Trận dùng vô số huyết sát chi khí chế thành, đặc biệt là Tiên Linh Cảnh, bọn họ chỉ cần tiến vào nơi đó, huyết sát chi khí sẽ che đậy hơi thở của Vu Hoan.


Một phương kia vốn là bởi vì lôi kiếp của Tiêu Nguyệt Sân, cho nên Thiên Đạo sẽ hoàn toàn mất đi tung tích của Vu Hoan.


Vu Hoan bĩu môi, cả người đều bò đến trên người Dung Chiêu: "Nhưng mà hiện tại chúng ta đều ra không được."


Dung Chiêu cũng nhíu mày, Thiên Đạo, là ngạch cửa mà nhân lực không có cách nào vượt qua, đương nhiên Truyền Tống Trận cũng vô dụng.


Đi ra ngoài, xác thật là vấn đề mấu chốt nhất hiện giờ.


Chỉ cần đi ra ngoài, nhân dịp trước khi Thiên Đạo lại lần nữa phong tỏa không gian, sử dụng Truyền Tống Trận, là có thể tránh khỏi giao phong với Thiên Đạo.


Ánh mắt Dung Chiêu xoay chuyển, chợt dừng ở trên người Đông Phương Cảnh, mang theo tia u quang.


Vu Hoan cũng nhìn theo, trong lòng hai người ăn ý sinh cùng có một ý nghĩ.


Đông Phương Cảnh lập tức giật mình: "Các ngươi muốn làm gì?"

Đọc truyện chữ Full