Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
Tư Hoàng ôm Vu Hoan, kết quả của chuyện đó chính là bị Dung Chiêu dùng Thiên Khuyết Kiếm chém liên tục.
Sau đó hắn đừng hòng đến gần Vu Hoan nửa bước.
Ánh mắt Tư Hoàng nhìn hai người kia vừa ai oán vừa thê lương, khiến cho Vu Hoan có loại ảo giác làm trò trước mặt hắn yêu đương vụng trộm vậy.
"Mộ Thanh Dương không biết sẽ dùng cách gì ngăn cản ngươi, ngươi có cách nào?" Giải quyết xong nội vụ, nên giải quyết chuyện lớn bên ngoài.
"Không phải hắn là tiểu cữu cữu của nàng sao? Tiểu Hoan Nhi đi dùng chút mỹ nhân kế là được."
"Xoẹt..."
Tư Hoàng lập tức nhảy ra, bất mãn mắt to trừng mắt nhỏ với Dung Chiêu: "Ta chỉ nói thôi... nghiêm túc như vậy làm gì, người ta mới luyến tiếc Tiểu Hoan Nhi sử dụng mỹ nhân kế với người khác."
"Hắn không phải tiểu cữu cữu của ta." Vu Hoan lắc đầu.
Cuối cùng Tư Hoàng cũng chỉnh chỉnh lại sắc mặt: "Chuyện của Mộ Thanh Dương, ta sẽ giải quyết. Nhưng Tiểu Hoan Nhi, nàng thật sự không coi hắn là tiểu cữu cữu của nàng sao? Tuy rằng là người khác, nhưng hắn xác thật có ký ức của tiểu cữu cữu nàng."
Vu Hoan cong cong khóe môi, tươi cười có chút tái nhợt vô lực: "Hắn không chỉ có ký ức của tiểu cữu cữu, mà còn có những ký ức hắn đã từng trải qua khác nữa. Ở trong trí nhớ kia, một đời của tiểu cữu cữu cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, ánh mắt hắn nhìn ta rất xa lạ..."
Tuy hắn cực lực giả bộ thành dáng vẻ trong trí nhớ của mình, nhưng nàng cảm thấy đó không chân thật, hắn đối với mình rất xa lạ.
Nếu la xạ thì vì sao phải giả bộ như quen thuộc với nhau?
Vu Hoan không muốn đào sâu vào vấn đề này, nàng sợ đáp án đó không mưu mà hợp với trực giác của nàng.
Dung Chiêu duỗi tay sờ sờ đầu Vu Hoan, không tiếng động cho nàng sức mạnh chống đỡ.
Trong mắt Tư Hoàng chợt lướt qua tia u quang, cợt nhả nói: "Tiêu Hoan Nhi cũng đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi dưỡng thai cho tốt, con của ta cũng không thể có chuyện gì được."
Cảm xúc của Vu Hoan vừa mới ấp ủ lên nháy mắt đã bị đánh bay, nàng xem xét nhìn Tư Hoàng, vô lực đỡ trán.
Rốt cuộc là nàng đứt cọng dây thần kinh nào, nhanh như thế đã tha thứ cho hắn rồi?
Nên tiếp tục làm hắn thống khổ mới đúng.
___
Khi Mộ Thanh Dương tìm được Bách Lý Vu Hoan, nàng ta vẫn đứng ở trên Tiên Linh Tháp như cũ, ánh mắt dại ra nhìn về phía sấm sét quay cuồng bên kia.
"Bách Lý cô nương." Mộ Thanh Dương gọi nàng ta, nàng ta không tiếng đáp lại nào.
Mộ Thanh Dương cũng không gấp, an tĩnh đứng ở bên người nàng ta.
Thật lâu sau, tiếng nói nghẹn ngào của Bách Lý Vu Hoan mới vang lên: "Ngươi cũng đến khuyên ta đi tìm chết?"
Đôi mắt dại ra của nàng ta dần dần có tiêu cự, quay đầu nhìn Mộ Thanh Dương.
"Bách Lý cô nương, lấy sức của một mình ngươi, cứu được chúng sinh trong thiên hạ, tạo vô số công đức, ngươi sẽ được thế nhân khắc ghi."
Tiếng nói của Mộ Thanh Dương không nhanh không chậm, như mang theo tác dụng trấn an lòng người.
Bách Lý Vu Hoan thất thần trong nháy mắt, nhưng giây tiếp theo ánh mắt nàng ta chợt trở nên châm chọc: "Thế nhân khắc ghi... ha... ta dựa vào cái gì phải dùng mạng của ta đi cứu bọn họ?"
"Đây là số mệnh." Mộ Thanh Dương thở dài, dường như có không đành lòng và tiếc hận.
"Số mệnh..." Bách Lý Vu Hoan càng châm chọc nặng hơn: "Cho nên ta xứng đáng đi chết? Ta cũng chỉ là một cô nương yếu ớt, dựa vào cái gì phải có số mệnh như vậy? Đây là sự bất công của Thiên Đạo, nhiều người như vậy, dựa vào đâu cô đơn lại là ta?"
Nàng làm sai cái gì?
Từ lúc nàng sinh ra đã bị người ta thao túng, trường thành bị người ta điều khiển, hiện tại có chết hay không, cũng bị người ta thao tác!
Cám giác vô lực từ trong lòng nàng lan tràn đi lên, như là thủy triều bao phủ lấy nàng.
Nếu là như thế này, còn không bằng chết ở lúc trước luôn cho rồi, nữ nhân dương dương tự đắc kia, tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự an bài như thế này...
Không... nàng không muốn chết.
Nàng muốn sống!
Thiên Đạo đối xử bất công với nàng, vì sao nàng còn phải nghe theo thiên mệnh làm việc?
Trong mắt Bách Lý Vu Hoan bộc phát ra sự lạnh lẽo, nàng ta chợt phất tay áo ném ra vài đường linh lực, nhân dịp Mộ Thanh Dương tránh né, xoay người nhảy xuống cửa sổ.
Mộ Thanh Dương như đã đoán được kết quả này, sau khi tránh đi vài đường linh lực kia, cũng không có ý muốn đuổi theo.
Hắn nhìn quang bốn phía, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra tia cười quỷ dị: "Ta biết ngươi đang ở đây."
Âm thanh chậm rãi truyền ra, biến mất trong không khí.
Không gian yên tĩnh, không có bất cứ thứ gì đáp lại.
"Cuối cùng cũng như trong dự đoán của ta, chẳng qua, rốt cuộc ta là phải vì nàng ấy làm tới cuối cùng, ngươi..." Mộ Thanh Dương thở dài.
Thật lâu sau cũng không có âm thanh nào vang lên, Mộ Thanh Dương biết người nọ sẽ không đáp lại hắn, rũ mi mắt chuẩn bị rời đi.
Thẳng đến khi thân ảnh của Mộ Thanh Dương biến mất, không khí nổi lên gợn sóng, bóng người màu trắng xuất hiện, vầng sáng đạm bạc che đậy dung nhan của hắn, lại không có cách nào che đậy được khí chất ưu nhã như thần tiên của hắn.
"Thiên Đạo đại hợp, có lẽ ngươi rất vui đúng không..."
Mộ Thanh Dương dường như cũng có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn về phía Tiên Linh Tháp trên kia.
Nhưng mà vào lúc này, Tiên Linh Tháp bỗng nhiên bị bạch quang bao vây, đâm vào mắt hắn khiến hắn không mở mắt ra được, chờ bạch quang biến mất, Tiên Linh Tháp cũng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Mộ Thanh Dương nhìn đất trống trống rỗng, sửng sốt hồi lâu mới rời đi.
___
"Tiểu Hoan Nhi, chúng ta nên khởi hành rồi."
Vu Hoan tà mị liếc hắn một cái: "Đi đâu?"
Tư Hoàng cười khanh khách nói: "Tu Di Thiên."
Vu Hoan nhíu mày, nhìn lôi kiếp nơi xa xa, ngày mai chính là một ngày cuối cùng...
Lôi kiếp không biến mất, chứng minh Bách Lý Vu Hoan không chết.
Hôm nay qua đi, Sáng Thế Thần sẽ trở về vị trí cũ.
Lúc này, không phải nên đi bắt Bách Lý Vu Hoan sao? Đi Tu Di Thiên làm cái lông gì?
Tư Hoàng đứng có chút mệt, thay đổi cái tư thế: "Tiểu Hoan Nhi, nàng đang nghĩ cái gì thế?"
Vu Hoan xoa xoa bụng, nắm tay Dung Chiêu đứng lên: "Đi Tu Di Thiên làm cái lông gì?"
"Tu Di Thiên là mắt trận của toàn bộ Vạn Thần Trận, đương nhiên là phải đến đó rồi."
Vu Hoan: "..."
Căn cứ theo như lời của Tư Hoàng, Tu Di Thiên là trung tâm của Vạn Thần Trận, Ma Thần cũng bị phong ấn ở dưới trung tâm kia.
——cũng chính là ở dưới biển sâu.
Bọn họ phải làm, chính là cái gì cũng không cần làm.
Tuy Vu Hoan có chút không thể hiểu nổi, nhưng Tư Hoàng đã nói thế rồi, nàng cũng không có manh mối gì, cũng chỉ có thể từ bỏ mà thôi.
"Nàng đi ra ngoài thiên lôi sẽ đánh xuống." Sắc mặt Dung Chiêu lạnh lùng phản đối.
Vu Hoan đỡ trán, đúng vậy, bên ngoài có Thiên Đạo còn đang chờ tiêu diệt nàng kia kìa.
Nàng đi ra ngoài như thế nào đây?
"Chạy nhanh một chút, Thiên Đạo có lẽ là không kịp phản ứng, chờ chúng ta vào Tu Di Thiên, sẽ an toàn." Tư Hoàng suy tư đề nghị.
Dừng lại, Tư Hoàng lại cười hì hì nói: "Tiểu Hoan Nhi, nhìn đi, làm nhiều chuyện xấu là sẽ gặp báo ứng."
"Nói như ngươi rất sạch sẽ vậy á." Vu Hoan hừ lạnh.
Tư Hoàng buông tay: "Ít nhất ta không có tự mình động thủ, tà khí trên người ta không có nặng bằng Tiểu Hoan Nhi."
Vu Hoan: "..."
Nếu nàng sớm biết như vậy, sẽ tự mình động thủ sao?
"Khụ khụ, được, ta không cười nữa, lát nữa ta đi ra ngoài, ta che chở nàng." Tư Hoàng giang hai tay ra với Vu Hoan: "Đến đây đi Tiểu Hoan Nhi, nhào vào cái ôm của ta nào."
Dung Chiêu ôm Vu Hoan càng chặt hơn.
Mắt đào hoa của Tư Hoàng chớp chớp: "Tiểu Hoan Nhi, nàng không cần ta ôm sao?"
Vu Hoan đen mặt cự tuyệt.
"Ta sẽ bảo vệ nàng cẩn thận." Dung Chiêu lạnh lạnh nhạt nhạt đáp lại một câu.
Tư Hoàng thu hồi cánh tay, có chút tiếc hận nói: "Vậy được rồi, người ta ôm ấp rõ ràng càng thoải mái hơn. Tiểu Hoan Nhi đúng là không biết hưởng thụ, ngươi bảo vệ con của chúng ta cho tốt, nếu xảy ra sai lầm nào, xem ta thu thập ngươi như thế nào."
Dung Chiêu: "..."
Lời này như thế nào là lạ?