TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 257: Ta giết Phó Khải Minh rồi

Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Hừng đông ngày hôm sau, thú nhỏ bò từ cửa sổ tiến vào, một thân dơ bẩn, trực tiếp ở trên giường Vu Hoan lăn một vòng, 'chi chi chi' đánh thức nàng.


Vu Hoan vuốt trán, chống thân thể ngồi dậy, nhìn cái chăn bị lăn đen thui, vẻ mặt run rẩy.


Đây là đi đâu mà lăn dơ như vậy?


"Chi chi chi chi!" Đói đói đói đói!


"Đói cái rắm á, có phát hiện Thiên Nguyệt không?" Vu Hoan muốn chụp tiểu thú, nhưng nhìn thấy trên người nó trên dơ như vậy, trực tiếp từ bỏ.


"Chi chi chi chi." Tiểu thú ủy khuất lắc đầu.


Nó mò cả đêm, cơ hồ là bò hết toàn bộ Thiên Phong Thành, nhưng không có phát hiện hơi thở của Thiên Nguyệt.


Vu Hoan hất chăn, quăng thú nhỏ xuống, vô cùng ghét bỏ: "Tự đi tắm sạch sẽ đi."


Thú nhỏ cào cào móng vuốt trên mặt đất, ngao ô nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn ra ngoài.


Thú nhỏ vốn định đi dưới lầu nhìn xem có nước hay không. Khi rơi xuống lầu hai có một căn phòng đang mở cửa sổ, bên trong có một chậu nước.


Thân thể thú nhỏ vừa chuyển, trực tiếp nhảy tới trong chậu nước, lăn một vòng rồi nhảy lên bàn bên cạnh trên, lắc mình run rớt nước trên người, lại khôi phục bộ lông tuyết trắng kia.


Liên Mặc đứng ở cửa phòng, nhìn thú nhỏ lớn bằng bàn tay, biểu cảm trên mặt rất phong phú.


Hắn chỉ là đi ra ngoài một chút...


Sao lại nhiều thêm một con chó con thế này?


Liên Mặc chưa từng gặp thú nhỏ, đương nhiên không quen biết.


Thú nhỏ phát hiện có người, quay đầu nhìn Liên Mặc, con ngươi đen như đá quý hiện lên một tia sáng, sau đó thân mình lóe lên liền biến mất.


Thú nhỏ một thân khô mát trở về, Vu Hoan lúc này mới bế nó kên, cho nó ăn điểm tâm.


Nàng vì Thiên Nguyệt, vẫn luôn không có thời gian đi tìm đồ cho Dung Chiêu khôi phục, phải nhanh chóng giải quyết chuyện của Thiên Nguyệt mới được.


"Vu Hoan cô nương... Con chó con này là của ngươi?"


Bàn tay Liên Mặc giơ lên giữa không trung, chắc là là muốn gõ cửa, nhưng nhìn thấy thú nhỏ nằm trên bàn ăn điểm, trong lúc nhất thời kinh ngạc quên mất.


"Chi chi chi chi! Chi chi chi chi chi chi!" Tiểu thú quay đầu, nhe răng trợn mắt rống lên.


Ngươi mới là chó, ngươi cả nhà đều là chó!


"Ừ, còn nhớ con thú Bì Lễ kia không?" Vu Hoan liếc mắt một cái.


Liên Mặc thu hồi tay, từ ngoài cửa đi vào, nhìn chằm chằm thú nhỏ, không rõ Vu Hoan đột nhiên hỏi con thú Bì Lễ kia làm gì.


Con chó con này chắc không có quan hệ gì với thú Bì Lễ đúng không?


"Nó từ trong bụng thú Bì Lễ bò ra."


Hả?


Trong bụng thú Bì Lễ bò ra chó?


Giỡn cái gì vậy!


Vẻ mặt Liên Mặc không tin, cho rằng Vu Hoan trêu chọc hắn.


Nhưng hắn tiếp xúc đến ánh mắt bình tĩnh của Vu Hoan, đột nhiên lại tin.


Nàng căn bản không có tình cảm đặc biệt gì với hắn, không có lí do gì nàng trêu chọc hắn cả.


"Sao lại như thế?" Nếu thú Bì Lễ muốn sinh con thì phải sinh ra con Bì Lễ con chứ?


Chẳng lẽ khi còn nhỏ thú Bì Lễ chưa trưởng thành là cái dạng này?


Cũng không đến mức đó nhỉ!


"Ngươi có chuyện gì?" Vu Hoan nhìn về phía Liên Mặc, mới sáng sớm liền chạy tới tìm nàng.


Con ngươi ấm áp của Liên Mặc nhẹ sáng, khóe miệng hơi cong: "Hai tháng sau Phủ Giang Thành có một cuộc hội đấu giá, nghe nói có Thần Khí, cùng với một ít đan dược, thảo dược trân quý. Ta chuẩn bị đến đó, mới có thể ở đây gặp được ngươi, Vu Hoan cô nương có hứng thú cùng đi không?"


Phủ Giang Thành là thành chủ của Linh Võ Vực, ở trung tâm trong khu vực Linh Võ Vực. Từ Phần Thiên Vực đi đến đó mà nói, xác thật phải đi qua Thiên Phong Thành.


Đây cũng coi như lời giải thích hợp lí vì sao Liên Mặc đột ngột xuất hiện trong Thiên Phong Thành như vậy.


Đáng tiếc, Vu Hoan căn bản không quan tâm vì sao hắn lại ở đây.


Còn hội đấu giá...


Thần Khí và thảo dược đều là thứ hiện tại nàng đang tìm, nàng chắc chắn là muốn đi.


"Ta ở Thiên Phong Thành còn có việc phải làm." Vu Hoan chưa nói đi, nhưng cũng chưa nói không đi.


Liên Mặc cười cười: "Vừa lúc hiện tại còn sớm, ta có thể chờ ngươi. Ngươi có cần ta giúp đỡ làm gì thì có thể nói với ta. Tuy thế lực của điện Vị Ương ở đại bộ phận trong Phần Thiên Vực, nhưng ở vực khác cũng có chút phân lượng."


Liên Mặc này cơ hồ là lấy lòng làm, khiến Vu Hoan hơi hơi liếc mắt: "Ngươi muốn được thứ gì trên người ta?"


Một người nam nhân, đột nhiên vô duyên vô cớ đối xử tốt với ngươi, đó tuyệt đối là có mưu đồ với ngươi.


"Ngươi đối với ai đều đề phòng như vậy sao?" Liên Mặc nhẹ giọng hỏi, lời nói gian ẩn ẩn hàm chứa một tia đau lòng.


Vu Hoan trào phúng cười cười: "Có một số việc, không phải ngươi tin tưởng thì sẽ dựa theo suy nghĩ của ngươi là được. Thường thường, sẽ bởi vì ngươi tin tưởng, mà khiến bản thân rơi vào vạn kiếp bất phục."


Đoạn lời nói này nàng nói rất chậm, trong lúc nhất thời lại có chút phân không rõ, đây là nói cho Liên Mặc nghe, hay là nói cho chính mình nghe.


Trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ bực bội, Vu Hoan đứng bật dậy, xách thú nhỏ trong tay rồi đi ra ngoài.


Liên Mặc sững sờ ở tại chỗ, không rõ nói như thế nào, hình như Vu Hoan không kiên nhẫn.


Vu Hoan rời khỏi căn phòng, trực tiếp đi gặp Lục Quân, đi thẳng vào vào vấn đề chính.


"Đi tra Phó Vinh, tất cả hành tung của hắn, còn có người bên cạnh hắn."


Lục Quân giật mình: "Vu Hoan cô nương có thông tin gì rồi?"


Vu Hoan gật đầu: "Dương Nguyên nói Phó Vinh gần đây đang làm một chuyện lớn, có thể làm hắn tễ thân đại lục. Mặc kệ là cái gì, tra một chút luôn là tốt."


Nội tâm bé nhỏ của Lục Quân kinh hoàng một trận, sao lại nhấc lên quan hệ với Dương Nguyên rồi?


"Quan hệ của Dương Nguyên và Phó Khải Minh luôn luôn không tồi... Vu Hoan cô nương xác định tin tức này nói thật?" Không trách Lục Quân hoài nghi, xác thật là đúng là như thế, ngay cả lão cha của bọn họ từng người đều biết bọn họ cả ngày tụ tập ở bên nhau, từ trong miệng hắn nói ra có thể tin?


Vu Hoan nhếch miệng cười: "Ta giết Phó Khải Minh rồi."


"Phụt..." Lục Quân thiếu chút nữa thở không nổi!


Bên người Phó Khải Minh bên đi theo không ít cao thủ, ông nội hắn vì bảo hộ đứa cháu đích tôn duy nhất này mà tốn không ít tâm tư.


Nàng mới ra ngoài hồi hôm qua thôi, sao lại giết chết người ta rồi?


"Vu Hoan cô nương trò đùa này một chút cũng không buồn cười." Lục Quân hồi lâu mới nghẹn ra một câu như vậy.


Vu Hoan nhún nhún vai, dáng vẻ ngươi tin hay không tùy thích.


Lục Quân thấy dáng vẻ đó Vu Hoan, tự động lý giải Vu Hoan đang nói giỡn.


Nếu thật sự dễ dàng giết chết Phó Khải Minh như vậy mà nói, hắn cũng không biết đã chết bao nhiêu lần.


Người trong Thiên Phong Thành muốn Phó Khải Minh chết không phải ở số ít.


Nhưng là rất mau Lục Quân phát hiện hắn sai rồi, ở một canh giờ sau, Thành Đông bên kia đột nhiên loạn cả lên, không cho phép tiến cũng không cho phép ra, giao lộ đều bị siết chặt.


Nếu chỉ là như thế, đó cũng không phải chuyện lớn gì, Phó Vinh có đôi khi vì muốn bắt nữ nhân chạy trốn, thường xuyên làm như vậy.


Người của Thiên Phong Thành cũng cho rằng lần này cũng giống như trước đây, nhưng là rất mau bọn họ liền phát hiện không đúng.


Thành Tây cũng giới nghiêm.


Thành Đông và Thành Tây cùng đồng thời ra lệnh giới nghiêm, đây là chuyện chưa từng nhìn thấy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?


Một ít người có được một chút thông tin, trong đó đương nhiên có Lục Quân.


Phó Khải Minh cùng Tiền Đa Đa đã chết, Dương Nguyên cùng Chu Chính Nghĩa ở tại hiện trường vụ án, hơn nữa lúc bị phát hiện, hai người trơn bóng, còn ở làm chuyện thiếu nhi không nên vận động.


Phó Vinh tức giận đến thiếu chút nữa giết Dương Nguyên cùng Chu Chính Nghĩa.

Đọc truyện chữ Full