TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 264: Loạn thì vẫn có ngọn nguồn

Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


"Xem như ngươi thức thời." Vu Hoan âm u cười cười: "Đứng lên đi, đừng giả bộ như sắp chết đến nơi."


Hồng Ba Tử hắc hắc hai tiếng, lau sạch vết máu ở khóe miệng, từ trên mặt đất bò dậy.


Liên Mặc đã kiểm tra Mạc Xu xong, quay đầu liền nhìn thấy hình ảnh Vu Hoan cùng Hồng Ba Tử đang ở chung hòa hợp, sợ tới mức trái tim như muốn ngừng đập.


Đây là tình huống gì?


Trước sau không đến nửa canh giờ, hai người bọn họ làm sao đã thông đồng?


"Cái kia, ta không biết vị cô nương kia là người của ngươi, đắc tội, cầu xin cô nương đừng so đo với Hồng Mỗ." Hồng Ba Tử đương nhiên phát hiện động tác vừa rồi của Liên Mặc.


Lúc nãy hắn vọt vào như vậy, khẳng định là vì vị nằm trên giường bên kia.


Vu Hoan xua xua tay: "Việc này tạm thời không đề cập tới, chúng ta nói chuyện lớn."


Hồng Ba Tử liên tục gật đầu: "Được được, được được. Ở đây dơ loạn, mời hai vị dời bước đến đại sảnh."


Bi kịch cho Hồng Ba Tử hoàn toàn không có chú ý tới, Vu Hoan nói là tạm thời không đề cập tới.


Tuy Liên Mặc muốn giết Hồng Ba Tử, nhưng ánh mắt Vu Hoan cảnh cáo đảo qua, Liên Mặc đành phải thôi, bế Mạc Xu lên đi theo phía sau bọn họ.


Hồng Ba Tử là người nhiều khôn khéo, nhanh chân sai người an bài cho Mạc Xu một căn phòng và y phục mới.


Liên Mặc muốn mau chóng để Mạc Xu tỉnh lại, cũng tùy Hồng Ba Tử an bài.


"Cô nương, xin hỏi đại danh?" Hồng Ba Tử tự mình châm trà cho Vu Hoan, trong mắt có tìm tòi nghiên cứu.


Hắn còn tưởng rằng nam nhân kia là chủ sự, không nghĩ tới chủ sự lại là vị cô nương này.


Tuy vừa rồi hắn giả vờ có chút thái quá, nhưng một chân nàng đá hắn kia, xác thật là chứa lực đạo không nhỏ.


Hơn nữa... Lúc trước tia hàn quang kia hiện lên, trong nháy mắt đó, hắn cảm giác được tim đập rất nhanh, đó là một loại sợ hãi đến từ sâu thẩm trong linh hồn.


"Gọi ta Vu Hoan là được." Vu Hoan cười nhạt trả lời.


Hồng Ba Tử nào dám thật sự gọi nàng là Vu Hoan: "Vu Hoan cô nương, mời ngươi nói, Hồng Ba Tử ta có thể làm được, nhất định giúp ngươi."


Vu Hoan xoay xoay chén trà: "Sao có thể nói là giúp ta được? Đều là giúp ngươi."


"Đúng đúng..." Hồng Ba Tử liên tiếp nói đúng, trong lòng lại phun tào vài trận.


Cái gì giúp hắn, nếu không phải có chỗ lợi với nàng, làm sao nàng sẽ giúp hắn?


Vu Hoan nhìn lướt qua Hồng Ba Tử cười càng đểu cáng bên cạnh, chậm rãi nói: "Thành Bắc rối loạn lâu như vậy, cũng nên tìm ra một người đến quản lý."


Trong lòng Hồng Ba Tử nhảy dựng, nếu Thành Bắc có thể dễ dàng thu phục như vậy, thì người vực chủ bên kia phái xuống cũng sẽ không tới lại đi, đi lại tới.


Nói trắng ra là, Thành Bắc là nơi tập hợp đám điêu dân không phục quản giáo, oán trời oán đất. Muốn quản người như vậy thì thật là nói dễ hơn làm?


"Sao? Xem sắc mặt của ngươi, là không muốn làm lão đại Thành Bắc này?"


Sắc mặt Hồng Ba Tử có chút khó coi, con ngươi không ngừng xoay chuyển, nghe thấy lời Vu Hoan nói, lập tức nở nụ cười lấy lòng: "Vu Hoan cô nương có điều không biết, Thành Bắc này... không dễ quản lý như vậy, bằng không vì sao nhiều năm qua đi mà Thành Bắc lại là nơi loạn nhất không ai trông coi?"


Vu Hoan ý vị thâm trường cười cười, gằn từng chữ một nói: "Loạn, luôn luôn có ngọn nguồn."


Phía sau lưng Hồng Ba Tử toát ra mồ hôi lạnh, cắn răng một cái: "Vu Hoan cô nương có nắm chắc hoàn hoàn không?"


Quyền lợi, ai không thích?


Ngoại trừ Thành Bắc, thì ba nội thành còn lại, ở đâu mà không phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.


Mà ngày thường hắn tranh địa bàn với Hắc Hạt Tử, mỗi đêm đều ngủ không yên giấc vì sợ người ta ám sát.


Vu Hoan không trả lời Hồng Ba Tử, chỉ cho hắn một nụ cười lạnh nhạt.


"Được." Hồng Ba Tử cắn răng đồng ý: "Không dối gạt Vu Hoan cô nương, mấy năm nay ta cũng tìm mọi cách muốn thu phục Thành Bắc, nhưng ngươi cũng biết... Thành Bắc đều là những điêu dân cao lớn thô kệch không biết chữ không có văn hóa, hơn nữa Hắc Hạt Tử ở một bên như hổ rình mồi, ta cũng là lực bất đồng tâm. Lần này nếu Vu Hoan cô nương có thể giúp ta chiếm lấy Thành Bắc, Hồng mỗ về sau định xem cô nương là ân nhân."


Vu Hoan cong cong khóe môi, khóe mắt có chút trào phúng.


Ân nhân... Con hàng này ngoại trừ nói ngoài miệng, trong lòng nghĩ thế nào, ai biết?


"Ta phải làm, nhưng không chỉ là Thành Bắc."


Vu Hoan một câu, làm Hồng Ba Tử thiếu chút nữa từ ghế trên ngã xuống.


"Vu Hoan cô nương... Ngươi có ý gì?" Không chỉ là Thành Bắc?


"Thiên Phong Thành..." Vu Hoan nghiêng đầu, nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng: "Có dám làm hay không?"


Hồng Ba Tử không biết tiểu cô nương trước mặt này, từ đâu tới mà có tự tin cùng dũng khí lớn như vậy.


Thành Nam thì không nói, An Vũ không không quản nhiều.


Nhưng Thành Tây và Thành Đông, hai thành trì kia,  ở đâu dễ chọc đến?


Hồng Ba Tử muốn cự tuyệt, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng kia của Vu Hoan, động tác lắc đầu của hắn liền biến thành gật đầu.


"Rất tốt, hiện tại ngươi đi làm một chuyện, mời Hắc Hạt Tử đến đây."


Hồng Ba Tử còn không có từ trong đả kích bản thân đồng ý với Vu Hoan tỉnh lại, thì nghe Vu Hoan nói thế, lập tức nhảy dựng lên: "Vu Hoan cô nương, chẳng lẽ ngươi cũng muốn để hắn gia nhập vào?"


Vu Hoan trợn trắng mắt, khinh thường nói: "Khó trách không thành chuyện được."


Bị Vu Hoan khinh thường như vậy, Hồng Ba Tử có chút đỏ mặt tía tai, hắn xác thật là sợ hãi Vu Hoan để mắt đến Hắc Hạt Tử tách hắn ra.


"Không biết Vu Hoan cô nương có tính toán gì không?" Nếu hắn đồng ý rồi, có một số việc đương nhiên muốn hỏi rõ ràng.


"Mời hắn ăn một bữa cơm, không được sao?" Vu Hoan nghiêng đầu, một giây biến thành tiểu cô nương đơn thuần vô tội.


Hồng Ba Tử xấu hổ, phong cách xoay chuyển quá nhanh, có chút không thích ứng được!


"Con người của Hắc Hạt Tử trời sinh tính tình đã đa nghi, chỉ sợ sẽ không tới." Người nọ còn sợ chết hơn hắn, tự mình đi mời, sao có thể mời được.


"Khó hầu hạ như vậy?" Vu Hoan nói thầm một câu.


"Ở đây ngươi có chỗ nào có thể giao dịch không?"


Hồng Ba Tử kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu: "Có."


"Ngươi phái người nằm vùng đó, đi nói với Hắc Hạt Tử, nói ngươi bên này giao dịch Thần Khí, ta cũng không tin hắn không tới!"


Hồng Ba Tử: "..." Ngay cả nằm vùng cũng biết.


Nếu Vu Hoan biết suy nghĩ của Hồng Ba Tử, khẳng định sẽ châm chọc mỉa mai một trận, hiện tại thế lực nào mà không cắm một tên hai tên nằm vùng?


Hồng Ba Tử sờ không rõ Vu Hoan muốn làm cái gì, nhưng hiện tại bọn họ ở trên một chiếc thuyền, cũng chỉ có thể nhận mệnh đi làm.


Hắn chẳng những cho người truyền tin tức, còn làm bản thân thật sự như sắp được Thần Khí đến tay, bộ dáng dào dạt đắc ý lại ẩn nhẫn không thể nói ra.


Nơi dùng để giao dịch cũng an bài người ngoài ba tầng trong ba tầng, để người khác cho rằng thật sự là có Thần Khí gì đó.


Hắc Hạt Tử nghe được tin tức này, nghi ngờ trong lòng tự nhiên rút đi rất nhiều, sau đó qua một thời gian, Hắc Hạt Tử hoàn toàn tin.


Hồng Ba Tử thật sự có khả năng giao dịch Thần Khí, nếu để Hồng Ba Tử chiếm được Thần Khí, vậy hắn cũng không cần lăn lộn ở Thành Bắc nữa.


Tuyệt đối không thể để Hồng Ba Tử chiếm được.


Kỳ thật trong lòng hắn càng nhiều là bản thân tham lam Thần Khí.


Hắc Hạt Tử chỉ dẫn theo thực lực tốt nhất, là tâm phúc của hắn, loại chuyện này càng ít người biết đến càng ít càng tốt.

Đọc truyện chữ Full