TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 274: Không cảm thấy mình là người

Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Tư Hoàng nhai 'răng rắc răng rắc' gặm trái cây đến sạch sẽ, sau đó lại lấy ra một trái khác: "Ngươi nói xem Tiểu Hoan Nhi có thể giết chết người kia trong bao lâu?"


Liên Mặc: "..." Hắn không lo lắng một chút nào sao?


Người kia là cấp bậc Vương Giả đó.


Không phải Thánh Chủ!


"À, Tiểu Hoan Nhi..." Tư Hoàng dừng lại động tác gặm trái cây, tựa như có chút kỳ quái: "Vừa rồi nàng giết người mà không bạo tẩu à?"


Liên Mặc: "..." Ngươi đây là tiếc nuối sao?


"Kỳ lạ." Tư Hoàng lại gặm một ngụm.


Khóe miệng Liên Mặc co rút, âm thanh 'răng rắc răng rắc' này gặm đến vui sướng như vậy, ở đâu ra kỳ quái.


"Phanh!"


Vu Hoan xoay người rơi xuống, Tần Nham nện ở trên mặt đất, khóe miệng có vết máu, mặt mày không thể tin.


Hiển nhiên ông ta không ngờ mình sẽ thua.


Vu Hoa nhìn tay mình đang nắm Thiên Khuyết Kiếm, thần sắc có chút quái dị.


Sức mạnh trong cơ thể nàng có chút không đúng...


Nhưng mà không đúng chỗ nào, nàng lại không nói được.


Chỉ là trong trực giác, nó không đúng.


"Tiểu Hoan Nhi, lâu như vậy, ta chờ muốn nở hoa luôn rồi." Tư Hoàng lắc mông đi đến trực tiếp ôm lấy đầu vai của Vu Hoan: "Ông ta còn chưa có chết đâu, Tiểu Hoan Nhi có muốn đi lên bổ thêm một kiếm không?"


Vu Hoan liếc trắng Tư Hoàng một cái, đẩy hắn ra: "Ta loại người vô nhân tính như vậy sao?"


Tư Hoàng khoa trương kinh ngạc: "Nàng có thứ gọi là nhân tính đó sao?"


"Không có." Ở trong ý thức của nàng, nàng không cảm thấy mình là người.


"Tiểu Hoan Nhi, lát nữa chúng ta đi ăn vịt nướng đi! Vừa rồi ta ngửi được một mùi hương rất thơm, nhất định dưỡng nhan rất rốt."


Đờ mờ, ngươi có thể nghiêm túc được chút không, ta đang giết người đấy!


Còn có, hương vị thì có liên quái cái rắm gì tới nhan sắc?


Tần Nham nằm trên mặt đất cũng bị tức giận phun ra một búng máu.


Người ở trong cửa xem náo nhiệt có chút do dự, xoay người chạy hay tiến lên trước chiến đấu không ngừng lắc lư.


"Ăn ăn ăn, lát nữa đi ăn." Vu Hoan trừng mắt Tư Hoàng, đẩy hắn đến bên cạnh: "Đừng làm cản trở ta, ở một bên chơi đi."


Tư Hoàng tươi cười vài tiếng, thật sự xoay người rời đi...


Liên Mặc: "..." Cho nên vừa rồi hắn đi lên chỉ là vì châm chọc một chút, thuận tiện lên kèo ăn cơm?


Người Vu Hoan biết đều toàn là thể loại kỳ ba!


Vu Hoan nhìn cửa lớn Tần gia một cái, cười tủm tỉm ngồi xuống: "Lão già, ngươi xem, tộc nhân của ngươi thật sự rất sợ chết đấy."


Tần Nham nhìn thoáng qua cửa Tần gia, quả nhiên vẻ mặt của những người đó đều hoảng sợ.


Tần Nham hít thở sâu.


"Sao rồi, có nói cho ta biết Thiên Nguyệt ở đâu không? Hả?"


Tần Nham gắt gao trừng mắt nhìn Vu Hoan, hừ lạnh: "Cái gì Thiên Nguyệt hay Vạn Nguyệt, không biết. Thắng làm vua thua làm giặc, muốn giết muốn chém gì tùy ngươi, hôm nay Tần Nham ta đã khinh địch, không còn lời nào để nói."


"Tính tình còn rất cứng nha." Vu Hoan bĩu môi: "Vậy đừng trách ta."


Tay cầm kiếm đâm xuống.


Tần gia bên kia đột nhiên kêu lên sợ hãi, cửa lớn 'rầm' một tiếng đóng lại.


Vu Hoan lau vết máu trên thân Thiên Khuyết Kiếm mới chầm chậm đứng dậy, đi về cửa lớn của Tần gia.


Cửa lớn loạn thành một đoàn, ngay cả lão gia chủ cũng chết, bọn họ phải làm sao bây giờ!


Đúng rồi, thiếu niên kia.


Không biết là ai rống lên một câu, sau đó những người đó như tổ ong đi vào sâu trong Tần gia.


Một ít gia quyến của Tần gia không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy mọi người kinh hoảng như vậy cũng chạy theo.


Vu Hoan đi theo phía sau bọn họ, nhưng thật ra không giết người, nhưng không khỏi vẫn dọa những người bị thụt lùi về sau một chút.


Liên Mặc theo ở phía sau, khóe miệng run rẩy nhìn những người bị dọa ngất xỉu đó.


Càng ngày càng không hiểu được cô nương này đang nghĩ cái gì.


Ngay khi Vu Hoan đuổi đến mật thất kia, hai người một trái một phải đang ở bên cạnh Thiên Nguyệt, còn những người còn lại đều ở phía sau Thiên Nguyệt.


"Cô cô?" Sắc mặt Thiên Nguyệt có chút tái nhợt, nhìn thấy người tới, con ngươi nháy mắt liền sáng lên.


Hắn cho rằng người tới cứ hắn sẽ là Tôn quản sự.


Không nghĩ đến sẽ là Vu Hoan.


"Yếu vãi." Vu Hoan hừ một tiếng.


Sắc mặt Thiên Nguyệt đỏ lên, người khôn khéo đến đâu cũng có lúc bị người ta tính kế mà.


"Ngươi đừng đến đây!" Rõ ràng rất sợ nhưng vẫn mạnh bạo rống lên một câu.


Vu Hoan đứng yên, nhướng mày: "Sao? Các ngươi chê phương thức gia chủ của các ngươi chết quá khó coi?"


"Hắn ở trong tay bọn ta, ngươi đừng xằng bậy."


"Ồ... luôn luôn có người muốn uy hiếp ta." Vu Hoan cười khẽ một tiếng, bỗng chốc âm điệu trầm xuống: "Thả nó ra, ta có thể suy xét tha cho các người."


Người bên kia chần chờ: "Ngươi... ngươi nói thật? Thật sự buông tha cho bọn ta?"


"Ta nói một không hai." Nàng có thể tha cho bọn họ, nhưng Tần gia mất đi Tần Hằng và Tần Nham, tự nhiên sẽ có người đến thu thập.


Vậy thì nàng hà tất gì phải ra tay?


"Ngươi... lui ra ngoài Tần gia đi, bọn ta liền giao hắn cho ngươi."


Vu Hoan híp mắt đánh giá người nói chuyện một cái, người nọ lập tức ớn lạnh toàn thân, mồ hôi lạnh đổ liên tục.


Cái này còn khủng bố hơn bị rắn đọc theo dõi nữa.


"Được thôi." Vu Hoan gật đầu.


Người nọ mới thở phào nhẹ nhõm.


Chờ bọn họ dời đến cửa lớn của Tần gia, người nọ một tay đẩy Thiên Nguyệt ra, nhanh như chớp lui vào bên trong, người chờ ở cạnh cửa lập tức khép cửa lại.


Vu Hoan lắc mình đỡ lấy Thiên Nguyệt, thần sắc âm u nhìn cửa lớn Tần gia liếc mắt một cái.


Lấy tính tình của Thịnh Thế, thù này không thể nào cứ vậy là xong.


"Sao ngươi bị bọn họ bắt được? Chỉ có mấy người cặn bã như vậy mà cũng bị tóm! Tu luyện một trăm năm nay của ngươi đi đâu hết rồi?" Vu Hoan vừa cho Thiên Nguyệt nuốt đan dược vừa quở trách.


Trong mắt Thiên Nguyệt tràn đầy ấm áp: "Cô cô, con còn nhỏ... làm gì là đối thủ của bọn cáo già đó chứ."


Nhỏ cái rắm á!


Đừng tưởng rằng ngươi dừng ở thân thể thiếu niên, liền có thể nói bản thân là một đứa bé.


"Ồ, Tiểu Hoan Nhi, tiểu mỹ nam này ngươi trộm từ đâu vậy? Tuy rằng lớn lên không xinh đẹp bằng ta, nhưng xinh đẹp hơn Tiểu Hoan Nhi nàng nhiều." Giọng nói thiếu đánh của Tư Hoàng từ nơi không xa truyền đến.


Thiên Nguyệt nhìn qua, trong mắt lộ ra kinh diễm, người này thật xinh đẹp!


"Câm miệng!" Vu Hoan tức giận rống lên: "Ngươi không phải muốn ăn cơm sao? Còn không đi?"


"Đi đi đi."


"Cô cô... hắn là?" Sao có cảm giác cô cô đối với hắn có sự khác biệt đối với người khác vậy?


"Đừng động đến hắn, chỉ cần ngươi không trêu chọc hắn, hắn sẽ không để ý đến ngươi." Vu Hoan lôi kéo Thiên Nguyệt tránh khỏi Tư Hoàng.


Thiên Nguyệt có chút xấu hổ, lời này xác định không phải đang tự hình dung nàng sao?


Liên Mặc đảm đương bối cảnh tự giác đuổi theo.


Đi đến một quán ăn.


Tư Hoàng một hơi liền gọi những món ở đây một lần, bộ dáng kia cực kỳ giống với nhà giàu mới nổi.


Ánh mắt chủ quán nhìn Tư Hoàng thay đổi lại thay đổi.


Nếu không phải nhìn mấy người này ăn mặc không tồi hắn còn hoài nghi bọn họ đến làm bá vương ăn chực.


Vì để những món ăn đó, chủ quán còn cố ý kê thêm một cái bàn.


Đặc sản của quán là vịt nướng, Tư Hoàng không quan tâm người nào khác nữa, món ăn vừa lên liền vùi đầu vào ăn.


Vu Hoan thật sự không muốn nói mình quen biết người nam nhân này!


Thật sự!


"Cô cô..." Thiên Nguyệt ngồi ở bên cạnh Vu Hoan, có chút quỷ dị nhìn Tư Hoàng.


Sao người này có thể ăn nhiều như vậy?

Đọc truyện chữ Full