Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Nghĩ đến Dung Chiêu có khả năng đã xảy ra chuyện, Vu Hoan liền bắt đầu gọi Dung Chiêu liên tục trong lòng.
Vốn dĩ cho rằng sẽ không có đáp lại, lại không ngờ khi nàng đang chuẩn bị từ bỏ, giọng của Dung Chiêu đột nhiên vang lên trong lòng.
"Ta rất nhanh sẽ quay lại... đừng lo lắng."
"Chàng bị thương?" Vu Hoan nói chắc chắn trong lòng.
Ngữ khí nói chuyện của hắn tuy giống với ngày thường, nhưng tia tia đau đớn bị kiềm nén trong giọng nói vẫn lộ ra.
"Chàng ở đâu?
"Dung Chiêu?"
Mặc kệ Vu Hoan kêu thế nào, Dung Chiêu đều không có phản ứng.
Trong lòng Vu Hoan bất an, Dung Chiêu đã xảy ra chuyện.
Cái ý nghĩ này mới vừa hiện ra, nàng liền đợi không được, ngẩng đầu nhìn tiểu viện của Thẩm Thiên Lị, trong mắt hiện lên tia giãy giụa, cuối cùng nàng cũng xoay người rời khỏi.
Quý Bạch vì chuyện của Nam Chi, vốn là hoài nghi Vu Hoan, vừa rồi những đó lại bùm bùm nói một đống, sao Quý Bạch sẽ bỏ qua cho Vu Hoan, lập tức cho người ngăn nàng lại.
"Tránh ra." Vu Hoan mắt lạnh nhìn những người ngăn cản mình, trên người tỏa ra một áp khí khiến người khác sợ hãi.
"Lên."
Vu Hoan nheo nheo mắt: "Tìm chết."
Vu Hoan giơ tay lên, một sợi hắc khí từ trống rỗng xuất hiện, vòng quanh nàng dạo một vòng, đột nhiên bắn ra, bốn phương tám hướng không hề lệch lạc.
Tốc độ của hắc khí rất nhanh, những người đó còn chưa ngưng tụ được linh lực đã bị hắc khí xỏ xuyên qua.
Một vòng người, chỉnh tề ngã xuống đất.
Vu Hoan chỉ rũ mi mắt, thân hình cong lại liền biến mất trước mặt Quý Bạch.
"Quý Bạch, nếu ngươi dám tiến vào tiểu viện kia, ta chắc chắn sẽ khiến Nam Chi sống không bằng chết."
Tiếng nói lạnh lẽo vang lên trong lòng Quý Bạch, uy hiếp hắn, còn không bằng uy hiếp người hắn quan tâm.
"Vực chủ... thực lực của nàng ta..." Quý Tiết thật sự bị dọa tới rồi, chỉ gần là một chiêu mà đã hạ gục được người của bọn họ.
Mặt Quý Bạch âm trầm: "Lần trước có thể nhìn ra sâu cạn, hiện giờ lại hoàn toàn nhìn không ra."
"Vực chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Quý Tiết nhìn nhìn tiểu viện, lại nhìn nhìn Quý Bạch, trong lòng thấp thỏm.
Lần này vực chủ thật sự là bị chọc giận.
Làm sao bây giờ?
Bách Lý Vu Hoan đều đã nói, nếu hắn đi vào sẽ khiến Nam Chi sống không bằng chết.
Sao hắn sẽ để Nam Chi đến gánh vác hậu quả này được chứ.
___
Vu Hoan và Thiên Khuyết Kiếm là khế ước công bằng, Dung Chiêu đơn phương che chắn nàng, nàng cũng không có cách nào cưỡng chế mở ra.
Nhưng mà có một phương pháp... lại có thể.
Vu Hoan chạy như điên đến bên ngoài thành Phủ Giang Thành, tránh đi những người còn đang đống quân ở ngoài thành, tìm một chỗ không người, dùng Linh Hồn Chi Lực vẽ ra một trận pháp trên mặt đất.
Từ sau khi nàng tỉnh lại, mặc kệ nàng dùng linh lực hay dùng Linh Hồn Chi Lực, khi xuất hiện ở trong không khí đều là hắc khí.
Cho nên, khi trận pháp hoàn thành, cũng là trận pháp tràn ngập hắc khí, xa xa nhìn còn tưởng là trận pháp tà ác gì đó.
Vu Hoan thu Linh Hồn Chi Lực, một chân bước lên, đứng ở giữa trận pháp.
Trận pháp lập tức xoay tròn lên, sương đen từ trận pháp tràn ra, nháy mắt bao phủ Vu Hoan vào trong đó.
Vu Hoan cắt ngón tay, tích giọt máu tươi vào trong trung tâm trận pháp, không ngừng thúc giục Linh Hồn Chi Lực truyền vào trong trận pháp.
Trận pháp này có tên là Tâm Đầu Ý Hợp, cũng không biết người sáng lập là ai, công năng của nó là một bên khế ước có thể nhanh chóng đến bên cạnh người khế ước của mình kia.
Loại trận pháp này thuộc về tìm kiếm cái lạ, cho nên rất ít người biết đến.
Vu Hoan cũng từ chỗ Tư Hoàng mới biết được.
Nàng cũng chưa từng dùng đến, cho nên đến lúc thực hành cũng có rất nhiều chỗ đều đắn đo sợ không chuẩn, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà làm.
Tuy trận pháp khởi động có chút không ổn định, nhưng cũng may quá trình truyền tống không có bị lỗi.
Ánh sáng của trận pháp biến mất, Vu Hoan đã đứng ở trên một đỉnh núi.
Dưới chân núi không phải là dòng sông rừng cây rậm rạp gì đó, cũng không có thôn trang trấn nhỏ gì.
Mà là hàn băng, toàn bộ không gian đều trắng xóa, tiếng gió gào thét lạnh lẽo vang bên tai nàng.
Càng quỷ dị chính là sắc trời ở đây không phải là ban đêm mà là ban ngày.
Vu Hoan xoay người, gió lạnh thổi qua góc áo của nàng, vạt áo màu tím bây phất phới trong không khí, nàng nhẹ nhàng nhảy bay lên không trung.
Trận pháp truyền tống nàng đến đây, chứng minh Dung Chiêu ở đây.
Nhưng đây là đâu?
Vu Hoan cảm ứng, có lẽ bởi vì khoảng cách gần, nên để nàng cảm ứng được vị trí của Dung Chiêu.
Vu Hoan phi thân đuổi đến chỗ của Dung Chiêu, dưới chân là tuyết trắng bao trùm dãy núi, hết đợt này đến đợt khác, vô cùng đồ sộ hùng vĩ.
Không gian mênh mông tuyết trắng, Vu Hoan căn bản không cần đặc biệt đi phân rõ, dễ dàng nhận ra thân ảnh của Dung Chiêu.
Hắn đứng ở trên một dãy núi, dáng người đĩnh đạt như cây tùng, áo tím theo gió lạnh bay phất phới.
Vu Hoan xuất hiện, hắn liền ngẩng đầu lên.
Thân ảnh trên không trung kia, chiếu vào trong mắt hắn.
Vậy mà nàng lại đến...
Vu Hoan đáp xuống bên người Dung Chiêu, nắm lấy tay hắn, trên dưới sờ soạng vài cái: "Chàng không sao chứ? Bị thương đến chỗ nào rồi? Chàng nhìn ta làm gì? Ta hỏi chàng còn chưa trả lời đâu?"
Vu Hoan gấp gáp, như thoáng một dòng nước ấm áp chảy xuôi đến trái tim của Dung Chiêu.
Hắn duỗi tay đè tay của Vu Hoan còn đang lộn xộn trên người mình lại, khóe miệng chậm rãi nâng lên: "Ta không sao."
Lần này là lần đầu tiên Vu Hoan chân chính nhìn thấy Dung Chiêu tươi cười.
Khuôn mặt mơ hồ ở trong nháy mắt trở nên rõ ràng.
Nàng không có cách nào mà hình dung được.
Dù sao giống như toàn bộ thế giới này đều không so được với một nụ cười của hắn.
Vu Hoan nhìn đến ngây người, đôi mắt không chớp một cái nào, trong lòng như có con nai con chạy loạn, xong rồi, chứng mù mặt của nàng khỏi rồi sao?
Nhưng khi Vu Hoan ngưng thần nhìn lại lần nữa, hiện ra trước mắt nàng vẫn là khuôn mặt mơ hồ như cũ.
Mẹ nó, lần trước như thế này, lần này vẫn là như vậy.
Chứng mù mặt cũng có tính gián đoạn hả?
"Sao nàng lại đến đây?" Hắn rõ ràng đã che chắn liên hệ khế ước của hai người bọn họ rồi, rốt cuộc nàng làm sao mà tìm được mình?
"Trước không nói cái này." Tầm mắt Vu Hoan chuyển qua một vòng, bất động thanh sắc đánh giá xung quanh một lần: "Chàng ở đây làm cái gì? Lúc trước chàng bị thương, sao sẽ không sao? Có phải giả vờ kiên cường không nói với ta không?"
"Ta không sao." Lúc trước xác thật là có chút bị thương, nhưng mà hắn cũng rất may mắn, tìm được một vài cọng thiên tài địa bảo khó gặp, hiện tại không sao mà phong ấn còn được giải trừ không ít.
"Thật ư?" Vu Hoan hoài nghi.
Bàn tay to của Dung Chiêu xoa xoa đầu Vu Hoan, nói rất trịnh trọng: "Ta sẽ không lừa gạt nàng, mặc kệ thị phi, mặc kệ tốt xấu."
Vu Hoan: "..." Xoa nghiện rồi có phải không?
Được thôi, trọng điểm không phải chỗ này. Tuy có chút hoài nghi, nhưng trạng thái bây giờ của hắn, đúng thật giống như không sao, nàng cứ tạm thời tin tưởng đã...
"Vậy chàng ở đây làm gì?" Toàn bộ không gian này mênh mông tuyết trắng, ngắm phong cảnh còn ngại lạnh.
Dung Chiêu thuận thế kéo Vu Hoan vào trong lòng, mang thèo nàng bay về phía dưới dãy núi.
Giọng nói thanh lãnh cùng với tiếng gió truyền vào trong tay Vu Hoan: "Còn cần tìm một thứ mới có thể ngưng tụ được những mảnh nhỏ linh hồn của Thiên Nguyệt. Ta vốn dĩ định tìm được rồi mới nói với nàng biết, không ngờ nàng cũng đến đây."
Vu Hoan ngẩng người, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Dung Chiêu... không giống chàng chút nào hết."