TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 383: Ác giả ác báo

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan dừng lại, quay đầu lại đi xem náo nhiệt.


Vị đại nương lúc nãy bị vài người vây quanh, đối diện đại nương đứng một thiếu nữ mặc y phục màu hồng nhạt, đang lớn tiếng ồn ào chỉ chỉ trỏ trỏ đại nương.


Thần sắc đại nương nôn nóng, liên tục giải thích lại bị thiếu nữ kia cắt ngang mãi.


Người vây xem sau khi hiểu rõ sự tình, sôi nổi tiến lên tỏ vẻ đại nương sẽ không làm loại chuyện này.


"Bà ta không làm? Bà ta không làm thì tại sao trên tay cầm túi tiền của ta? Ta thấy các ngươi chính là một đám điêu dân, một đám đạo tặc!" Thiếu nữ kích động.


Câu nói cuối cùng kia, chọc giận những người khác.


"Sao ngươi lại dám nói chuyện như thế! Tuổi còn nhỏ mà đã ăn nói khó nghe như vậy rồi."


"Ta nói là sự thật, các ngươi chính là một đám đạo tặc, trộm túi tiền của ta, ngươi còn muốn đánh ta?"


Thái độ của thiếu nữ nóng nảy nhục mạ người khác càng chọc giận nhiều người, đám người vốn vây xem khá xa trực tiếp vây lên.


"Các ngươi..." Nhiều người như vậy, thiếu nữ có chút luống cuống, nhưng không biết lại nghĩ đến cái gì, sống lưng lại thẳng tắp: "Phản rồi, biết bổn tiểu thư là ai không? Dám động vào bổn tiểu thư một chút, bổn tiểu thư có thể biến các ngươi biến mất ở đây."


"Cần gì quan tâm ngươi là ai, ức hiếp người ở đây của bọn ta thì không được."


"Người giàu có các ngươi đều dơ bẩn, đừng đánh đồng với bọn ta ở đây, người ở đây ai mà không cần cù chăm chỉ, dựa vào bản thân cố gắng sống sót!"


Thiếu nữ kia một câu hai câu đám đạo tặc chính là nghi ngờ nhân phẩm của bọn họ, làm bẩn tôn nghiêm của bọn họ.


Há có thể nhịn!


Bọn họ không giàu có, nhưng lại không nghèo, ăn no mặc ấm.


Làm gì cần phải ăn cắp!


Hai bên càng cãi càng hung, đại nương bị kẹt ở bên trong, lời bà ta nói không có ai nghe.


Đầu đại nương ong ong, âm thanh cãi nhau bên tai dường như cách bà ta rất xa xôi.


"Lâm đại thẩm!"


"Không xong rồi, Lâm đại thẩm phát bệnh."


Âm thanh cãi nhau chợt dừng lại, sôi nổi vây quanh Lâm đại thẩm.


Thiếu nữ khinh thường hừ một tiếng: "Giải thích không được thì giả bộ bất tỉnh, cho rằng như vậy bổn tiểu thư sẽ buông tha các ngươi? Ngươi, đi lấy chậu nước lại đây!"


Người bên cạnh thiếu nữ lập tức lĩnh mệnh đi làm.


"Ngươi có còn nhân tính hay không!" Đỡ Lâm đại thẩm là một ông lão, tức giận đến râu run run.


"Người ăn cắp mới vô nhân tính!" Thiếu nữ hừ nhẹ, trong mắt tràn đầy khinh miệt và khinh thường.


"Lâm đại thẩm chỉ nhạt được túi tiền của ngươi, căn bản không phải trộm!" Lửa giận trong ngực ông lão quay cuồng, nhìn chằm chằm thiếu nữ như muốn nổi lửa ra ngoài.


Trong trấn này đều là người bọn họ quen thuộc, đêm không cần đóng cửa cũng không xuất hiện chuyện ăn cắp ăn trộm.


Lâm đại thẩm càng là người có tiếng hiền lạnh, bọn họ tuyệt đối tin tưởng bà ta.


"Bà ta nói nhặt được ông liền tin? Nhặt được rồi thế tại sao bà ta lại không đưa cho bổn tiểu thư, lúc bị ta bắt được còn đang nhìn đồ trong túi tiền, đó không phải trộm vậy là cái gì?"


"Ngươi ngươi... ngươi... quả thật không nói lý lẽ." Ông lão đỏ mặt tía tai, con cháu của người giàu có đều không phân xanh đỏ trắng đen như vậy.


Cuộc sống của bọn họ ở tầng dưới chót, nên bọn họ bị hoài nghi sao?


"Hừ, không còn lời gì để nói đúng không!" Thiếu nữ dạt dào đắc ý ngẩng cao đầu, khinh thường trong mắt càng đậm hơn.


Những tiện dân này, tay chân đều không sạch sẽ chút nào.


"Nhị tiểu thư, nước đến."


Thiếu nữ giơ giơ tay: "Hất đi."


Người nọ gật đầu, thuận tay hất nước ra đến Lâm đại thẩm, ông lão trực tiếp lấy thân che lại cho Lâm đại thẩm, định lấy thân ngăn nước lại.


"Ào!"


Không gian đột nhiên yên tĩnh lại.


Ông lão không cảm giác được nước đổ lên người mình, tràn đầy kỳ quái, quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy thiếu nữ hồng y vừa rồi còn oai vệ hùng dũng, khí phách hiên ngang biến thành gà rớt vào nồi canh.


Thiếu nữ hồng y ướt sủng, mà người hất nước đúng là nô tài đã phát ngốc bên cạnh nàng ta.


Hắn hất nước lên người nhị tiểu thư rồi?


Vừa rồi hắn hoàn toàn không khống chế được bản thân, bàn tay bưng chậu nước dường như không còn là của hắn nữa.


"Ngươi..." Thiếu nữ từ kẽ răng nhả ra một chữ, mắt lộ ra hung quang.


Nô tài khác ngây người hoàn hồn, tay lấy áo choàng tay lấy khăn.


"Nhị tiểu thư tha mạng, thuộc hạ cũng không biết tại sao lại thế này, tay không nghe theo sai sử, cho thuộc hạ một ngàn lá gan thuộc hạ cũng không dám hất nước lên người nhị tiểu thư!"


Cư dân của trấn nhỏ bị một màn thay đổi dọa đến, nghe được tiếng nô tài xin tha mạng mới lấy lại tinh thần, sôi nổi lộ ra thần sắc đáng đời.


"Cười cái gì mà cười, có phải các ngươi giở trò quỷ hay không?" Thiếu nữ quấn chặt áo choàng trên người, tức giận tận trời rống to với dân cư trong trấn nhỏ.


"Ác giả ác báo."


"Đúng vậy, đáng đời."


"Là ông trời đang trừng phạt ngươi."


"..."


Thiếu nữ tức giận đến cả người run run: "Được... các ngươi tự tìm đường chết, bắt bọn họ lại cho ta."


Nô tài bên người thiếu nữ sợ liên lụy đến mình, nhanh chóng tiến lên bắt người.


Những người này chỉ là bá tánh bình thường, cho dù có chút tu vi, cũng chỉ là gà mờ, căn bản không phải là đối thủ của những nô tài của thiếu nữ kia.


"Nữ nhân ác độc, ngươi sẽ bị báo ứng!"


"Báo ứng? Hừ, dám bất kính với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư để cho các ngươi bị báo ứng trước."


Bàn tay của thiếu nữ giơ lên, một đường linh lực bay thẳng đến người nọ, linh lực đánh trúng ngực người nọ, thì ngay cả âm tiết cũng chưa phát ra liền tắt thở.


Một người chết đi, những người đó đều giận đỏ mắt, sôi nổi mắng lên.


"Một kích cũng không chịu được." Thiếu nữ cười lạnh, dường như không nghe thấy những người đó đang mắng mình.


Nhưng một giây sau, thiếu nữ đột nhiên trừng lớn mắt, đầy mắt không thể tin tưởng.


"Một kích cũng không chịu được." Giọng nói lạnh băng vang lên, giọng nói này nàng ta rất quen thuộc, là nô tài của nàng ta.


Nhưng mà...


Ngữ điệu kai lạnh băng cứng đờ, giống như bị người ta khống chế.


"Nhị tiểu thư!" Những người nô tài còn lại cả kinh, tách nô tài kia và thiếu nữ ra.


"Giết hắn, giết hắn." Trong lòng thiếu nữ nhảy lên một cổ bất an, đây không phải người của nàng ta.


Nô tài kia còn cầm kiếm, thần sắc có chút không thể hiểu được, vừa rồi hắn làm sao vậy?


Chỉ có một cái chớp mắt, ý thức như bị chặt đứt, xuất hiện chỗ trống.


Một nhát kiếm kia đâm trúng ngực thiếu nữ, nhưng không đâm trúng trái tim thiếu nữ.


Thiếu nữ nhớ đến chậu nước vừa rồi, hơn nữa nhát kiếm này, cứ cảm thấy xung quanh lạnh căm căm, thúc giục người của nàng ta rời đi.


Vu Hoan tiếc hận lắc đầu, thật là đáng tiếc.


Dung Chiêu ở một bên không còn lời gì đế nói, đáng tiếc cái gì?


Đáng tiếc không có giết nàng ta?


"Vừa rồi... đã xảy ra cái gì?" Mọi người khó hiểu.


"Trời xanh có mắt, ngay cả thuộc hạ của bản thân cũng không xem được, đáng đời!"


"Lâm đại thẩm thế nào?"


"Lâm đại thẩm không sao, chỉ là..." Tầm mắt mọi người dừng ở trên người mới nãy chết kia, không khí lập tức ngưng trọng lên.


"Nữ nhân kia có thể quay lại không?" Có người nhỏ giọng hỏi.


Nữ nhân kia vừa thấy chính là người có thân phận bất phàm, ả sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?


Người có chút thân phận, cảm thấy người khác chống đối bọn họ một câu, đó đều là tội chết...


"Sợ cái gì, cùng lắm thì liều mạng với ả, vì Lý Vượng báo thù."


"Đúng vậy, ả dám quay lại, chúng ta liền cùng liều mạng."


"Được rồi, đưa Lâm đại thẩm về trước đã." Ông lão quát lớn một tiếng, mọi người đang trào dâng lập tức an tĩnh lại: "Giúp con trai Lý Vượng an táng cẩn thận."

Đọc truyện chữ Full