Trên bầu trời thành phố Bạc Hà một con huyết ưng đang lẳng lặng bay lượng trên các tầng mây.
Bất chợt như phát hiện ra điều gì đó con huyết ưng vội vàng vổ cánh bay nhanh về nơi xa.
Không mất bao lâu nó đã bay đến một cánh rừng lá đỏ như máu rồi hạ xuống đậu trên tay một nam nhân, không ai khác chính là Trần Lâm.
Nhìn con chim ưng Huyết Linh không hiểu hỏi:
- Phụ thân! Con Huyết ưng này không hề có ưu tú bằng các tinh linh thiếu nữ hay lang vệ sau người còn tạo ra nó.
Nghe thế Trần Lâm mỉm cười từ từ giải thích cho nàng.
- Binh chủng là phải đa dạng không thể chỉ nhìn vào chỉ số được.
- Con huyết ưng này chỉ số hay năng lực đều không bằng nhóm tinh linh thiếu nữ nhưng nó không phải dùng để đánh nhau mà dùng để trinh sát, điều mà nó làm tốt hơn các nàng gấp nhiều lần.
Nghe Trần Lâm giảng dạy nàng cái hiểu cái không khẽ gật đầu.
Thật tế Trần Lâm có chúc dối lòng khi nói nhưng điều này, mục đích ban đầu của cậu là muốn kết hợp huyết mạch chim ưng và thây ma tạo ra một đội quân thiên thần có thể đánh trên không nhưng đời không như mơ khi kết hợp hai huyết mạch lại không cho ra huyết mạch ưu tú hơn mà ngược lại nó tệ hơn hai huyết mạch ban đầu, ngoài ra sinh vật được tạo ra củng không giống như cậu nghĩ là một thiên có cánh sau lưng mà là một con chim hình người chính hiệu.
Nhưng củng vì thế làm cậu ý thức được không phải cứ kết hợp là sẽ cho ra huyết mạch tốt và tạo ra được huyết lang là may mắn biết chừng nào.
Nhưng trong cái rủi có cái xui không tạo ra được không quân nhưng lại tạo ra được một chi quân trinh sát ưu tú khi chim ưng có thể bay lượng trên bầu trời cả ngày, còn thị lực thì không cần phải bàn khi chúng là loài săn mồi.
Đang vuốt ve con huyết ưng trước mặt thì bất chợt một con huyết ưng khác bay xuống đậu lên vai cậu rồi kêu lên mấy tiếng như báo cáo.
Nghe tiếng kêu của con huyết ưng Trần Lâm khẽ nhíu mày.
- Một đàn sói còn có con người.
.
Lúc này trong thành phố giữa những đống phế tích một thân hình nhỏ nhắn đang lặng lẽ di động ánh mặt sợ hãi cảnh giác nhìn xung quanh nhưng không không hay biết rằng xa xa kia có một người khác củng đang nhìn nàng, đó không ai khác ngoài Trần Lâm.
Nhìn vào thân ảnh kia Trần Lâm không khỏi khó hiểu khi thân ảnh kia là một bé gái tầm 11 - 12 tuổi quần áo lắm lem đang từ từ bò về cửa hàng phía trước.
Nàng hết sức cảnh giác nhưng không hề đem lại hiệu quả gì vì không chỉ Trần Lâm mà có không ít ánh mắt khác đang nhìn nàng, một đàn sói và dĩ nhiên chúng không hề chỉ nhìn như Trần Lâm mà đang từ từ tiếp cận nàng.
Bất chợt dường như cảm nhận được tia nguy hiểm cô bé vội vàng bò vào cái hóc gần đó.
Thấy thế đàn sói biết đã bị lộ lao ra, một con trong số chúng nhanh hơn cả cắn vào chân cô bé lôi ra mặc cho cô hết sức vùng vẫy.
Nhìn những cái miệng đầy răng nanh và ánh mắt khát máu của đàn sói làm cho mặt cô bé trắng bệt vì sợ hãi đôi mắt quật cường không cầm được nước mắt.
Tưởng chừng như sắp làm bữa ăn cho đàn sói thì bất chợt từ đâu một cánh tay được bao phủ đầy giấp đỏ như da rắn vươn ra nắm vào cổ con sói đang kéo chân nàng rồi...!rắt! một tiếng, con sói xấu số ngạnh sinh sinh bị bẻ cổ chết.
.
Sau khi bẻ cổ con sói Trần Lâm tiên tay ném sát nó qua một bên như ném bịch rác, rồi đứng chắn trước cô bé lẳng lặng nhìn đàn sói.
Thật ra sau sự việc của phụ thân Trần Thiên, cậu đã không hề muốn làm anh hùng hay gì cả nhưng khi nhìn thấy cô bé ngốc nghếch sắp thành bữa ăn cho bầy sói cậu vẫn không nhịn được ra tay.
Lúc này cô bé củng đã kịp hoàn hồn nhìn nam nhân tóc bạc cao lớn đang đứng trước người mình rồi nhìn đàn sói, không cần hỏi nàng củng biết chọn ai.
Nàng cố gắng chịu đựng cơn đau từ chân đứng dậy núp sau lưng Trần Lâm.
Thấy hành động của cô bé Trần Lâm không khỏi nổi lên tia tiếu ý, bà cô à sáp đánh nhau rồi trốn đâu không trốn trốn sau lưng ta làm gì, thật là ngu hết chổ nói.
Nhưng đàn sói thì không nghĩ như vậy, thấy con mồi bị cướp đồng bạn lại bị giết chúng không nhịn được lao lên cắn về phía Trần Lâm.
Thấy thế Trần Lâm mỉm cười trên tay cậu hiện lên một ngọn huyết hỏa, như có linh tính ngọn huyết hỏa bay ra thiêu chết các con sói đang lao đến, chợt cậu quay người vung tay một quyền đánh bể đầu con sói đang định đánh lén.
Thấy đụng phải thiết bản đàn sói hú lên một tiếng như muốn nói “Nu, pogodi!” rồi quay người bỏ đi.
Thấy thế Trần Lâm cười khinh bỉ, lẳng lặng thu sát các con sói rồi nhìn lại cô bé.
Lúc này nàng đang dùng ánh lấy sùng bái nhìn cậu.
Thấy ánh mắt đó của cô bé Trần Lâm không nhịn được nói:
- Được rồi đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, nói nhóc tên gì, ở đâu, ra đây làm gì?
Nghe thấy Trần Lâm nói cô bé thành thật trả lời.
Thì ra nàng tên là Tuyết Nhi, nàng không sống một mình mà cùng với mẹ trú ẩn trong một khu nhà gần sông Vân Hà.
Đây là khu nhà do cảnh sát Tây thành lập nên có khoảng mấy chục người, khi dị biến xảy ra một vài cảnh sát may mắn không bị biến thành thây ma rồi lợi dụng ưu thế súng ống họ lập nên khu trú ẩn này tập trung những người may mắn sống sót gần đó lại, tuy tình hình không phải là quá tốt nhưng củng hơn một mình bên ngoài đương đầu với lũ thây ma.
Tuy nhiên mẹ của Tuyết Nhi không mai bị bệnh nhưng khu trú ẩn lại không có thuốc, bên ngoài thì vừa trải qua thi triều nên không ai muốn ra ngoài thế là cô bé gan to bằng trời một mình lén ra ngoài tìm thuốc cho mẹ mình.
Nghe xong câu chuyện của Tuyết Nhi, Trần Lâm không khỏi cảm thánh đúng là một cô bé ngốc.
Khẽ xoa đầu cô bé Trần Lâm nói:
- Được rồi ca ca dẫn ngươi đi lấy thuốc.
Thế là Trần Lâm dẫn nàng đi vào tiệm thuốc gôm hết đống thuốc trong tiệm cho nàng rồi dẫn nàng về khu trú ẩn.
Xa xa đã thấy khu nhà mà Tuyết Nhi nói, tưởng là khu nhà thế nào thì ra nó là đồn cảnh sát, củng phải thôi do cảnh sát khu này lập nên mà, xung quanh được gia cố bằng những thanh thép làm thành một hàng rào cao gần 5m, các cửa sổ cũng được bịt lại hết chỉ chừa nổi lan can đang có hai nam cảnh sát đứng gác.
Thấy thế Trần Lâm khẽ dừng bước nói.
- Được rồi đến đây thôi, nhóc tự mình đi về đi.
- Nhưng mà ca ca..
Cô bé lý nhí định nói gì đó thì một nhóm người dẫn đầu là một nữ cảnh sát từ khu trú ẩn vội vàng đi ra như đang tìm kiếm gì đó.
Thấy nữ cảnh sát cô bé vui vẻ chạy lại, từ xa thấy cô bé nữ cảnh sát củng vui vẻ ôm nàng vào lòng, không cần nghĩ củng biết nhóm người này ra ngoài chính là để tìm nha đầu này.
Đang vui vẻ trong vòng tay vị nữ cảnh sát cô bé chợt nhớ đến Trần Lâm rồi quay lại tìm kiếm cậu nhưng cậu biến mất từ lúc nào.
Xa xa trên một tòa nhà cao tầng Trần Lâm đang ngồi trên lưng tiểu hắc lẳng lặng nhìn khu trí ẩn phía xa.