TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lãnh Địa Huyết Tộc
Chương 155: 155: Tiến Quân Đại Ca Thôn



Sáng hôm sau, Bạch Gia thôn.
Lúc này cả thôn trang đã được quân đội Vũng Hải trưng dụng trở thành nơi trú ẩn tạm thời và cũng là nơi diễn ra cuộc “thảo luận” giữa các thế lực ở vùng hoang nguyên này với Ngô Bình người đại diện cho căn cứ Vũng Hải.
Sau đợt càn quét của đàn chó hoang đã có đến bốn thôn trang trực tiếp bị xóa sổ, thế nên vùng hoang nguyên này chỉ còn lại khoảng 10 thôn trang, tuy nhiên hôm nay chỉ có ba thôn trang đến dự cuộc họp theo yêu cầu của Ngô Bình còn lại đều không thấy đâu...
Ngồi trên ghế chủ vị Ngô Bình khẽ nhíu mày nhìn ba tên trung niên đại diện cho ba thế lực chấp nhận đến đây dò hỏi:
- Tại sao chỉ có ba thế lực các ngươi đến đây?
- Nhưng kẻ khác đâu hết rồi?
Nghe Ngô Bình hỏi tên phần tử vũ trang chịu trách nhiệm báo tin cho các thế lực sợ hãi bước ra nói:
- Thưa Ngô trưởng quan, ta đã đến báo tin nhưng những thế lực kia đều đã bị tiêu diệt, thôn trang của họ đều biến thành một đống đổ nát...
- Chỉ có thôn trang của ba vị đây là còn tồn tại...
Nhận được sự báo cáo của tên phần tử vũ trang kia Ngô Bình nhíu mày nhìn hắn, đã biết các thôn trang đều bị tiêu diệt nhưng đến khi hỏi hắn mới nói, nếu hắn là quân nhân Ngô Bình chắc chắn sẽ lôi ra xử bắn nhưng may thấy hắn chỉ là một tên phần tử vũ trang ôm hợp, Ngô Bình không muốn đôi co với một tên tiểu thuộc hạ.

Nhưng qua chuyện nhỏ này Ngô Bình cũng nhận thấy đám phần tử vũ trang kia không đánh tinh, tuy không dám chống đối nhưng cũng không nhiệt tình hợp tác.
Đáng tiếc Ngô Bình không có thời gian để quản đến đám phần tử kia, theo như báo cáo thì hầu hết các thế lực của vùng hoang nguyên này đều bị tiêu diệt thôn dân bị đem đi, như thế chỉ có đúng một thế lực có khả năng làm được việc đó, chỉ là dù đã đoán được từ trước nhưng Ngô Bình không ngờ Phi Vũ thôn lại nhanh tay và quyết đoán đến vậy.
Ngồi bên cạnh Ngô Bình, Lôi Hồng tức giận đập bàn nhìn tên phần tử vũ trang kia lạnh giọng nói:
- Tại sao chỉ còn lại ba thôn trang, ngươi sống ở đây đừng nói với ta là ngươi không biết.
Bị Lôi Hồng la mắng tên phần tử vũ trang kia khóc không ra nước mắt, đúng là hắn là người ở đây nhưng sau khi Lê Dũng đi hắn và những kẻ khác chỉ trốn trong Bạch Gia thôn không dám đi xa, làm sao biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì...
May mắn cho hắn là ba người đại diện cho ba thế lực còn lại biết rõ sự việc.


Sau một hồi trao đổi, một tên trung niên nhân bước ra cung kính nói:
- Thưa Ngô trưởng quan, Lôi tiểu thư...
- Những thôn trang bất hạnh kia đều đã bị tiêu diệt, nhưng người tiêu diệt họ không phải đàn chó hoang mà là Phi Vũ thôn...
- Đám không bằng cầm thú kia lợi dụng lúc các thôn trang kia gặp nạn còn các vị thì chưa đến kịp đã xuất binh tất công rất nhiều thôn trang...
- Tất cả thôn trang đều đã bị họ tiêu diệt, người vô tội chết vô số, chúng tôi may mắn ở xa nên chưa bị đám cầm thú kia tiến đánh...
Nghe nhưng lời nói thảm thiết của vị trung niên kia, tên phần từ vũ trang đang đứng một bên không nhịn được khóe miệng run run, ở cái vùng hoang nguyên đầy nắng gió này có thế lực nào mà không phải cầm thú, thậm chí Phi Vũ thôn còn được xem là thế lực thiện lành nhất ở đây, nếu không phải sợ Vũng Hải đám phần tử vũ trang cũng đã theo Lê Dũng nương nhờ Phi Vũ thôn rồi.
Tuy nhiên Lôi Hồng lại không nghĩ được nhiều như vậy, nàng tức giận đứng lên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lại là đám người không biết sống chết kia...
- Các ngươi theo ta san bằng cái thôn nát kia...
Dưới mệnh lệnh của Lôi Hồng ai nấy đều giật mình nhất là ba tên đại diện của ba thôn trang kia, chỉ cần Phi Vũ thôn và Vũng Hải phát sinh xung đột họ sẽ nhận được rất nhiều phúc lợi, thẩm chí còn có thể trở thành ba cự đầu mới tại đây.
Tuy nhiên các quân nhân đều không hề có động tĩnh gì, bởi vì đó là mệnh lệnh của Lôi Hồng không phải mệnh lệnh của Ngô Bình.
Ngồi trên ghế chủ vị Ngô Bình khẽ gõ tay lên ghế suy nghĩ, được Lôi Thành tin tưởng giao cho nhiệm vụ đến vùng hoang nguyên này dẹp loạn thì Ngô Bình cũng không phải kẻ đơn giản, vừa nhìn sơ qua hắn đã thấy được dụng tâm của đám người kia, tuy nhiên bản thân hắn cũng muốn đến xem Phi Vũ thôn dựa vào đâu mà dám đối đầu trước diện với Vũng Hải như vậy.
Khẽ vổ bàn một cái làm mọi người giật mình Ngô Bình mỉm cười nhìn về nơi xa nói:
- Được như vậy chúng ta đến Phi Vũ thôn xem sao.
.
Bên trên đỉnh Ngưu Đầu sơn Tiểu Vũ đưa ống nhòm nhỉnh về hướng tây xa sâm không nhịn được mỉm cười.
Bất chợt Lãnh Như Sương vôi vàng chạy đến lo lắng nói:
- Vũ tỷ đám khốn kiếp Vũng Hải kéo đến chân núi rồi.

Nghe thấy thế Tiểu Vũ chỉ mỉm cười tự tinh nói:
- Đến thì đến không việc gì phải sợ, chúng ta đã không còn là Phi Vũ thôn mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.
Nói xong Tiểu Vũ khẽ liếc mắt nhìn về phía tây, nơi đó mơ hồ có thể thấy được một đường chỉ đỏ thẩm như máu phía chân trời, huyết tộc cũng đã đến.
Bên dưới chân núi Ngưu Đầu, Ngô Bình ngước mặt lên nhìn tòa núi lớn phía trước không khỏi cảm tháng, địa hình của Ngưu Đầu sơn đúng là dể thủ khó công, cả ngọn núi có một đường lên duy nhất tương đối bằng phẳng có lại đều là vách đá tựa như một bức tường thành của thiên nhiên, thảo nào đám lục lâm thảo khấu đều thích chiếm núi xưng vương.
Tuy nhiên không chỉ có thể, công sự phòng thủ của thôn trang kia cũng không kém những gì thiên nhiên mang lại, đường lên núi duy nhất một bức tường thành to lớn chắn ngang cùng vô số các chiến sĩ cầm súng trường và nỏ canh giữ tựa như một cứ điểm bất khả xâm phạm, muốn tiến lên thôn trang trên đỉnh núi nhất thiết phải đi qua cứ điểm kia, tuy nhiên muốn đi qua đó chắc chắn không dể.
Chỉ làm cho Ngô Bình thắc mắc nhất chính là tấm bảng ghi tên treo trước cửa cứ điểm kia là Đại Ca thôn chứ không phải Phi Vũ thôn.
Bất chợt từ bên trên cứ điểm kia ba thân ảnh chầm chậm xuất hiện, họ không ai khác chính là Tiểu Vũ, Trương Phi và Lê Dũng.
Bên dưới Ngô Bình cũng nhận thấy sự xuất hiện của ba người kia cũng như sự cung kính của các chiến sĩ với họ nên cũng thầm đánh giá họ.
Đầu tiên chính là nữ nhân duy nhất đứng giữa hai nam nhân kia, nàng không phải quá xinh đẹp nhưng lại tỏa ra khí tức học thức đầy trí tệ nho nhả mà lại sắc bén lạnh lùng làm cho bản thân Ngô Bình không nhịn được tán thưởng, đúng là một nữ cường nhân hiếm có.
Ngược lại bên cạnh nàng là một con quái vật thật sự, dù nhìn tuổi không lớn nhưng tên thanh niên đúng cạnh cô gái kia lại sở hữu cơ thể cực kỳ đồ sộ, lưng hùng vai gấu cơ bắp cuồng cuộn thân cao 1m8 như một con gấu đen làm cho ai nấy đều không dám nhìn thẳng vào hắn, quả thật tương phản hoàn toàn với cô gái nhỏ bên cạnh.
Nhưng đặc biệt nhất với Ngô Bình chính là thanh niên còn lại, hắn không phải quả mức cao lớn cơ thể chỉ có thể xem như cân đối, khuôn mặt cũng chỉ có thể xem như ưa nhìn, nhưng sâu bên trong đó là một nét cương trực khó tả, một cổ khí thế bàn bạc quanh quẩn trên người thanh niên kia làm kẻ khác vô thức cúi đầu...
Liếc nhìn thanh niên kia Ngô Bình quay lại nhìn tên phần tử vũ trang hỏi.
- Tên kia là Lê Dũng sao?
Bị Ngô Bình hỏi tên phần tử vũ trang giật mình sợ sệt nói:
- Phải...!phải, ngài quả thật liệu sự như thần, tên kia là Lê Dũng.
Được tên phần tử vũ trang vô mông ngựa nhưng Ngô Bình không có gì đắc ý hay vui vẻ chỉ thở dài một hơi.


Vừa mới nhìn qua Ngô Bình đã chấm ngay Lê Dũng muốn thu hắn về dưới trướng, không chỉ những việc mà Lê Dũng từng làm tại Bạch Gia thôn làm Ngô Bình khá ưng ý mà cả khí chất mà hắn mang lại, cái tên Lê Dũng quả không sai.

Chỉ là con người kia lại thuộc về Phi Vũ thôn.
Bất chợt khi Ngô Bình còn đang suy nghĩ thì trên tường thành Tiểu Vũ đã khoanh tay trước ngực lạnh giọng hét lên.
- Người bên dưới là ai?
- Đây là địa phận của Đại Ca thôn, chúng ta không tiếp đón người không mời, khôn hồn thì mao cút, nếu không đừng trách chúng ta.
Nghe những lời nói đầy tính kiêu khích của Tiểu Vũ, Lôi Hồng không nhịn được tức giận hét lên:
- Đám phiến quân không biết sống chết các ngươi...
- Nếu không cút ra đây quỳ xuống chịu tội thì đừng trách ta độc ác...
Quả thật lời nói của Tiểu Vũ đầy tính khiêu khích, họ đều là quân nhân thân mặc quân phục mà còn hỏi các ngươi là ai, rồi còn địa phận Đại Ca thôn bảo họ cút.
Tuy nhiên lời nói của Tiểu Vũ tuy đầy tính kiêu khích nhưng vẫn trong một giới hạn nhất định, nhưng những câu nói của Lôi Hồng thì không, một lời nói ra đã vu cho họ làm phiến quân khiến các thôn dân trên tường thành đều không khỏi sôi máu, mùi thuốc súng nông nặc giữa hai phe.
Bất chợt một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Lôi Hồng cút ra sau cho ta.
Ngô Bình ánh mắt sắc lạnh nhìn Lôi Hồng rồi liếc nhìn Tiểu Vũ trên tường thành nói:
- Rất xin lỗi vì thái độ của nàng ta cũng như những sai lầm của những quan viên trước đó đã gây đến cho mọi người.
- Ta là Ngô Bình trưởng quan của sư đoàn Vũng Hải và cũng là người chịu trách nhiệm với vùng hoang nguyên sau này.
Nhìn thấy thái độ thiên chí của Ngô Bình ai nấy đều không khỏi giật mình.
Tiểu Vũ liếc mắt trao đổi cùng Lê Dũng rồi nhìn lại Ngô Bình nói:
- Tốt Ngô trưởng quan, không biết ngài đến đây có chuyện gì.
Nghe Tiểu Vũ hỏi Ngô Bình không khỏi mỉm cười, nhìn chung đám người kia cũng không phải kẻ đại gian đại ác gì không nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt.
Khẽ mỉm cười Ngô Bình liếc nhìn Tiểu Vũ nhiệt tâm nói:

- Ta muốn các vị quy phục Vũng Hải, hiện tại hung thú hoành hành khấp hơi nhân loại chúng ta phải đồng lòng chống lại dị thú.
Nghe Ngô Bình nói như thế Tiểu Vũ chỉ lắc đầu nói.
- Nói như vậy chúng tôi sẽ tiếp tục trồng Chuối Ngô cho Vũng Hải...
- Hư...!xin lỗi thứ cây đó chúng tôi không cần...
Nhận được cầu trả lời đầy quyết liệt của Tiểu Vũ làm cho Ngô Bình không khỏi thẩn thờ, không ngờ Phi Vũ thôn hay lúc này không hiểu sao lại đổi thành Đại Ca thôn lại cứng như vậy không chấp nhân trồng Chuối Ngô, như thế lão chỉ còn cách đánh hạ họ mà thôi, nhưng thật tâm đó là điều lão không muốn.
Khẽ thở dài một hơi Ngô Bình liếc nhìn Lê Dũng tiếc nuối nói:
- Phải ta biết Chuối Ngô có độc nhưng đó là giải pháp duy nhất cho chúng ta...
- Không trồng nó nhân loại lấy gì mà tiếp tục tồn tại...
Nhìn vào quân nhân trước mặt Lê Dũng không khỏi thở dài, ở Vũng Hải không phải ai cũng là kẻ xấu, ít ra vị Ngô Bình kia còn có tấm lòng vì nhân loại.
Tuy nhiên đồng đội của lão lại không nghĩ nhiều như vậy, khẽ hừ lạnh một tiếng Lôi Hồng đã hết nhịn được nữa tức giận hét lên.
- Chú việc gì phải dây dưa với đám thổ dân kia, trực tiếp xông lên giết chết bọn chúng là được rồi.
- Chúng chỉ là một đám gia súc của Vũng Hải mà thôi việc gì phải nói nhiều.
- Tiểu cô nương thật là mạnh miệng.
Bất chợt khi Lôi Hồng vừa dứt lời thì một âm thanh trong trẻo nhưng tràng đầu nội lực vang lên.
Cùng lúc đó phía xa một nữ nhân dung mạo xinh đẹp như tiên tiến đến, nàng thân mặt quân phục mà đen tuyền ánh lên những đường vân huyết sắc hiện lên vẻ đẹp anh tư hiếm có, nhưng đặc biệt nhất là nàng cưỡi trên lưng một con huyết sắc kỳ lân to lớn tựa như một thượng cổ hung vật bước ra từ thần thoại.
Nhìn thấy nữ thân cưỡi huyết sắc kỳ lân tiến đến, ai nấy đều thẫn thờ quên luôn những câu nói lúc nãy của nàng, nhưng không phải vì vẻ đẹp anh thư cao quý không kém đấng mày râu của nàng mà là vì thí thể thượng vị giả chèn ép làm mọi người đều vô thức sợ hãi không dám thở mạnh.
Nữ nhân kia không đớn giản và như minh chứng cho suy nghĩ đó của mọi người, mặt đất bắt đầu run chuyển nhè nhẹ nhưng có một đàn dự thú đang đến.

Quả thật có một đàn cự thú đang đến, phía chân trời phía tây vô số con cự ngưu lo lớn tựa như một đoàn xe tải ầm ầm chạy đến khiến đại địa phải run chuyển theo mỗi bước chân của chúng, trên lưng chúng là vô số các chiến sĩ thân mặc giáp trụ sáng loáng khí thức bức người, trên bầu trời hàng trăm con phi ưng vỗ cánh bay lượn nhưng muốn báo hiệu huyết tộc đã đến.


Đọc truyện chữ Full