Nhìn thấy trung niên nhân chầm chậm đi đến Lê Dũng mỉm cười chắp tay nói:
- Tạ hạ Lê Dũng.
Thấy đối phương khách khí như vậy trung niên nhân kia cũng thoáng ngượng ngùng cười nói:
- Ta là Đường Cát xin chỉ giáo.
Nói xong Đường Cát rút ra một cây lang nha bổng lao Lê trước, rõ ràng hắn muốn chiếm lấy tiên cơ, tuy nhiên Lê Dũng chỉ ung dung lấy ra một cây hồng sắc kim thương lao lên đáp trả.
Nhưng khí thấy cây thương kia Minh Nguyệt đang ngồi một bên quan sát không nhịn được giật mình phun hết ngụm trà trong miệng ra ngoài.
Thấy thế Ngô Binh khó hiểu hỏi:
- Minh Nguyệt giáo quan không sao chứ?
Biết mình thất thố Minh Nguyệt chỉ gượng cười nói:
- Không sao tại trà hơi nóng thôi.
Tuy nhiên câu trả lời của nàng lại mà Ngô Bình không khỏi chết lặng rồi nhìn lại trung trà đã nguội lạnh của mình, không lẻ trở thành huyết tộc rồi không phân biệt được nóng lạnh nữa sao.
Cảm thấy có vấn đề nhưng Ngô Bình cũng không hỏi gì thêm tiếp tục nhìn trận chiến, chỉ có Minh Nguyệt thầm lắc đầu, khỏi cần nhìn nàng cũng biết ai thắng rồi, dĩ nhiên là kẻ nạp tiền.
Ở đây không ai có năng lực hay trang bị có khả năng phân tích nên không hề biết cây hồng sắc kim thương trong tay Lê Dũng là một trang bị tím và còn là trang bị tím độc nhất, chỉ có mỗi Minh Nguyệt là biết bở lẽ nàng biết cây thương kia, đó là một trong bốn trang bị tím độc nhất mà huyết tộc đã may mắn mua được nhưng không biết dùng làm gì nên định để đấu giá kiếm lời, không ngờ Trần Lâm lại đem nó bán lại cho Lê Dũng, chỉ là Minh Nguyệt không ngờ rằng Trần Lâm không chỉ bán cho mỗi mình Lê Dũng mà Tiểu Vũ cũng có phần và cái phần đó không bao giờ đòi được.
Dĩ nhiên Lê Dũng “biết điều” hơn Tiểu Vũ nên cũng giống như chú mình bù trang bị mà đã thành con nợ cho Trần Lâm mỗi tháng đều phải trả góp cho cậu, tuy nhiên nói gì thì nói có đại gia tài trợ vẫn bao mạnh.
Trước một chuỳ mạnh mẽ của Đường Cát đánh tới Lê Dũng không làm cây thương trong tay và khoảng nợ trên đầu thấy vọng nhè nhàng múa thương hất văng cây chùy phẩm chất lục kia ra.
Thấy đối phương lộ ra sơ hở Lê Dũng như một chiến thần đâm thương về phía Đường Cát, tuy nhiên Đường Cát dù sao vẫn là một lão đại của một phương thế lực nên không dể chơi như vậy.
Trước khi mũi thương đang lao đến sắp đâm vào bụng thì cơ thế Đường Cát chợt biết hóa, các hạt cát trên mặt đất bắt đầu chuyển động hình thành nên một chiếc khiên cát giúp Đường Cát chặng lại một thương kia.
Tuy nhiên lực đạo một thương của Lê Dũng vô cùng mạnh, chiếc khiên cát không ngăn cản được bao lâu trực tiếp bị xuyên thủng, mũi thương sắc bén ánh lên tia sáng hồng kim sắc phá không lao đến.
May mắn là chiếc khiên cát cũng tranh thủ cho Đường Cát chút thời gian, hắn lấy hết sức nên một chùy vào mũi thương muốn đánh bay nó.
Tuy nhiên đây là vật mà Trần Lâm đã chủ đích bán cho “con rùa” Lê Dũng thì tất có điểm hữu dụng của riêng nó.
Thương Xuyên Phá cái tên của cây hồng sắc kim thương kia, nhiêu đó đã đủ thể hiện nên năng lực phi phàm của nó.
Dù đã bị một chùy của Đường Cát nhưng lực xuyên phá của mũi thương vô dùng mạnh, mũi thương chỉ lệch một chút nhưng vẫn đâm tới trước xước qua vai của Đường Cát khiến hắn đau đớn vội vàng lui ra xa.
Nhìn cây thương ánh lên tia sáng kim sắc trong tay Lê Dũng, Đường Cát biết không thể chơi cận chiến với tên kia.
Cắn chặc răng Đường Cát đạp mạnh chân xuống đất làm mặt đất dưới chân nứt vỡ rồi hét lên.
- THỔ HÀNH THỨ
Như bị một bàn tay vô hình điều khiển đất cát xung quanh bắt đầu cuộn tròn rồi hình thành nên vô số ngọn giáo từ đất cát bay về phía Lê Dũng.
Bị hàng trăm ngọn giáo đột nhiên xuất hiện từ bốn phương tám hướng lao đến Lê Dũng không có khả năng né tránh chỉ có thể ngạnh khá chịu đựng cơn mưa giáo lao đến khiến khói bụi bay mù mịt.
Chứng kiến cảnh đó Ngô Bình không khỏi vui mừng, những ngọn giáo kia tuy được làm từ đất cát nhưng bị hàng trăm cây đâm vào người thì vẫn là một sát thương vô cùng lớn, đến chính hắn cũng chưa chắc có thể ngạnh kháng được.
- Xem ra trận này bên ta thắng rồi.
Ngô Bình không nhịn được mỉm cười đắc ý liếc nhìn Minh Nguyệt đang ngồi bên cạnh.
Tuy nhiên Minh Nguyệt không hề có phản ứng gì chỉ lắc đầu nhìn Tiểu Hắc đang ngồi một bên hỏi.
- Năng lực phòng ngự thật khủng khiếp, không biết tên Lê Dũng kia và Tiểu Thanh ai phòng ngự mạnh hơn?
Nghe thấy thế Tiểu Hắc liếc mắt nhìn cột khói đang dần tan đi lắc đầu nói.
- Xét về thuần túy phòng ngự tên kia mạnh hơn Tiểu Thanh.
- Mặc dù được mệnh danh là để nhất phòng ngự của huyết tộc, nhưng năng lực chính của Tiểu Thanh là độc, khả năng phòng ngư chỉ là phụ mà thôi.
Nghe phân tích của Tiểu Hắc, Minh Nguyệt khẽ gật đầu dù sao Tiểu Hắc mạnh hơn nàng rất nhiều năng lực quan sát cũng cao hơn một bật.
Quả thật năng lực hoàng quang của Lê Dũng thuộc top nhưng năng lực phòng thủ mạnh nhất, dĩ nhiên chỉ là thuộc top mà thôi kẻ đứng đầu không ai khách chính là con Hắc Thiềm Thừ mà Trần Lâm đã giết chết, tuy nhiên nó đã chết nên đệ nhất phòng thủ của Thiên Lâm tinh này lại rơi trên đầu kẻ top 2 và vẫn là một người quen của Trần Lâm, cự quy.
Dĩ nhiên năng lực phòng ngự mạnh không chứng minh kẻ đó là vô địch, cao tầng của huyết tộc không tính Trần Lâm thì đã có đến 4-5 người có thể dễ dàng giết chết Lê Dũng.
Bên kia nghe hai người Minh Nguyệt trò chuyện Ngô Bình không khỏi lo lắng, không lẻ tên Lê Dũng kia có năng lực khắc chế thổ hành thứ của Đường Cát!
Quả thật như để chứng mình lo sợ trong lòng Ngô Bình, khói bụi bắt đầu cấp tốc bay đi theo những cơn gió để lọ ra Lê Dũng lông tóc không chút tổn tương bình thản nhìn Đường Cát.
Tuy nhiên khác với vẻ bình thản của Lê Dũng thì Đường Cát đã triệt để hoảng sợ, không ngờ năng lực mạnh nhất của mình lại không thể làm gì được Lê Dũng.
Nhìn vào Đường Cát đang hoảng sợ Lê Dũng cũng không muốn kéo dài thời gian làm gì, khẽ vung lên ngọn hồng sắc kim thương trong tay, Lê Dũng như một con kim long lao đến khí thế không gì cản nổi.
Cảm nhận được khí thế bàn bạc đam ập đến Đường Cát hoảng sợ vội vàng triệu hồi một lúc bốn chiếc khiên cát muốn chặn một thương của Lê Dũng, nhưng lần này Lê Dũng đã có chuẩn bị từ trước.
Ngọn thương như một con hồng sắc kim long cấp tốc xoài tròn ánh lên nhưng tia tựa thái dương chiếu rội rồi phá không lao đến, lấy thế không gì cản nổi mũi thương sắc bén trực tiếp đâm thủng bốn chiếc khiến cát cấm phập vào vai Đường Cát làm hắn đau đớn.
May thay Lê Dũng không muốn giết chết Đường Cát nên mũi thương chỉ cắm nhẹ vào vai hắn.
Khẽ rút ngọn thương ra làm cho Đường Cát đau đớn ngã quỵ xuống đất, còn Lê Dũng vẫn hiện ngang đứng đó tự như một chiến thân bất bại, trận đấu này đã có kết quả.
Khẽ thở dài một tiếng Ngô Bình tiếc nuối nhìn một màn trước mặt, nhưng không hoàn toàn là vì thua trận mà vì đã lở mất một viên mãnh tướng, nếu Lê Dũng không tá túc lại Bạch Gia thôn mà trực tiếp đến Vũng Hải thì tốt biết bao, đáng tiết Ngô Bình không có khả năng thay đổi quá khứ.
- Được rồi, trận này phần thắng thuộc về Đại Ca thành!
Không thể thay đổi quá khứ nên Ngô Bình đành chấp nhận hiện tại tuyên bố kết quả trận đấu.
Tuy nhiên ánh mắt của hắn lại khẽ liếc nhìn đám người của Quân Phương thành.
Nhận được ám hiệu của Ngô Bình, từ trong nhóm người của Quân Phương thành một trung niên thân cao thước tám lưng hùng vai gấu bước ra, hiển nhiên là người đánh trận tiếp theo.
Thấy tên trung niên kia ánh mắt Minh Nguyệt không khỏi híp lại cười như không cười nói.
- Xem ra Vũng Hải ra sức không ít nhỉ?
Nghe thấy lời nói đầy tính đâm chọt của Minh Nguyệt, Ngô Bình chỉ cười trừ nói.
- Nào có, tất cả chỉ vì nhân loại mà thôi.
Rõ ràng tên trung niên kia là quân nhân của Vũng Hải đào tạo ra rồi trà trộn vào đây thay mặt Quân Phương thành đánh trận này.
Tuy nhiên huyết tộc cũng không có lý do vạch mặt họ, dù sao người ta đều là nhân loại, Vũng Hải có thế thay Quân Phương thành đánh nhưng huyết tộc lại không thể, đây là ưu thế của họ.
Dĩ nhiên bản thân Minh Nguyệt cũng muốn xem đám đàm em của Trần Lâm mạnh đến đâu, người đầu tiên đã làm nàng vô cùng ưng ý, bốn trận tiếp theo càng khiến Minh Nguyệt vô cùng chờ mong, quân nhân thì sao đánh bại cả quân nhân chính quy mới khẳng định được sức mạnh của bản thân.
Không làm Minh Nguyệt thất vọng bên Đại Ca thành dù cũng đã nhận thấy tên kia có vấn đề nhưng vẫn có người bước ra ứng chiến, đó không ai khác chính là cuồng nhân Trương Phi.
Nhìn tên râu ria xồm xoàm, vai u thịt bấp không kém gì mình tên trung niên mỉm cười nói:
- Tại hạ Thiết Sơn, mong được chỉ giáo.
Thấy thế Trương Phi cũng mỉm cười, chiến ý trong mắt rực cháy.
- Tại hạ Trương Phi, chỉ giáo thì không dám chỉ muốn xem quân nhân Vũng Hải tài cán đến đâu.