TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lãnh Địa Huyết Tộc
Chương 220: 220: Trở Về Vũng Hải



Trên đồng cỏ cách Vũng Hải không xa, một chiếc xe bọc thép đang chạy như bay trên đừng.
Ngồi bên trong xe, Trần Lâm vừa vuốt ve bộ ngực anh đào be bé của Yến Nhi, vừa liếc nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Lần đi ra dã ngoài săn thú này có thể xem như thành công mỹ mãn.
Không chỉ thu về được hai thanh cổ kiếm cho đủ bộ, mà bản thân bốn người Thu Thảo cũng đã có những chuyển biến rõ rệt, từ nhưng con gà con hiện tại đã biến thành những con gà chọi.
Không chỉ có cấp độ, khả năng chiến đấu của các nàng cũng được mài dũa đáng kể.
Chỉ tiết là ngoại chừ Thu Thảo may mắn nện chết một con thây ma cao cấp, nhờ thế thành công đột phá cấp 20 ra, còn lại đều chỉ dừng lại ở cấp 16, khá nhất là xạ thủ thích solo Yến Nhi thành công đột phá cấp 17 mà thôi...
Đáng tiếc hơn là, Trần Lâm lại có một cuộc hẹn với Tiền Đa Đa, thế nên đành phải quay về Vũng Hải.
Nếu không Trần Lâm thực sự muốn để các nàng bào chết thi đàn miếu thành hoàng đến khi cả bốn đột phá cấp 20 hết mới thôi.
Tuy nhiên, nói gì thì nói một chiến đi dã ngoại săn thú đã khiến bốn người chơi cấp độ 0 tiến cấp như hiện tại đã là quá nhanh.
Huống chi, chuyến đi lần này thu hoạch lớn nhất và cũng là vô tình có được nhất chính là sự hiểu rõ hơn về trang bị cam.
Mặc dù có hiểu rõ hơn về trang bị cam hay không, thì huyết tộc vẫn điên cuồng săn lùng chúng.
Tuy nhiên, nhờ có chuyện mỏ neo Nổ Hải, Trần Lâm nói riêng và huyết tộc nói chung đều hiểu rõ hơn về trang bị cam và nhận thấy bản thân đã có chút đánh giá thấp không gian phát triển của chúng...
Từ đầu, huyết tộc chỉ nghĩ một món cổ vật được trang bị đỏ kích thích tạo thành một trang bị cam là hết.

Nhưng giờ Trần Lâm đã nhận ra đó là quan điểm sai lầm, trang bị cam còn cả một quá trình phát triển dài ở phía sau.
Từ đó sách lược của huyết tộc cũng cần đôi chút chỉnh sửa.
Trong tương lai, huyết tộc không phải chỉ cấm đầu tìm kiếm những trang bị cam khác, mà còn phải nâng cao sức mạnh của những trang bị cam hiện có, điều mà huyết tộc đã không nghĩ đến...
Chỉ là cách để nâng cao trang bị cam, biến chúng thành những trạng bị cam có sức mạnh thực thụ cần phải được tìm hiểu thêm.
Dĩ nhiên, đó là chuyện của hội khoa học gia ở huyết tộc, Trần Lâm chỉ báo cáo về thôi huyết tổ đại nhân bận lắm không quản hết được.
Bất chợt, khi đang vừa suy nghĩ vừa tận hưởng cảm giác ẩm ước sướng khoái từ cái miệng nhỏ của Yến Nhi đang nhậm lấy côn thịt của mình mang lại.

Đồng chí Tà Nguyệt đao đang nằm một bên chợt run lên nhè nhẹ khiến Trần Lâm không nhịn được bật cười.
Từ lúc trèo lên đầu lên cổ mỏ neo Nộ Hải, Tà Nguyệt đao giống như đứa trẻ lâu lâu lại khẽ run lên tựa như đang cười đắc ý.
Tính ra lão Tà đao này cũng thuộc diện lão tổ rồi chứ ít gì, tính từ thời cụ tổ Trần gia đến giờ cũng mấy trăm nghìn tuổi, ấy vậy mà lại không khác gì trẻ trâu.
Theo như Trần Lâm dự đó, với sự phát triển của huyết tộc, những trang bị cam thực thụ sẽ càng lúc càng nhiều thêm đến lúc đó Tà Nguyệt đao không biết sẽ nghĩ gì, xui xui bị đánh bại thì đúng là muối mặt...
Chỉ là Trần Lâm không hề biết rằng, sẽ không có một trang bị cam nào có khả năng đánh bại được Tà Nguyệt đao.
Bỡi lẽ Tà Nguyệt đao đã sớm đạt đến một tầng thứ cao hơn, vượt qua khỏi phạm trù của trang bị cam từ lâu, đám trang bị cam mới nhú kia nằm yêm thì thôi, cục cựa là mềm mình ngay.
Huống chi, trong mắt Tà Nguyệt đao đổi thủ một mất một còn duy nhất của nó chỉ có cục lửa đang nằm trong không gian giới chỉ kia.
Hiện tại thu được thêm một tiểu đệ, team ta lại mạnh thêm một bật, cái ngày cho cục lửa kia mềm mình cũng càng gần, Tà Nguyệt đao không vui mới là lạ...
Bên kia, Trần Lâm hồn nhiên không hề hay biết màn đấu trang nội bộ giữa hai vũ khí trứ danh của mình, chỉ thoải mái hưởng thụ cảm giác sướng khoái từ cái miệng nhỏ của Yến Nhi mạng đến.
Phải nói công phu khẩu dâm của Yến Nhi càng ngày càng tốt, chiếc lưỡi như linh xà không ngừng liếm láp thân côn thịt khiến Trần Lâm rùng mình sướng khoái.
Không thế nhịn được lâu hơn, Trần Lâm bỏ mặc mọi chuyện qua một bên đè Yến Nhi xuống ghế, rồi nhanh tay kéo chiếc quần da của nàng xuống đầu rối.
Côn thịt to lớn không chút kiên kỵ đâm một phát lút cán vào âm hộ đã ước đảm dâm thủy từ bào giờ khiến Yến Nhi không nhịn được rên lên...
- Ưmmm...!chủ nhân của ngài thật là cứng...!ahhh...
- Ahh muốn...!muốn đâm chết Yến Nhi sao...
Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ mỉm cười quỷ dị bắt đầu nhấm nhè nhẹ khiến Yến Nhi không ngừng rên rỉ sao những cú nhấm...
Thâm âm rên rỉ vang vọng khấp khoang xe khiến hai chị em Phương Tuyết đang lai xe không nhịn được lắc đầu.
Còn Thu Thảo đang dự đầu vào ghế ngủ say cũng bị hai con thú động dục không ngừng nhấp nhô kia làm cho tỉnh dậy.
Đang ngủ say mà bị làm phiền, Thu Thảo khó chịu liếc nhìn Trần Lâm đanh đè lên thân con gái mình ra sức đóng cọc trước mặt nàng không nhịn được tức giận chửi bới.
- Hư...!đúng là hồn quân vô đao...
Chỉ là Thu Thảo đáng thương không nói được mấy câu đã bị Trần Lâm kéo vào cuộc vui...
Chiếc xe bọc thép chạy nhưng bay trên đừng không ngừng lắc lư theo những giai điệu bất tận chầm chậm trở về Vũng Hải.

...
Một lần nữa trở về Vũng Hải...
Trần Lâm tinh thần sảng khoái bước xuống xe, ngước mặt lên nhìn bức tường thành có phần nhỏ bé của ngoại thành.
Phía sau Trần Lâm là hai mẹ con Thu Thảo, lúc này đi đứng có chút khập khiển, ánh mắt đầy oán hận liếc nhìn Trần Lâm.
Cuối cùng là chị em Phương Thảo chỉ biết lắc đầu cười khổ...
Phía xa những tên mua bán xe, thuộc hạ Liễu Mộng Điệp thấy “người nổi tiếng” Trần Lâm đã trở về vội vạng tiến đến, hiển nhiên là để mua lại chiếc xe bọc thép kia cũng như thu hồi lại các trang bị gắn trên xe...
Vũng Hải nghiêm cấm chạy xe vào ngoại thành, thế nên cách thống thường nhất của những thợ săn khi trở về chính là bán.
Dĩ nhiên giá cả bán ra sẽ thấp hơn lúc mua, tứ đó đem đến một khoảng lợi nhuận không nhỏ cho Vũng Hải.
Chỉ là hai từ “thông thường” kia không hợp với Trần Lâm.
Khi những tên mua bán xe đang tiến đến.
Trần Lâm khẽ mỉm cười quỷ dị rồi vung tay lên thu lấy chiếc xe bọp thép vào không gian giới chỉ trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa của những tên mua bán xe...
Không gian chứa đồ kiểu này không phải hiếm, ngược lại còn khá phổ biến.

Chỉ là có thế chứa được cả một chiếc xe bọc thép to lớn thì lần đầu những tên nhân viên bán xe này thấy.
Khẽ liếc mắt nhìn nhau, những tên nhân viên mua bán xe không còn cách nào khác đành âm thầm quay người bỏ đi.
Dù chỉ qua một trận chiến nhỏ, nhưng hung danh của Trần Lâm đã lang ra khắp ngoại thành, thậm chỉ đến tai một số đại lão trong nội thành.
Lần này trở về Vũng Hải, chắc chắn sẽ có không ít thế lực âm thầm lôi kéo Trần Lâm về dưới trướng của mình.
Điển hình là Liễu Mộng Điệp, không biết từ đâu xuất hiện mỉm cười nhìn Trần Lâm nói.
- Tiểu đệ đệ, thật là có duyên nha...
Nghe thấy âm thanh tựa như mật ngọt vang bên tai.

Trần Lâm khẽ liếc mắt nhìn lại thì trông thấy Liễu Mộng Điệp đang ngồi vắt chéo chân phơi bày ra cập đùi trắng ngần phía xa.
Thầm nuốt nước bọt, Trần Lâm như không có chuyện gì cười nói.
- Lúc ta đi là nàng đến đưa, lúc là về cũng là nàng đến đón...
- Mỹ nữ tỷ tỷ không lẻ người trúng tiếng sét ái tình, thích củ khoai lang của ta rồi sao...
Nghe thấy thế, Liễu Mộng Điệp bĩu môi thầm mắn một tiếng ranh con.
Tuy nhiên, bên ngoài của nàng vẫn tươi cười đứng lên tiến tới trước mặt Trần Lâm, ngón tay ngọc ngà không chút ngại ngùng lướt nhẹ trên đái quần Trần Lâm cười nói.
- Cái đó thì phải xem củ khoai lang của ngươi có bị sùng không mới đựng.
Bị đối phương khiêu khích, Trần Lâm cười như không cười thì thầm.
- Tốt, vậy để tối nay ta cho tỷ xem khoai có bị sùng không nhé.
Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp lại mỉm cười yêu mỵ lắc đầu nói.
- Ta với đệ hình như đâu có thân lắm, việc gì phải xem khoai lang của ngươi...
Nghe thấy Trần Lâm biết rõ Liễu Mộng Điệp đang muốn gì nhưng vẫn mỉm cười giả ngu hỏi.
- Như thế thì làm sao để thuộc diện thân kia đây?
Nhẹ nhàng tự vào vai Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp thổi một luồn hơi vào tai cầu thì thầm.
- Gia nhập thế lực của ta không phải thân rồi sao.
Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói thế, Trần Lâm cũng không muốn dong dài lật bài với nàng lắc đầu cương quyết nói.
- Ta thích tự do tự tại, không muốn gia nhập bất kỳ thế lực nào...
- Chỉ là với tỷ tỷ xinh đẹp đây chúng ta có thể hợp tác, đã bảo chỉ cần tỷ ra đúng gia ta sẽ làm nàng hài lòng...
Liếc nhìn khuôn mặt có phần anh tuấn tà dị đang mỉm cười của Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp khẽ nhíu mày trầm ngâm.
Trần Lâm không muốn gia nhập thế lực của nàng cũng không có gì đáng nói, dù sao lần trước hắn đã từ chói, chỉ là hắn không chỉ không muốn gia nhập bất kỳ thế lục nào khác mà còn muốn hợp tác với nàng, đúng là gan lớn bằng trời.
Chỉ là Liễu Mộng Điệp không hiếu sao lại thích tên nhóc kia, hay nói đúng hơn Trần Lâm “gãi đúng chỗ ngứa” của nàng.
Đối với người như Liễu Mộng Điệp, cái gì mà lòng trung thành, tinh thần đồng đội gì đó chỉ là rác rưởi, với nàng hai chỉ lợi ý mới là trường tồn.

Trần Lâm không muốn gia nhập bất kỳ thế lực nào mà chọn cách nhận tiền làm việc, nói trắng ra chính là lính đánh thuê.

Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp lại thích lính đánh thuê, bỏ tiền ra để họ làm việc không vướng bận không sự bị phản bội...
Nhớ về hồ ức trước mạt thế, Liễu Mộng Điệp khẽ mỉm cười thích thú ẩn chứa tia khát máu đưa tay ra với Trần Lâm cười nói.
- Nếu đã như vậy tỷ tỷ đây cũng không làm khó ngươi.
- Sau này có việc gì khó khăn ta nhất định sẽ đến tìm người, lúc đó đừng từ chối tỷ tỷ ta nha...
Nhìn bàn tay trắng ngần trước mặt, Trần Lâm không chút khách khía nắm lấy cười nói.
- Điều đó là dĩ nhiên, chỉ cần tỷ trả nổi muốn ta làm gì cũng được...
- Không chỉ lên giường phục thị, lấy đầu La Thiên hay Thái Trọng đều được.
Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp bật cười khanh khách, mặc kệ bàn tay heo của ai đó đang chiếm tiện nghi của mình, có lẽ ví dụ của Trần Lâm khiến nàng khá thích thú...
Bất chợt, khi Trần Lâm và Liễu Mộng Điệp còn đang bắt tay nhau mỉm cười trù tính cho một đại sự trong tương lại, thì một tên quân nhân hói hả chạy đến.
Trong thấy Liễu Mộng Điệp, tên quân nhân kia mặc kệ Trần Lâm chỉ tiến đến khẽ chào nàng rồi thì thầm gì đó vào tai nàng.
Nghe tên quân nhân kia báo cáo, Liễu Mộng Điệp khẽ nhíu mày có chút tức giận thì thầm.
- Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến thật, lão nương thật sự rất muống giết hai tên các ngươi...
Khẽ liếc nhìn Trần Lâm đanh đứng một bên, Liễu Mộng Điệp có chút áy náy cười nói.
- Thật ngại quá Trần lão đệ, ta có việc cần xử lý gấp, không trò chuyện với ngươi được...
- Lần sau đi, tỷ tỷ ta mới ngươi uống rượu...
Nghe thấy thế Trần Lâm thoáng tò mò, không biết việc gì lại khiến người như Liễu Mộng Điệp sốt sắng vội vàng đến vậy, tuy nhiên mặt ngoài chỉ cười nhẹ như không có chuyện gì nói.
- Tỷ có việc thì cứ đi trước đi, khi khác lại gặp lại...
- Được lần sau gặp lại...
Khẽ mỉm cười nói với Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp cấp tốc quay người rời đi.
Thoáng cái đã theo vị quân nhân kia đi mất, xem ra chuyện không hề đơn giản.
Trông thấy người đẹp đã đi xa, Trần Lâm khẽ mỉm cười quỷ dị rồi dẫn theo nhóm người Thu Thảo tiến vào ngoài thành.
Tuy nhiên, lúc này vây quanh cổng thành lại có không ít quân nhân đứng gác, ai đi ra khỏi thành đều kiểm tra kỹ lưỡng không khác gì hình ảnh lùng bắt thích khách trong mấy phim cổ trang khiến Trần Lâm khẽ giật mình.
Xem ra lúc Trần Lâm đi ra người săn thú, Vũng Hải đã gặp không ít sóng gió.


Đọc truyện chữ Full