La Thiên tuy là lão đại của Băng Thiên hội, nhưng xuất thân của hắn lại không mấy cao sang chỉ là một tiểu lưu manh ở Vũng Hải.
Sau này khi mạt thế hàng lâm, nhờ cơ duyên hảo hợp La Thiên trở thành hội trưởng của Băng Thiên hội đức cao vọng trọng, tuy nhiên bản tính lưu manh vẫn không hề thay đổi...
La Thiên nổi tiếng nhất không phải băng thuật của hắn mà là tính khí của hắn.
Nổi trội nhất ngoài tính nóng như lửa ra chính là có thù tất báo, hành động đánh lén phủ thành chủ để trả đũa Thái Trọng chính là minh chứng rõ nhất cho tính khí này cả La Thiên...
Thế nên gặp lại Trần Lâm, kẻ mà La Thiên cho là đã bài mưu gài bẫy mình thì làm sao có thể bỏ qua.
Nhìn chung ân oán giữa Trần Lâm và La Thiên khá là...!vi diệu khi hai bên chưa một lần đối đầu nhau.
Thậm chí bản thân Trần Lâm cũng không trực tiếp bài mưu gì đó để đối phó với La Thiên làm gì...
Tuy nhiên nhiều sự cố diễn ra khiến La Thiên không cho là vậy.
Xuất phát điểm của mọi chuyện đều bắt nguồn từ chuyện đánh cướp của La Thiên bị lộ ra và người để lại bóng dáng khá lớn trong chuyện đó lại là Trần Lâm...
Sau này, Trần Lâm lại trung hợp đến kỳ lạ trở thành người của Liễu Mộng Điệp, đừng đừng chính chính đi bên cạnh nàng.
Bao nhiêu đó thôi cũng đủ để La Thiên xác định...
Trần Lâm ngay từ đầu đã là người của Liễu Mộng Điệp và tất cả chỉ là một màn kịch mà Liễu Mộng Điệp nói riêng hay phủ thành chủ nói chung đã bài ra để hãm hại hắn, còn Trần Lâm chỉ là quân cờ của Liễu Mộng Điệp...
Hiện tại và cả tương lại, La Thiên đều không có khả năng đụng đến Liễu Mộng Điệp, nhưng Trần Lâm lại chỉ là một quân cờ của nàng.
Tuy có chút giận cá chém thớt, nhưng trước khi đi La Thiên muốn cho tên nhóc kia một bài học cho hả giận.
Tuy nhiên, khi đang định tính sổ với Trần Lâm, La Thiên phát hiện cậu lại có quan hệ khá mật thiết với Tiền Đa Đa, một kẻ cũng có thể xem như có chút danh tiếng trong nội thành.
Thế nên La Thiên quyết định tương kế tựu kế...
Tạm thời bỏ qua Trần Lâm mà nhằm vào Tiền Đa Đa, rồi thông qua chút hiểu lầm kích động Trần Lâm xuất thủ trước, như thế La Thiên có đánh Trần Lâm mềm mình thì Liễu Mộng Điệp cũng không thể nói gì được...
Nghĩ là làm La Thiên không chút khách sáo tiến đến tựa như bạn thân vỗ vai Tiền Đa Đa, tuy nhiên lực đạo lại không nhẹ hoàn toàn có thể đánh động Trần Lâm...
Tuy nhiên Bạch Trạch đang đứng bên cạnh Tiền Đa Đa đã nhanh tay kéo lão lui ra sau, tránh thoát một vỗ kia, cũng phá hỏng luôn kế hoạch của La Thiên.
Thấy kế hoạch bị phá hỏng, La Thiên không khỏi tức giận liếc nhìn Bạch Trạch.
Tuy nhiên, Trần Lâm vẫn bị đánh động lập tức đứng bên cạnh Tiền Đa Đa, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn sát ý nhìn chằm chằm vào La Thiên...
Dù không phải bằng hữu nhưng Tiền Đa Đa lại có giá trị khá lớn trong mắt Trần Lâm, không chỉ là chuyên mua bán người mà cả chuyện mua bán rượu sau này thì Tiền Đa Đa vẫn là một quân cờ khá quanh trọng.
Hạ độc thủ với lão trước mặt Trần Lâm quả thật là không coi huyết tổ đại nhân ra gì...
Bên kia thấy Trần Lâm nhìn chằm chằm vào mình, trong ánh mắt tỏa ra sát ý nhàn nhạt.
La Thiên không hề tức giận còn khẽ mỉm cười, kế hoạch khiêu khích Trần Lâm có lẽ đã thành công mỹ mãng.
Khẽ nhếch mép cười đắc ý, La Thiên tựa như quả phụ bị vu oan khóc than nói.
- Tiểu huynh đệ, ta vào Tiền lão bản có chút quen biết.
- Ta chỉ đến chào hỏi hắn một câu mà thôi, ngươi có cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta không.
Quả thật nhìn từ vẻ bề ngoài La Thiên không hề làm gì quá phận, một vỗ kia nếu có vỗ trúng cùng lắm La Thiên sẽ nói bản thân lỡ tay.
Huống chi La Thiên chưa hề vỗ trúng vào người Tiền Đa Đa lại càng hợp lý hơn.
Trần Lâm mà làm lớn chuyện, ngược lại trở thành kẻ cố ý gây sự.
Ý thức được việc đó, Tiền Đa Đa vội vang tiến lên muốn mở miệng chất vấn La Thiên nhằm giải vây cho Trần Lâm.
Tuy nhiên Trần Lâm đã ngăn lão lại chỉ liếc nhìn La Thiên lạnh giọng nói.
- Ta không biết người là ai, càng không quan tâm ngươi có âm mưu gì.
- Nhưng nếu ngươi dám đụng đến người của ta thì đừng trách ta đánh ngươi má mình không ra....
Quả thật Trần Lâm không biết tên trước mặt là ai.
Tuy đã từng gặp qua La Thiên một lần lúc hắn đánh nhau với Thái Trọng, nhưng lúc đó Trần Lâm ngồi khá xa lại lười phát động quỷ nhãn nên không nhìn rõ mặt mũi của La Thiên thế nào.
Huống hồ trong mắt Trần Lâm, trận chiến kia cũng chỉ là một màn xiếc thú nên nào có quan tâm hình dáng của đám thú kia ra sau mà phân biệt...
Nói chung từ đầu Trần Lâm đã không xem La Thiên, thậm chí cả Thái Trọng ra gì.
Ngược lại, La Thiên thấy Trần Lâm nói như vậy không chỉ không sợ hãi mà còn cười thầm trong lòng.
Ánh mắt tràn đầy khiêu khích, La Thiên lại chơi bài củ hét lên như heo bị thọc tiết đánh động mọi người.
- Tiểu huynh đệ ngươi có bản lĩnh hăm dọa ta.
- Như vậy sao lại không đến Quân Phương thành chiến đấu cùng huyết tộc mà lại ru rú trong Vũng Hải hưởng phúc hả.
- Hay cũng chỉ được cái mạnh miệng gặp dị tộc lại sợ tè ra quần hả...!ha...!ha...
La Thiên rõ ràng là đang cố tình khiêu khích Trần Lâm, ý định để Trần Lâm ra tay trước, như thế hắn sẽ lấy lý do tự vệ cho Trần Lâm một bài học.
Biết rõ ý định của La Thiên, đám thuộc hạ mới vừa gia nhập cũng bật cười phu họa nói.
- La đại nhân nói không sai, chỉ được cái mạnh miệng nào dám đương đầu cùng dị tộc như chúng ta...
- Phải chỉ biết trốn ở Vũng Hải thì có gì hay ho.
Những tiếng cười khinh miệng không ngừng vang lên...
Vô số ánh mắt hả hê của những kẻ sắp phải đi “nghĩa vụ quân sự” đều đổ dồn về phía Trần Lâm, ánh lên sự ghen ghét đố kỵ.
Tại sao thằng nhóc kia không phải đi đánh nhau với huyết tộc hung danh hiển hách kia, còn chúng ta phải đến Quân Phương thành liều mạng với huyết tộc...
Sự bất lực dẫn đến bất công khiến cho bản chất thích kéo người khác xuống vũng bùn chơi với mình của nhân loại được phát huy triệt để.
Chỉ có những đại lão đang đứng phía xa đều nhíu mày nhìn La Thiên.
La Thiên bị đá đi đến Quân Phương thành làm đốc công, nhường lại địa bàn của mình cho kẻ khác nên cần phát tiết đôi chút cũng là hợp lý.
Vũng Hải cũng không phải không hiểu chuyện nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.
Chỉ là La Thiên lại được nước lấn tới, bắt đầu cắn bậy hơi bị nhiều...
Tuy nhiên, Trần Lâm lại không hề quan tâm đến đám người kia đang nghĩ gì, chỉ lạnh lùng nhìn La Thiên hỏi.
- Ngươi đang cố tình khiêu khích ta?
Nghe Trần Lâm còn hỏi ngu như thế, La Thiên chỉ cười lạnh thì thầm.
- Phải đấy thì sao nào, ngươi dám đánh ta không?
Khẽ nhếch mép mỉm cười Trần Lâm lại gật gật đầu nói.
- Được như vậy ta cũng thành toàn cho người.
Nói xong không một chút báo trước Trần Lâm vung quyền đánh về phía La Thiên.
Quyền phong sắc bén tựa như một thanh ma đao được rút ra khỏi võ lây thế như bày sơn đảo hải đánh đến...
Khác với Thu Thảo hay Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm lại là một kẽ không thích nói nhiều, cảm thấy nhức đầu thì cứ cho tên kia nghĩ nói chuyện chính là phương châm của huyết tổ đại nhân.
Tuy nhiên, thấy một quyền sắc bén kia đánh đến.
La Thiên vốn dĩ đã chuẩn bị từ trước không chút sợ hãi lập tức vung tay triệu hồi ra một bức tường băng ngăn cản một quyền kia...
Khuôn mặt đầy tự tinh nở một nụ cười đắc thắng.
Tất cả đều đã theo đúng kế hoạch của La Thiên, thậm chỉ còn dể hơn khi Trần Lâm không chút kiên kỵ ra tay trước còn cực kỳ thâm độc...
Phải biết đây là phủ thành chủ lại có nhiều người chứng kiến, Trần Lâm đột nhiên ra tay tập kích trước, dù có bị La Thiên đánh chết thì Liễu Mộng Điệp cũng không thể làm gì được hắn...
Đáng tiếc nụ cười của La Thiên lập tức tắc nắng khi bức tường băng vừa được hắn tạo ra không chịu nổ một kích, nhẹ nhàng bị một quyền của Trần Lâm đánh nát.
Không chỉ thế, quyền phong sắc bén không chút chậm trễ phá nát lớp băng phong rồi tựa như một quả tạ nện vào người La Thiên khiến hắn phun máu bay ra xa...
Trượt dài trên mặt đất La Thiên không nhịn được phun thêm một ngụm máu tươi, lồng ngực đau nhức kịch liệt khiến khuôn mặt hắn méo mó trắng bệt ra không còn chút máu, như ánh mắt tràn đầy tức giận xen lẫn sợ hãi nhìn chằm chằm Trần Lâm.
Bởi lẽ, bức tường băng kia đến cả Thái Trọng cũng không thể nhẹ nhàng đánh nát được như vậy, La Thiên hắn đã tính sai.
Quả thật La Thiên đã làm đúng tất cả trong sách giáo khoa.
Từ việc ra tay với Tiền Đa Đa đến việc khiêu khích Trần Lâm để cậu xuất thủ trước.
Tuy nhiên La Thiên lại tính sai một đều, đó là thực lực của Trần Lâm, một sai lầm vô cùng chí mạng...
Bên kia thấy La Thiên bị Trần Lâm một quyền đánh bay.
Toàn trường đều không khỏi kinh ngạc há hốc mồm, không ngờ một trong tam đại cự đầu của ngoại thành lại có thể bị một quyền kia đánh bay không có chút sức hoàn thủ nào, điều đó chứng tỏa sự chênh lệch giữa đôi bên là lớn đến mức nào.
Vô số những ánh mắt một lần nữa đổ dồn về phía Trần Lâm, nhưng lần này là tràn ngập sợ hãi cùng kiên kỵ...
Tuy nhiên, Trần Lâm lại không vì những ánh mắt kia mà buôn tha cho La Thiên, không chút chần chờ tung người nhảy lên không trung nện một quyền xuống đầu La Thiên.
Thấy quyền phong sắc bén đến dọa người đang đánh đến...
La Thiên không khỏi sợ hãi thầm trách mình chơi ngu, nhưng đã đến nước này chỉ có thể cắn răng cấp tốc phát động kỹ năng tự như một cơn cuồng phong lách người tránh thoát một quyền kia...
Không có mục tiêu, quyền phong cứ thế nên xuống mặt đất phá nát nền nhà bên dưới thành bình địa khiến La Thiên vừa mới tránh thoáng một kiếp không khỏi sợ vỡ mật.
Một quyền kia vô cùng nặng, La Thiên bị đánh trúng có mười cái mạng cũng không đủ để chết, rõ ràng Trần Lâm không hề có ý nương tay mà thực sự muốn lấy mạng hắn.
Ngược lại đứng bên trong đống đổ nát do một quyền của chính mình mang lại, Trần Lâm chỉ nhếch mép mỉm cười liếc nhìn La Thiên nói.
- Không ngờ năng lực của ngươi không phải tạo băng.
Nghe thấy Trần Lâm nói như thế, La Thiên không khỏi hoảng sợ liếc nhìn cậu.
Đây là bí mật lớn nhất của La Thiên, trừ thuộc hạ tâm phúc của hắn là Triệu Hùng ra thì không một ai khác biết được, vậy mà lại bị Trần Lâm phát hiện ra...
Thật tế năng lực của La Thiên là gia tốc, khá giống năng lực của Lê Quý ở Đại Ca thành...
Còn băng thuật của La Thiên là đến từ trang bị mà hắn may mắn có được khi được hệ thống thưởng cho, từ đó về sau La Thiên nhờ trang bị kia mới một đừng giết ra đến ngày nay.
Nhìn chung là khá giống Trần Lâm trước kia, à mà cả bây giờ cũng vậy...
Tuy nhiên bí mật bị người khác biết được, ánh mắt La Thiên hiện lên tia sát ý nhàn nhạt, rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu.
Khẽ vung tay lên, lấy La Thiên làm trung tâm mặt đất dưới chân bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ kết băng.
Cùng lúc đó Trần Lâm cũng cảm nhận được cơ thể trở nên trì trệ, tốc độ trở nên chậm hơn rõ rệt...
- Xem ra trang bị kia cũng không tệ, lão tử cũng nên thay trời hành đào không để cho một trang bị tốt như vậy rơi vào tay kẻ xấu được.
Bị băng phong bảo thủ Trần Lâm không chút sợ hãi chỉ nhếch mép cười quỷ dị.
Cuộc vui giờ chỉ mới bắt đầu...