TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lãnh Địa Huyết Tộc
Chương 239: 239: Long Ngữ Yên



Nghe thấy Trần Lâm muốn dẫn mình xông ra ngoài...
Thái Văn Cơ không nhịn được trợ mắt há mồm, tuy nhiên rất nhanh nàng đã hiểu được ý định của Trần Lâm nên chỉ lắc đầu cười khổ nói.
- Được rồi...!được rồi...!Xem như ta sợ ngài...
- Trong khoảng thời gian ngài ở Vũng Hải ta sẽ đi theo ngài, xem như trả phần nhân tình này cho ngài.
Rõ ràng Thái Văn Cơ đã...!hiểu lầm...
Thái Văn Cơ cho rằng, Trần Lâm làm vậy là để khẳng định mình không có dính líu đến Vũng Hải, thậm chỉ không coi Thái Trọng ra gì.
Từ đó Thái Văn Cơ sẽ ngoan ngoãn đi theo Trần Lâm, giúp đỡ được nhiều việc khi cậu ở Vũng Hải...
Dù sao nàng cũng là người bên cạnh Thái Trọng thành chủ ngoại thành.
Huống chi bản thân nàng cũng có giá trị nhất định, không chỉ bốn nữ nhân kia mà cả lão già Tiền Đa Đa cũng bất chấp nguy hiểm bao che cho nàng, đủ để thấy được trước kia Thái Văn Cơ từng có địa vị nhất định, những người nàng có thể sử dụng cũng sẽ không ít...
Dĩ nhiên Thái Văn Cơ cũng không phải là người nhỏ nhen, nếu Trần Lâm thật sự giúp đỡ nàng đem người của nàng rời đi Vũng Hải, nàng cũng sẵn lòng giúp đỡ Trần Lâm đôi chút...
Chỉ là Thái Văn Cơ đã nghĩ nhiều rồi.
Trần Lâm muốn đem Thái Văn Cơ đi, dĩ nhiên không phải là để xông ra ngoài mà là để trích huyết tránh đêm dài lắm mộng...
Còn chuyện xông ra ngoại thành thì đối với Trần Lâm chỉ là chuyện sớm muộn.
Tuy nhiên, Thái Văn Cơ đã hiểu lầm Trần Lâm cũng lười giải thích, chỉ cần nàng chịu đi theo Trần Lâm thì đêm nay nàng cũng dính chưởng thôi, sớm hay muộn gì cũng vậy...
Khẽ mỉm cười đắc ý Trần Lâm liếc nhìn bốn nữa nhân muốn đi theo Thái Văn Cơ nói.
- Ta nói dẫn Thái Văn Cơ ra ngoài thì nhất định sẽ làm được.
- Các nàng có tin hay không thì tuỳ.
- Tuy nhiên nếu các nàng vẫn muốn đi theo nàng ta thì cần phải biểu hiện cho ta thấy.
Nghe Trần Lâm nói thế, bốn người không nhịn được liếc nhìn nhau...
Hiển nhiên các nàng không ai tin Trần Lâm có thể dẫn Thái Văn Cơ an ổn ra khỏi Vũng Hải.
Tuy nhiên, sắp xếp của Thái Văn Cơ các nàng cũng không dám làm trái.
Cứ thế sau một lúc hội ý làm cho Trần Lâm không nhịn được nghĩ mình mới là người bị phỏng vấn, thì một nữ nhân cũng bước ra khẽ cùi chào Trần Lâm.
Vô cùng giống một quân nhân, nàng ta đưa tay lên hét lớn.
- Long Ngữ Yên ra mắt đại nhân.

Nghe thấy tiếng hét vô cùng lớn đột nhiên vang lên, Trần Lâm không nhịn được giật mình nhìn nữ nhân gọi là Long Ngữ Yên kia.
Còn những người khác đều ôm mặt lắc đầu kể cả Thái Văn Cơ cũng không ngoại lệ.
Xem ra đây là tính cách thật của nữ nhân gọi là Long Ngữ Yên kia và rất có thể nàng ta là một quân nhân thực thụ.
Nhìn từ bề ngoài, Long Ngữ Yên có thể xem như là người cao lớn nhất trong cả nhóm.
Chiều cao của nàng xắp xỉ khoảng 1m7 đến 1m8 chứ không thấp.
Tuy so với team hung thú thì quả thật chả đáng là gì, nhưng đối với một nhân loại thì nó đã là chiều cao đáng mơ ước.
Tuy nhiên, Long Ngữ Yên chắc chắn không phải người mẫu mà là một quân nhân thực sự.
Bởi lẽ, không chỉ cao mà cơ thể của nàng ta còn rất đô con lực lưỡng, từng khối cơ bắp vô cùng săn chắc ẩn dưới lớp da màu nâu bánh mật trông vô cùng khỏe mạnh, không có chút gì gọi là yếu điệu thục nữ.
Thậm chỉ Trần Lâm còn mơ hồ thấy được cơ bụng sáu múi đang mơ ước của biết bao nhiêu nam nhân ẩn hiện sau lớp áo của nàng.
Ngoài ra, phong cánh của Long Ngữ Yên cũng vô cùng là tomboy, không chỉ cách ăn mặt mà mái tóc đen tuyền của nàng cũng được cắt cao lên không kém gì con trai, nhìn từ xa nếu không thấy được bộ ngực nhô lên sau lớp áo Trần Lâm còn nghĩ nàng là nam nhân trà trộn.
Tuy nhiên, điểm đặc biệt nhất của Long Ngữ Yên không phải là phong cách tomboy cá tính của nàng mà là sẹo.
Trên lớp da bánh mật là không ít sẹo, trải dài từ cánh tay lên để cổ và cả khuôn mặt đều có không ít vết sẹo lớn nhỏ.
Thậm chỉ, có cái còn lớn đến mức cụt cả cảnh tay của Long Ngữ Yên.
Phải, Long Ngữ Yên bị cụt một cánh tay khiến Trần Lâm vừa nhìn qua đã vô cùng ấn tượng.
Dĩ nhiên là ấn tượng tốt.
Tuy đối với các thể lực khác, Long Ngữ Yên là phế nhân khi đã mất một cánh tay, nhưng đối với huyết tộc thì không...
Với độ bá đạo của “trích huyết”, cả đôi chân còn thể thể mộc lại được thì màng trinh...!à nhầm ^_^ ...!cánh tay thì ăn thua gì...
Thậm chí chính vì cánh tay cụt kia, Trần Lâm lại càng ưng ý Long Ngữ Yên hơn...
Bởi lẽ nó là minh chứng vô cùng rõ ràng thể hiện nàng biết chiến đấu.
Tuy huyết tộc không thiếu những kẻ biết chiến đấu, nhưng nói gì thì nói loạn thế như hiện tại thì thu về một người đã có chiến lực từ trước vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Ngoài ra khi phát động quỷ nhãn, Trần Lâm còn phát hiện được cấp độ hiện tại của Long Ngữ Yên không tệ, đã đạt đến cấp 14.
Tên: Long Ngữ Yên
Cấp độ: 14
Nghề nghiệp: không.

Chủng tộc: Nhân loại.
Sức mạnh: 10+28
Thể lực: 8+28
Tốc độ: 10+28
Tinh thần: 7+28
Năng lực: Liệt Hoả
Năng lực chủng tộc: Trái Tim Dũng Giã.
Kỷ năng: không
Liếc nhìn bảng thông tin của Long Ngữ Yên, Trần Lâm đã vô cùng hài lòng với nàng, nhưng vẫn làm màu dò hỏi.
- Nàng là quân nhân?
- Phải.
Long Ngữ Yên vô cùng ngắn gọn trả lời.
Rõ ràng Long Ngữ Yên là người vô cùng kiệm lời, khiến Trần Lâm không khỏi bật cười, bà chị Thái Văn Cơ có thể xem như dị nhân không ngờ người bên cạnh nàng cũng dị không kém.
Đứng một bên, Tiền Đa Đa nghe thấy Long Ngữ Yên trả lời như vậy không nhịn được lo lắng sợ thương vụ này bị hỏng, đành đứng ra nói thay cho nữ nhân kiệm lời ít nói ít cười nhưng tên là Ngữ Yên kia.
Khẽ tiến đến gần Trần Lâm, Tiền Đa Đa cúi người xuống nhỏ giọng nói.
- Đại nhân, Long cô nương này lai lịch không nhỏ đâu, nàng ta là người của Long gia Thăng Long Thành.
- Tuy chỉ là con vợ bé nhưng vẫn được gia tộc huấn luyện từ nhỏ.
- Sau này nàng mới bị điều đến quân khu 7 phục vụ, chức vui cũng không nhỏ là một thống lĩnh tiểu sự đoàn mấy trăm người.
- Tính ra không thu kém gì Ngô Phàm.
Nghe thấy Tiền Đa Đa nhắc đến Long gia Trần Lâm mới giật mình nhớ ra, không nhịn được liếc nhìn Long Ngữ Yên vài lần.
Thành Thăng Long thủ đô rối cao của Việt Long quốc, ở đó tồn tại năm địa gia tộc vô cùng nổi tiếng âm thầm tác động không nhỏ đến cả đế quốc.
Trong đó, đứng đầu là Lý thi gia tộc, gia tộc chiếm vô số chính khách trong bộ máy quản lý của đế quốc, cũng chính là gia tộc của Lý Minh Nguyệt, chỉ là Minh Nguyệt lại tham gia quân đôi nên có chút lạc loài.
Thứ hai chính là Võ Nguyên gia tộc, gia tộc thống lĩnh quân khu 1, đệ nhất quân khu của Việt Long quốc.

Thứ ba là Nguyễn gia, gia tộc thiên về kinh tế giao thương tuy không mạnh về quan quyền nhưng lại quên biết nhiều và nhất là giàu rất giàu...
Thứ tư chính là Long gia, gia tộc của Long Ngữ Yên, gia tộc thống lĩnh quân khu 3.
Tuy không thể so sánh với quân khu 1 của Võ Nguyên gia, nhưng Long gia vẫn là đối trọng không thể xem nhẹ trong giới quân đội với Võ Nguyên gia tộc.
Cuối cùng hiển nhiên là Phạm gia, gia tộc khá...!tạp nham, tuy không giữ chức vụ gì lớn nhưng ở đâu cũng thấy bóng dáng của họ, từ quân đội đến chính trường, thậm chỉ đến cả huyết tộc cũng có người của Phạm gia.
Thế nên Long Ngữ Yên xuất thân từ Long gia, gia tộc lấy võ lực thành danh, có thể nói nàng được đào tạo từ nhỏ võ công đầy mình cũng không sai...
Khẽ gật gật đầu hài lòng vì vô tình nhặt được bảo bối.
Trần Lâm như mở cờ trong bụng không hỏi nữ nhân kiệm lời Long Ngữ Yên kia nữa mà quay qua nhỏ giọng hỏi Tiền Đa Đa.
- Thế cánh tay của nàng là thế nào.
Nghe thấy Trần Lâm hỏi về cánh tay của Long Ngữ Yên, Tiền Đa Đa không nhịn được thở dài.
- Còn có thể là nguyên nhân nào khác ngoài thây ma.
- Số là trong một lần dẫn quân đi tuần tra, cánh quân của nàng vô tình đụng độ một con thấy ma cao cấp.
- Cả cánh quân gần cả trăm người tử thương thảm trọng, Long Ngữ Yên cũng bị thương khá nặng cánh tay còn bị nhiễm thi độc.
- May thay, Long Ngữ Yên là nữ nhân vô cùng cứng đã tự chặt đứt cánh tay của mình, nếu không giờ chắc đã thành thây ma rồi.
- Tuy nhiên theo điều tra, dường như chuyện này do người nào đó thao túng, không thể có chuyện một cánh quân tuần tra lại bị một con thây ma tập kích mà không biết gì.
Nghe Tiền Đa Đa kể, Trần Lâm khẽ gật đầu, chuyện minh tranh ám đấu hãm hại kẻ khác có thể xem như đặc sản của nhân loại rồi.
Tuy nhiên, Trần Lâm vẫn cảm thấy thắc mắc liếc nhìn chính chủ Long Ngữ Yên hỏi.
- Thế hiện tại nàng đang làm gì?
Nghe thấy Trần Lâm trực tiếp hỏi mình, Long Ngữ Yên khẽ liếc nhìn Tiền Đa Đa rồi lắc đầu nói.
- Hiện tại đang làm thợ săn.
- Chỉ là sau này khi Văn Cơ thoát được tay Thái Trọng, ta cũng được Tiền lão bản âm thầm đưa đến đây.
- Lão già như ông cũng thật có nghĩ khí nha.
Nghe Long Ngữ Yên kể, Trần Lâm khẽ gật gật đầu liếc nhìn Tiền Đa Đa nói.
Tuy nhiên lão mập Tiền Đa Đa chỉ ngượng ngụng lắc đầu.
- Ta chỉ là trở nợ nhân tình với lão cha quá cô của Văn Cơ mà thôi.
Tính ra lão già Tiền Đa Đa nhìn bề ngoài khá đê tiện này, có thể gọi là thánh nhân nếu so sánh với chính quyền Vũng Hải.
Tiền Đa Đa hiển nhiên được phụ nhân của Thái Văn Cơ giúp đỡ, sau này nàng may mắn trốn thoát khỏi tay Thái Trọng đến cầu cạnh lão, Tiền Đa Đa vẫn nhớ tình xưa không ngại nguy hiểm ra tay bao che cho nàng.
Ngược lại là Vũng Hải, nói gì thì nói Long Ngữ Yên có thể xem như thương binh của họ, vậy mà vì nàng bị mất một tay mà vức bỏ nàng qua một bên, để nàng tự sinh tự diệt.
Liếc nhìn nữ nhân bị mất một tay trước mặt, Trần Lâm khẽ gật nói.

- Được ta sẽ thu nhận nàng, thậm chí sẽ nghĩ cách khôi phục cánh tay cho nàng.
- Tuy nhiên, trước đó ta phải xem nàng đánh đấm ra sao cái đã.
Nói xong Trần Lâm liếc nhìn Thu Thảo.
Hiểu được ý định của Trần Lâm, Thu Thảo lắc lắc đầu mỉm cười bước ra, hiển nhiên nàng sẽ giao lưu nhẹ với Long Ngữ Yên, để xem người của Long gia đánh đấm thế nào.
Bên kia nghe thấy Trần Lâm muốn khôi phục cánh tay cho mình, Long Ngữ Yên không khỏi ngạc nhiên.
Dù sao chuyện mộc lại cánh tay là chuyện hoàn toàn quá phi thực tế...
Nhưng đây lại là mạt thế, đến thây ma còn chạy đầy đường thì chuyện để mộc lại cánh là là rất có thể.
Tuy nhiên trên đời này không có bữa ăn miễn phí...
Trần Lâm muốn Long Ngữ Yên giao lưu một trận với Thu Thảo chỉ đến chứng minh hai điều, những người bên cạnh Trần Lâm đều rất mạnh và ngươi sống trong môi trường toàn là kẻ mạnh thì phải không ngừng cố gắng.
Ý thức được việc đó Long Ngữ Yên liếc nhìn Thu Thảo, mỹ phu vô vùng xinh đẹp thanh nhã còn đeo cả kính cận, nhìn kiểu gì cũng giống quan văn hơn là quan võ.
Tuy nhiên Long Ngữ Yên không vì thể mà lơ là trầm giọng nói.
- Đắc tội.
Nói xong Long Ngữ Yên lập tức xuất thủ.
Tựa như một con giao long đang bơi lội giữa đại hải, Long Ngữ Yên lao đến nghiên người đánh sang trái, cánh tay còn lại siết thành nắm đấm đánh về phía Thu Thảo.
Tuy nhiên Thu Thảo cũng không kém cạnh, tựa như vũ khúc của loài bướm, Thu Thảo quay người xoai một vòng tuyệt mỹ đá về phía một quyền của Long Ngữ Yên.
Quyền phong và cước pháp va chạm vào nhau.
Long Ngữ Yên hiển nhiên bị thua thiệt lui ra sau mấy bước, cánh tay do dư chấn mà run run lên đau đớn, một cước kia tuy không mấy biến hoá nhưng lực lại vô cùng mạnh.
Bên kia Thu Thảo sau khi bứt lui Long Ngữ Yên cũng không truy kích chỉ lẳng lặng đứng đó chờ đợi.
Thấy thế Trần Lâm quyết châm thêm chút dầu vào lửa lên tiếng nói.
- Thu Thảo là một người chơi cấp 20, nếu ngươi không dùng đến kỹ năng thì rất khó làm gì được nàng ta.
Nghe thấy tình báo của Trần Lâm, Long Ngữ Yên khẽ trầm ngâm rồi liếc nhìn Thu Thảo nói.
- Cẩn thận.
Nói xong Long Ngữ Yên cúi thấp người xuống một dạng như đang thủ thế.
Bất chợt cánh tay còn lại của nàng đột nhiên bóc cháy, ngọn lửa hồng sắc chảy lên hừng hực nuốt trọn cánh tay Long Ngữ Yên.
Tuy nhiên Long Ngữ Yên lại không chút đao đớn, chỉ liếc nhìn Thu Thảo phía xa rồi vung quyền đánh tới.
Cánh tay hỏa diễm cháy sáng dữ dội rồi ngưng tụ thành một hỏa cầu lao đến Thu Thảo.
Long Ngữ Yên người chơi hệ lửa hay đúng hơn là Long gia, những con rồng biết phun lửa chính thức ra sân.


Đọc truyện chữ Full