Dưới mệnh lệnh của Ngô Bình...
Đại quân Vũng Hải rốt cuộc cũng tiếp tục cuộc viễn chinh, bỏ lại ngọn đồi từng là nơi phòng thủ bảo vệ sinh mạng của họ trước đàn sói đen lại phía sau.
Tuy nhiên, đã có khá nhiều sự thay đổi được diễn ra.
Đầu tiên chính là Liễu Mộng Điệp, Liễu phu nhân được giao nhiệm vụ quản lý luôn cả đội hậu cần.
Từ đó dẫn đến một tổ đội hỗ trợ nữa ra đời...
Chỉ là tuy sinh sau đẻ muộn, nhưng tổ đội hỗ trợ này lại thu hút rất nhiều thợ săn đến đầu quân, vô tình khiến cho chỉ huy đôi hỗ trợ còn lại giận tím mặt không khác gì thây ma.
Rõ ràng uy tín của Lôi Hồng hơn hẳn Lôi Vũ.
Nói gì thì nói dù chỉ giữ vai trò hỗ trợ cho đại quân, nói trắng ra là đi theo để lãnh đạo lập công.
Nhưng đánh nhau với thi triều vẫn là một việc làm nguy hiểm, mạng nhỏ chỉ có một đi theo lãnh đạo có tầm vẫn chắc ăn hơn.
Hay như một vĩ nhân nào đó đã từng nói, “một con sói lãnh đạo một đàn cừu đáng sợ gấp trăm lần một con cừu lãnh đạo một đàn sói”.
Tuy nhiên, chuyện ai lãnh đạo ai lại không mấy liên quan đến Trần Lâm...
Thế nên người có thể nói là “đầu dây mối nhợ” trong chuyện này lại là kẻ thảnh thơi nhất, dẫn theo Chiến Đội Những Bông Hoa Nhỏ của mình tiếp tục công tác trinh sát cho đại quân phía sau.
Dĩ nhiên, người thực sự trinh sát chỉ có Yến Nhi và con chim của nàng, còn huyết tổ đại nhân thịt nằm trên mui xe tiếp tục hút máu...
Bên trái đại quân đang chầm chậm di chuyển, một cánh quân hơn nghìn người đang cũng đang hối hả chạy theo sau.
Họ không ai khác chính là đội hỗ trợ của Lôi Vũ, chịu trách nhiệm cảnh giới phía bên trái của đại quân.
Ngồi bên trong xe, Lôi Vũ ánh mắt âm trầm nhìn về phía đại quân phía xa.
Rõ ràng Lôi Vũ không hiểu được dụng ý muốn hắn và tỷ tỷ của hắn cạnh tranh công bằng, rồi mới đưa ra quyết định của Ngô Bình, mà chỉ nghĩ lão đang làm trái ý của lão cha Lôi Thành quay xe ủng hộ tỷ tỷ Lôi Hồng.
Ngồi ngay bên cạnh Lôi Vũ không ai khác chính là La Thiên, lúc này đang mỉm cười trong lòng nói.
- Lôi Thiếu gia đừng quá lo lắng, đợi khi trở về Vũng Hải rồi nói lại với Lôi đại nhân cũng không muộn.
- Ta nghĩ Lôi đại nhân chắc chắn sẽ không để lão hồ đồ Ngô Bình kia làm bậy.
Nghe La Thiên nhắc đến lão cha của mình, Lôi Vũ khẽ gật gật đầu.
Rõ ràng Lôi Thành vô cùng thiên vị Lôi Vũ, lần xuất binh này cũng là vì muốn chuẩn bị cho hắn bước chân vào quân đội, nếu để lão biết Ngô Bình làm trái lệnh chắc chắn sẽ không để yên.
Tuy nhiên Lôi Vũ cũng không phải quá ngu ngốc có chút lo lắng nói.
- Tuy lão cha sẽ ủng hộ ta, nhưng Ngô Bình cũng không dể chơi.
- Để lão đứng về phía Lôi Hồng sẽ rất phiền phức cho ta.
Chỉ chờ Lôi Vũ nói thế, La Thiên khẽ liếc nhìn hắn thở dài nói.
- Tất cả cũng tại tên khốn Trần Lâm kia, nếu biết sớm như vậy ta đã không để ngài cũng Ngô Bình đi tìm hắn.
Nghe thấy La Thiên nhắc đến Trần Lâm, kẻ từng đứng ra khiêu khích mình, Lôi Vũ hiển nhiên là vô cùng tức giận nhưng vẫn khó hiểu hỏi.
- Trần Lâm?
- Tên nhóc kia rốt cuộc đã làm gì?
Khẽ mỉm cười quỷ dị, La Thiên lắc đầu khổ sở nói.
- Có thể ngài chưa biết, quan hệ của Trần Lâm và Liễu Mộng Điệp vô cùng thân mật....
- Rất có thể Trần Lâm đã bắt tay với Lôi Hồng làm gì đó khiến Ngô Bình khiến kia mà phản bội cậu.
- Rõ ràng là trước khi gặp Trần Lâm lão luôn đứng về phía ngài kia mà.
Nghe La Thiên nói thế, Lôi Vũ không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, tức giận vỗ lên tay vịn của chiếc ghế khiến chính bản thân hắn đau đến xanh mặt...
Rõ ràng là trước khi gặp Trần Lâm, Ngô Bình dù vô cùng tức giận nhưng vẫn đứng về phía Lôi Vũ, nhưng khi gặp Trần Lâm lão đã đột nhiên trở cờ, thế nên Trần Lâm chắc chắn có vấn đề.
Huống chi lúc đến đó Lôi Vũ đã chứng kiến Trần Lâm và cả Liễu Mộng Điệp đều đang ở chung với Lôi Hồng, bộ dạng còn vô cùng thân mật.
Nếu nói Trần Lâm không đứng sau chuyện này, Lôi Vũ chắc chắn không tin.
Chỉ là Trần Lâm thật sự chả liên quan mẹ gì.
Vấn đề chủ yếu là do Ngô Bình đã đặc quyền lợi của Vũng Hải lên trên hết, từ đó muốn tìm một người kế nhiệm ưu tú chứ không phải do Lôi Thành truyền ngôi.
Xét cho cùng vẫn là do bản thân Lôi Vũ mà ra, nếu hắn có chút bản lĩnh hơn thì Ngô Bình đã không phải đắn đo như vậy.
Chỉ là Lôi Vũ lại không bao giờ thừa nhận sự yếu kém của bản thân.
Trông thấy Lôi Vũ mặt đã đỏ như đít khỉ vì giận dữ.
La Thiên khẽ mỉm cười cho thêm chút xăng cho lửa để nó cháy lớn hơn, lắc đầu thở dài nói.
- Tính ra tên nhóc Trần Lâm này cũng thật tốt số.
- Không biết có phải được thầy ông nội độ hay không, mà không chỉ Thu Thảo ta kể với cậu lúc trước, mà ba nữ nhân đang đi theo hắn cũng là những người chơi cao cấp, chiến lực còn vô cùng khủng bố.
- Tối qua chính ba người họ đã kìm chân một trong bốn con cự lang, mà bản thân Ngô Bình cũng chỉ có thể đánh ngang với một con.
- Ngô Bình vì ba người họ mà nể Trần Lâm một bật cũng không phải không có lý.
Lôi Vũ tối qua chỉ lo trốn nào quan tâm đến chuyện bên ngoài, giờ nghe La Thiên nói như vậy không nhịn được giật mình nhảy dựng lên, ảnh mắt ẩn chứa sự đố kỵ không hề nhẹ.
Lôi Vũ tuổi cũng không lớn hơn Trần Lâm là mấy, nên ở cái tuổi trẻ trâu này luôn có những mộng tưởng huyền huyễn của riêng mình, có kẻ thì mộng tưởng đạp kiếm phi thiên tự do tự tại giữa trời đất, cũng có kẻ thích ngự trên trăm vạn nữ nhân lập đại hậu cung.
Còn với Lôi Vũ thì ngược đời thay không phải làm thống lĩnh gì cả, mà là tìm một đám nữ cường giả phục vụ cho bản thân rồi đi tung hoành mạt thế, thấy thằng nào bố láo thì gọi nữ nhân của mình ra xử đẹp hắn.
Nghĩ đến cái cánh tên kia uất hận nằm dưới đất ngước lên trông thấy mình đang ôm một đám nữ cường nhân xinh đẹp động lòng người, còn cúc cung tận tụy phục vụ cho mình, Lôi Vũ đã cười đến không ngậm được mồm rồi.
Chỉ là mộng tưởng cao đẹp đó của Lôi Vũ hiện tại lại bị thằng khác thực hiện ngay trước mặt mình, thử hỏi Lôi Vũ làm sao không cayyy cho được.
Lại nghĩ đến cảnh Trần Lâm đang ôm lấy bốn nữ cường nhân mà đến cả Ngô Bình cũng phải kiêng kỵ, còn bản thân lại trở hành thằng quỳ dưới đất ngước lên mà mình..
Lôi Vũ đã giận đến đầu bốc khói trắng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tràn ngập đố kỳ cùng ghen ghét liếc nhìn phía xa như muốn nhìn thấy chiến xe của Trần Lâm.
Thấy thế đến bản thân La Thiên cũng không khỏi thoáng ngạc nhiên trước biểu hiện của Lôi Vũ...
Xem ra lòng đố kỵ của Lôi Vũ không nhỏ, nhất là những thứ hắn thích lại càng muốn giành cho bằng được.
Nghĩ lại cũng phải, Lôi Vũ vốn là cậu ấm sinh ra đã ở vạch đích, từ trước đến nay có cái gì hắn muốn mà chưa từng có được đâu.
Tuy nhiên, Lôi Vũ biểu hiện như vậy lại có lợi cho kế hoạch của La Thiên.
Khẽ mỉm cười quỷ dị, La Thiên tiếp tục chăm dầu vào lửa thở dài nói.
- Thật ra mọi chuyện đều do Liễu Mộng Điệp mà ra.
- Không biết tên Trần Lâm kia có gì hay mà Liễu Mộng Điệp lại vô cùng sủng ái hắn, từng vì hắn đứng ra đối đầu với cả Lôi đại nhân, khiến không ít người đồn thổi tên nhóc kia là phi công trẻ của Liễu Mộng Điệp bao dưỡng.
- Đám nữ nhân kia rất có thể cũng là người của nàng ta phái đi theo bảo kê cho hắn.
- Cái gì tên kia và Liễu...!phu nhân...!làm sao có thế.
Nghe La Thiên nói thế, Lôi Vũ đột nhiên hét lớn, ánh mắt vừa giận vừa sợ xen lẫn vô hạn đố kỵ dần dần trở nên đỏ ngầu.
Nếu nói Lôi Vũ từ có ý định không lành mạnh với Liễu Mộng Điệp hay không thì câu trả lời chắc chắn là có...
Dĩ nhiên, không phải chỉ mình Lôi Vũ mà rất nhiều kẻ khác đều có cùng tư tưởng, kể cả lão cha của hắn cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, đến cả chính lão cha của Lôi Vũ cũng chỉ dám nghĩ trong đầu không dám ra tay chứ đừng nói đến bản thân Lôi Vũ.
Giờ lại nghe tin như sét đánh ngang tai, Trần Lâm lại là “tiểu bạch kiểm” mà Liễu Mộng Điệp bao dưỡng hằng đêm hầu hạ cho nàng...
Lôi Vũ đã tức đế độ sắp đứt mạch máu não mà chết, chỉ không ngừng gào thét trong lòng.
- Tại sao lại là thằng trẻ trâu đó được “đút” mà không phải ta.
Uất hận trong lòng, Lôi Vũ không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi khiến La Thiên giật mình toát mồ hôi hột vội vàng giữ lấy Lôi Vũ để hắn ngã xuống ghế.
Nhìn Lôi Vũ chỉ còn nửa cái mạng, La Thiên không nhịn được nuốt nước bọt khẽ lao mồ hôi trên trán thầm nghĩ.
- Moá nó, không lẽ ta là anh Lượng đầu thai sao, nói có mấy câu tức giận phun máu rồi.
- Lỡ như Lôi Vũ có chết thật thì ta có nên quay xe đi báo công với Lôi Hồng không đây.
May thay Lôi Vũ dù chỉ còn gáp gáp nhưng chưa bị tức chết.
Sau khi dựa vào ghế ngồi thở, Lôi Vũ đã đỡ hơn rất nhiều nhưng khuôn mặt vẫn đỏ bùng nghiến rằng nghiến lợi thì thầm.
- Tại sao là nó mà không phải là ta, tại sao?
Thấy tình trạng hoàn toàn nằm ngoài dự tính của bản thân, La Thiên tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, nhưng vẫn cắn răng chơi tới bến mà nói tiếp.
- Lôi thiếp không cần phải...!giận dữ...
- Tên kia đã đụng phải đại kỵ của Vũng Hải, vị đại nhân kia chắc chắn sẽ ra tay làm thịt trên nhóc kia, hay là chúng ta tương kế tựu kế chủ động ra tay trước giải quyết hắn rồi báo công với ngài ấy.
- Biết đâu đám nữ nhân kia lại rơi vào tay cậu.
- Huống hồ ta nghe nó bên kia cũng có không ít nữ cương giả, nhờ ngài ấy giới thiệu cho cậu chắc không vấn đề gì.
Nghe thấy lời đệ nghị của La Thiên, ánh mắt Lôi Vũ không khỏi sáng lên như đèn pha, khí tức sinh mệnh ùa về như nước lũ...
Phải Trần Lâm dám “chấm mút” với Liễu Mộng Điệp, vị kia chắc chắn sẽ nổ máu ghen tiến đến Vũng Hải, đến lúc đó Lôi Vũ làm thịt Trần Lâm không phải lập đại công rồi sao.
Lúc đó không chỉ đám nữ nhân của Trần Lâm, mà xin vị kia một vài nữ nhân chắc cũng không phải chuyện không thể.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Lôi Vũ không nhịn được mỉm cười điên cuồng chụp lấy tay La Thiên hỏi.
- Được chúng ta sẽ thay mặt lão già kia...!giải quyết tên tiểu bạc kiểm khốn kiếp kia.
- Chỉ là tên kia dường như cũng không yếu...!phải làm sao đây..
Nghe thấy Lôi Vũ đã chấp nhận cuộc chơi, La Thiên mỉm cười quỷ dị nói.
- Phải tên kia quả thật không yếu, đại quân khó lòng cầm chân hắn nếu hắn muốn bỏ chạy...
- Cách tốt nhất là chúng ta tìm bằng chứng tội ác của hắn, rồi đợi khi về Vũng Hải ra tay bắt gọn tên nhóc kia.
- Ở Vũng Hải hắn ta có cánh cũng khó thoát...
- Bằng chứng tội ác...!cái đó...!làm tìm được...
Lôi Vũ có chút khó hiểu hỏi.
Rất muốn mắng Lôi Vũ một tiếng đầu bò, đó nói như vậy còn hỏi ngu.
Tuy nhiên La Thiên chỉ có thể nuốt ở trong lòng cười nói.
- Đại quân xuất chinh muốn tìm bằng chứng gì đó là không khó...
- Không phải mấy vị tướng ngày xưa, sau khi đánh trận xong đều bị hoàng đế âm chết đó sao.
- Cái này cậu phải hiểu rõ hơn ta chứ?
Nói xong La Thiên khẽ mỉm cười quỷ dị, ngược lại Lôi Vũ cũng hiểu được dụng ý của hắn mỉm cười đê tiện không kém.
Cái gọi là bằng chứng gì đó khôn phải do những khẽ lãnh đạo như Lôi Thành quyết định sao.
.
..
...
Bên kia Trần Lâm hiển nhiên không biết một âm mưu to lớn đang nhắm vào mình, mà nếu biết cũng đẹp quan tâm, bởi lẽ lúc này Trần Lâm nào có đi theo đại quân.
Đứng trên một ngọn đồi nhỏ nhìn chiếc xe bọc thép của mình đang chạy ngày một xa dần.
Trần Lâm khẽ nhếch mép mỉm cười rồi quay người bước vào một chiếc xe ô tô khác, tuy không phải là xe bọc thép nhưng còn vô cùng mới nhìn ba người phía sau cười nói.
- He...!he...!xuất phát thôi...
- Ta sẽ dẫn các nàng đến một nơi vô cùng, vô cùng an toàn...