TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lãnh Địa Huyết Tộc
Chương 296: 296: Nội Thành



Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên muốn vào nội thành tham quan!
Lôi Thành đột nhiên cảm thấy không thích hợp nhíu mày trầm ngâm!
Về cơ bản, Trần Lâm nhận chức thiếu úy quân đội Vũng Hải thì hoàn toàn có thể vào nội thành sinh sống chứ đừng nói đến việc vào tham quan, ấy vậy mà Trần Lâm mặc dù không muốn làm việc cho Vũng Hải nhưng lại đòi vào nội thành.

Nếu Trần Lâm thật sự chỉ đơn thuần là vào chơi, thì có đánh chết Lôi Thành lão cũng không tin.

Tuy nhiên, đã lỡ hứa với Trần Lâm trước mặt mọi người, chuyện để hắn vào chơi cũng không phải đại sự gì thậm chí còn là điều đương nhiên, Lôi Thành rất khó để từ chối!
Khẽ gật gật đầu Lôi Thành như không hề có chuyện gì cười nói.

- Tưởng chuyện gì chứ vào nội thành thì lúc nào cậu cũng có thể vào chơi.

- Chỉ là xong chuyện này ta còn muốn mở một buổi tiệc khoản đãi những chiến sĩ đã góp công trong thắng lợi lần này!
- Hay là đợi sáng mai ta đích thân làm hướng dẫn viên dẫn cậu tham quan nội thành.

Hiển nhiên Lôi Thành không tin thưởng Trần Lâm, tuy không thể từ chối nhưng cũng không để Trần Lâm một mình vào nội thành đầu não của Vũng Hải được, ít nhất phải có lão xem chừng!
Tuy nhiên, Trần Lâm đã có chủ đích nhắm vào nội thành thì làm sao có thể vì mấy câu nói của Lôi Thành mà gác lại, cũng không kém cạnh lắc đầu cười nói!
- Đại quân có không ít anh hùng lập được nhiều chiến công!
- Lôi đại nhân chắc còn phải đứng đây khá lâu, ta vào chơi một lác đến khi mở tiệc thì ra chung vui cùng mọi người cũng không muộn.

Nghe thấy thế Lôi Thành lại càng nhíu chặc lông mà trầm ngâm.

Nhưng sau một lúc lâu, Lôi Thành không thể cứ thế mà tiếp tục dây dưa với Trần Lâm chỉ có thể cắn răng liếc nhìn Ngô Bình nói.

- Lão Ngô, ngươi dẫn Trần Lâm đi thâm quan nội thành một vòng đi.

- Nhớ chú ý đừng để cậu ta đi lác!
Nghe thấy thế, Ngô Bình biết rõ Lôi Thành muốn gì gật gật đầu, thật tế chính bản thân lão cũng cảm thấy khó hiểu vì sao Trần Lâm nằng nặc đòi vào nội thành!
Tuy nhiên, khi thấy Trần Lâm dẫn theo người của mình theo sau Ngô Bình bước xuống đất muốn tiến đến cánh cổng dẫn vào nội thành, Lôi Thành lại đột nhiên hét lớn.

- Chậm đã!
- La Thiên ngươi cùng Ngô Bình dẫn Trần Lâm huynh đệ và người của hắn vào nội thành chơi đi.


Đột nhiên bị gọi tên, La Thiên thoáng giật mình liếc nhìn Trần Lâm rồi nhìn lại Lôi Thành thầm khóc trong lòng những vẫn gật đầu lĩnh mệnh.

Cứ thế đoàn người Trần Lâm dưới sự “hộ tống” của hai người Ngô Bình và La Thiên tiến đến cánh cổng lớn phân chia nội thành và ngoại thành.

Nhìn chung cái nội thành kia không khác gì tử cấm thanh trong phim của bọn tàu bè xe cộ, chỉ khác biệt một chút khi nó là nơi ở, làm việc của những người có quyền lực hay địa vị nhất định tại Vũng Hải chứ không phải chỉ riêng cho Lôi Thành.

Tuy nhiên, thực tế cái nội thành trước thi mạt thế hàng lâm là khu đông Vũng Hải hay còn gọi là khu "nhà giàu", còn ngoài thành thực tế là phần còn lại của thành phố Vũng Hải trước kia.

Sau này khi chiếm lại được thành phố này từ tay thây ma, để đảm bảo quyền lực cũng như lợi ích của những người theo mình, Lôi Thành đã phân chia nội ngoại thành như hôm nay tách biệt những nạn dân sống bên ngoài để dễ bề quản lý!
Nhìn chung nghe thì có vẻ rất là chó má, nhưng thực tế quyết định đó của Lôi Thành đã đem đến những lợi ít nhất định, quan trọng nhất là câu vào nội thành hưởng phúc khiến không ít người sống ở khu ổ chuột đúng nghĩa đen tại ngoại thành cố gắng phấn đấu.

Tuy nhiên, đối với dân sống trong rừng như Trần Lâm thì cái nội thành gì đó cũng không bằng một góc Huyết Thành, mục đích mà Trần Lâm muốn vào cái khu nhà giàu kia chỉ có đúng một thứ, đó là viện bảo tàng.

Hiển nhiên, Vũng Hải là một thành phố lớn lại có lịch sử lâu đời, không thể không có công trình có sức hút mê người với Huyết tộc như viên bảo tàng được.

Chỉ là cái viện bảo tàng kia trước mạt thế không biết thằng chó nào quy hoạch đô thị lại xây trong khu nhà giàu và giờ chính là nội thành.

Với một người có tấm lòng bao la trời biển như Trần Lâm, trước kia đi tất nhiên phải đến đó loot đồ, dù sao khá nhiều thành viên của huyết tộc cần vũ khí mà chưa có.

Tuy nhiên, khi bước vào cánh cổng chỉ đủ để một chiếc xe tải chạy qua nhưng lại được đến 8 quân nhân canh gác.

Trần Lâm dù đã đoán được đại khái nhưng không nhịn được trợn mắt há mồm nhìn vào khung cảnh bên trong.

Phía sau bước tường thành cao gần chục mét che khuất tầm nhìn bên trong lẫn bên ngoài.

Khung cảnh bên trong cũng chính là nội thành trong truyền thuyết khiến cho không chỉ Trần Lâm mà cả ba người Yến Nhi đi theo sau cũng không nhịn được kinh ngạc không thôi.

Bới lẽ, suýt chút nữa đám người Trần Lâm đã nghĩ mình xuyên không trở về thời kỳ trước mạt thế.

Bên trong nội thành có không ít người quan lại, tuy nhiên khác hẳn với bên ngoài những người ở đây đều mặt mũi hồng thuận rõ ràng là chưa hề bị đói qua.


Ăn mặc cũng vô cùng thời trang quân đùi, áo thung, túi xác không khác gì lúc chưa mạt thế.

Thậm chí Trần Lâm còn thấy được phía xa xa có một quý bà mập không khác gì con heo đang dẫn chó đi dạo!
Khung cảnh này không hề có bất kỳ liên quan gì đến hai từ “mạt thế” tràn ngập hung hiểm chết chóc và đói khát ngoài kia.

Đứng một bên La Thiên thấy nhóm người Trần Lâm không khác gì hai lúa mới lên tỉnh nhìn đông ngó tây không nhịn được cười khinh bỉ nói.

- Thế nào ngạc nhiên lắm đúng không!
- Nói cho các ngươi biết, nội thành này chính là ánh sáng cuối cùng của nhân loại, không phải ai cũng có thể đến được đâu.

Tuy nhiên, Trần Lâm lại liếc nhìn La Thiên cười lên khinh bỉ không kém nói.

- Rốt cuộc ta cũng biết tại sao Lôi Vũ lại ngu đến như vậy!
- Môi trường sống quyết định nhận thức, sống trong điều kiện sống như vậy làm sao có thể đào tạo ra được một anh hùng, chỉ có thể đào tạo ra cẩu hung!
Đứng một bên Yến Nhi cũng không nhịn được hừ lạnh nói.

- Một cái nội thành phồn hoa không khác gì một thành phố thời kỳ trước mạt thế, nhưng lại được xây dựng trên chính xương máu của các nạn dân ngoài kia thì có gì đáng để tự hào.

- Ánh sáng cuối cùng của nhân loại? Ta thấy giống như một giấc mộng hảo huyền cuối cùng thì đúng hơn.

- Đến khi thây ma đánh sập bức tường kia thì những kẻ ở đây cũng sẽ tỉnh mộng, đánh tiếc đến lúc đó họ đã không còn cơ hội.

Yến Nhi và hai chị em Phương Tuyết đều từng trải không ít cực khổ bên ngoài, thậm chí từng trông thấy không ít người bị đói chết, giờ lại chứng kiến người trong nội thành ăn xung mặt sướng, khác một trời một vực với bên ngoài nên hiển nhiên là vô cùng tức giận!
Rõ ràng Vũng Hảo đã bóc lột người bên ngoài để xây dựng nên nội thành này.

Nghe thấy đám người Trần Lâm không ngừng khinh bỉ nội thành, La Thiên tức giận hừ lạnh một tiếng muốn mở miệng phản bát.

Tuy nhiên Ngô Bình đã hét lớn một tiếng cắt ngang câu chuyện.


- Đủ rồi! Trần Lâm nội thành dù gì vẫn là đầu não của Vũng Hải, có không ít nhân vật quan trọng sống ở đây cậu cũng nên giữ mồm giữ miệng một chút.

Nghe thấy thế Trần Lâm ngược lại chỉ nhếch mép mỉm cười nói.

- Một con sói lãnh đạo một đàn cừu, đáng sợ gắp trăm lần một con cừu lãnh đạo một đàn sói.

- Những kẻ sống trong đây không biết là cừu hay là sói đây.

Nói xong Trần Lâm cười lớn phất tay bước đi trước.

Nhìn theo bóng lưng của Trần Lâm, Ngô Bình không khỏi thở dài nặng nề.

Thật tế Ngô Bình rất đồng ý với cách nghĩa của Trần Lâm về nội thành.

Anh hùng là phải bò ra từ trong sơn thi huyết hải, nhưng nội thành này lại như động bàn tơ nuốt chững nhuệ khí anh hùng, khiến cho những người sống tại đây nhất là những người trẻ chỉ biết sống trong ảo mộng mà quên đi ngoài kia chính là chốn địa ngục tràn ngập hung hiểm chết người.

Lôi Vũ chính là ví dụ điển hình nhất, hắn ta không ngu nhưng sống trong bức tương nội thành thì làm sao hiểu được mạt thế là gì!
Tuy nhiên, vấn đề là không phải người sống trong đây không biết, mà là họ không huống biết hay đúng như đám người Trần Lâm đã nói “sống trong ảo mộng không chập nhận hiện thực”!
Chỉ là Ngô Bình không có khả năng thay đổi.

Tất cả người ở đây đều giữ địa vị nhất định và tư hữu là điều không thể tránh khỏi, muốn những người đang ăn xung mặc sướng kia từ bỏ mà ra ngoài kia chiến đấu với thây ma là điều không thể, đó là thiên tính của nhân loại!
Liếc nhìn những khuôn mặt hồng thuận vui vẻ, không hề ý thức được hay đúng hơn là tự quên đi việc ngoài kia đang không ngừng có người ngã xuống trong miệng thây ma hay hung thú.

Ngô Bình chỉ biết thở dài tiến lên cười nói.

- Nhìn chung nội thành cũng không phải quá tệ, đi để ta dẫn cậu tham quan một số nơi!
Tuy nhiên, Trần Lâm lại lắc đầu cười nói.

- Ta cũng không muốn tham quan gì nữa, thời gian chắc cũng không còn nhiều!
- Ưmmm! nơi đây có cái viên bảo tàng nào không?
- Đến nơi đó đi mấy vòng rồi về yến tiệc của Lôi đại nhân vậy.

Nghe thấy Trần Lâm nói vòng nói vô rốt cuộc lại đòi đến viện bảo tàng, Ngô Bình không nhịn được nhíu mày trầm ngâm.

Xem ra đây mới chính là mục đích của Trần Lâm, nhưng viện bảo tàng thì có gì đáng để nhắm đến!
Thấy lão già Ngô Bình mặt nhăng như đít khỉ!

Trần Lâm ngược lại mỉm cười quỷ dị tiến đến câu cổ lão thì thầm.

- Ta có hướng thú với mấy món đồ cổ, nên định vào đó "mượn" chút đồ về chơi!
- Ngô đại nhân hình như còn thiếu ta một nhân tình, không biết có giúp ta phen này hay không.

Nghe thấy Trần Lâm muốn chơi trò đạo chích, Ngô Bình thấy cũng bình thường không có gì là lạ, nhưng khi nghe Trần Lâm thích chơi đồ cổ thì lão lập tức híp mắt lại nhìn cậu, rõ ràng là đéo tin!
Hiển nhiên cái bản mặt của Trần Lâm mà thích chơi đồ cổ thì đến chó nó còn không tin nói chi là Ngô Bình!
Tuy nhiên đúng như Trần Lâm nói, cậu đã cứu Ngô Bình một mạng, vì món nợ nhân tình kia mà mắt nhắm mắt mở để hắn lấy đi vài món đồ cổ gì đó cũng không phải là không thể.

Thậm chí đối với Ngô Bình còn có lợi, dù sao đám đồ cổ kia cũng chỉ để đó cho bụi nó bám, lâu lâu mới có vài tên nào đó rảnh quá vào tham quan, nhưng bình thường đều không dùng để làm gì.

Nếu không phải kiến trúc của viên bảo tàng có phần độc đáo thì chắc là đã bị san bằng cho trống trải rồi, đồ trong đó Trần Lâm lấy hết còn được nói gì lấy mấy món.

Nhưng vấn đề ở chỗ, Ngô Bình muốn xác định Trần Lâm muốn lấy mấy món đồ cổ kia để làm gì.

Thấy lời nói dối không có được 10% hợp lý của mình bị Ngô Bình dễ dàng phát hiện, Trần Lâm chỉ có thể thở dài lắc đầu nói.

- Được rồi! được rồi ta nói thật!
- Ta có hợp tác nhẹ với Tiền Đa Đa muốn đến Đại Ca thành mua chút rượu bán kiếm đồng lời.

- Đám cổ vật kia là để lo lót cho họ.

Nghe thấy Trần Lâm không ngờ lại nhắm đến Đại Ca thành, Ngô Bình không khỏi gật gật đầu.

Tuy có quan hệ đối đầu, nhưng thực tế Vũng Hải và Đại Ca thành vẫn giao thương qua lại, dù sao lương thực của Đại Ca thành rất sung túc.

Tuy nhiên, thứ khá nổi tiếng của Đại Ca thành mà chỉ một ít người của nội thành này biết lại là rượu, Hải Hồn Huyết Tửu của Huyết tộc, chủng tộc bảo kê cho Đại Ca thành.

Bản thân Ngô Bình cũng đã từng được Minh Nguyệt tặng một bình, đúng là rất thích!
Chỉ là chuyện đó thì liên quan gì đến đồ cổ.

Thấy lão già Ngô Bình con ngờ ngợ không tin mình, Trần Lâm vô cùng bí hiểm thì thầm vào tai lão.

- Đây là thông tin cơ mật ta vô tình biết được, lão không được nói với ai đâu đó!
- Cái tên huyết tổ của Huyết tộc kia! rất thích đồ cổ!


Đọc truyện chữ Full