Với sự xuất hiện có phần nhanh chóng của Bạch Y quản sự trưởng...
Trận đánh ghen nhỏ của Huyết tổ đại nhân cũng đã kết thúc.
Tuy nhiên thông quá đó, dù gần như chả hiểu gì nhưng các chủng tộc bất kể lớn nhỏ có thể hiểu sâu hơn về độ báo đạo của vị Huyết tổ này...
Mặc dù độ bá đó không phải là sức mạnh, nhưng có một kẻ thù là một tên điên đầu óc có vấn đề thích đánh là đánh, thích cắn là cắn bất chấp lợi ích gì cả còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần một tên cường nhân thông thường...
Huống chi, các đại tộc khác cũng đã nhận thấy được độ bá của cái năng lực thu phục chủng tộc khác của Huyết tộc, đều âm thầm cảnh giới kẻ thích cướp vợ của kẻ thù kia.
Tuy nhiên, đương sự Trần Lâm lại chỉ mỉm cười liếc nhìn Bạch Y quản sự trêu chọc nói.
- Bình thường...!cán bộ đến trễ lắm mà sao...!hôm nay ra nhanh vậy...
Bị Trần Lâm trêu chọc, Bạch Y quản sự không nhịn được hừ lạnh không thèm quan tâm đến tên ôn thần này nữa mà phất tay bỏ đi, cùng lúc đó hàng trăm tên nhân viên bảo an của hệ thống thân mặc vest đen cũng nhanh chóng tiến đến giải tán đám đông người chơi...
Tuy nhiên mục đích thật sự chính là để dằn mặt Trần Lâm...
Biết rõ điều đó tuy nhiên Trần Lâm điếc không sợ súng, ngược lại chỉ cười cười không nói gì ôm lấy Thanh Vân vào lòng không ngừng trêu chọc...
Thấy thế Bạch Xà nam tử đang gắng gượng bò dậy không nhịn được tức giận phun ra một ngụm máu tươi...
- Huyết tổ cái bạt tai này ta sẽ nhớ kỹ...
Nhìn đôi “cẩu nam nữ” kia không ngừng chơi đùa với nhau, Bạch Xà nam tử không nhịn được tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.
Tuy nhiên Trần Lâm chỉ bĩu môi kinh bỉ vô cùng gợi đòn nói.
- Hư...!con gan thì đến đây cắn ta đi...!sửa mấy tiếng ra vẻ có gì hay...
Nghe thấy thế Bạch Xà nam tử không nhịn được tức giận đỏ bừng mặt...
Tuy nhiên một đôi mắt đẹp nhưng lại lạnh lùng như băng khiến hắn có mười lá gần cũng không dám ho lấy một tiếng...
Huyết tộc rõ ràng không kiêng kỵ hệ thống, Bạch Xà nam tử dám động thủ Thanh Vân dám tiếp tục cho hắn dạo nhẹ một vòng qua quỷ môn quan thật...
Ngược lại Trần Lâm thấy Bạch Xà nam tử chỉ dám đứng đó không dám làm gì không nhịn được bật cưới ôm lấy Thanh Vân nói:
- Con rắn này gan quá là nhỏ đi, chơi không vui một chút nào...
- Đi chúng ta về “ngủ” không chơi với hắn nữa.
Nói xong Trần Lâm khẽ nhếch mép mỉm cười liếc nhìn Bạch Xa nam tử đầy thương hại xen lẫn chút khinh bỉ rồi không chút khách khí ôm lấy Thanh Vân bỏ đi...
Nói thật tên Bạch Xà nam tử kia dám bật lại, Trần Lâm con nể hắn mấy phần.
Tuy nhiên kẻ đã vì mạng sống của mình mà bỏ lại lão bà mà bỏ chạy thì làm gì có cái gan đó...
Ngay từ đầu Trần Lâm xách đít đến đây đã là quá xem trọng con rắn kia.
Ngược lại đúng như Trần Lâm đánh giá...
Bạch Xà nam tử chỉ dám đứng đó giận dữ nhìn Trần Lâm và Thanh Vân cứ thế bỏ đi ngày một xa dần đến khi khuất bóng.
- Con rắn cái kia từng là của ngươi.
Bất chợt một thanh âm lạnh lùng có phần lạnh lẽo đột nhiên vang lên...
Không biết từ lúc này một nam nhân vô cùng anh tuấn da trắng, tóc đen, ánh mắt màu lục bảo cùng một lão nhân tóc bạc đã đứng bên cạnh Bạch Xà nam tử.
Tuy nhiên, tên kia nam tử kia không ai khác chính là thanh niên Xà tộc đã nhắm đến Tiểu Thanh trước đó, không chỉ thể hắn ta còn là Ngân Xà vương kẻ thống trị tối cao của Ngân Xà tộc...
Còn lão nhân kia cũng không xa lạ gì chính là lão nhân đã ngồi cạnh Ngân Xà vương trong trận chiến tổ đội của Huyết tộc, lão ta gọi là Xà lão là tâm phúc của Ngân Xà vương và hiển nhiên cũng là rắn của Ngân Xà tộc...
Hiển nhiên, Xà tộc không phải một chủng tộc đơn lẽ mà là toàn bộ các loại thuộc họ nhà rắn trên toàn bộ Thiên Lam tinh này, tất cả đều được hệ thống xếp chung lại gọi là Xà tộc và Ngân Xà tộc cũng là một trong số đó.
Tuy nhiên rắn cũng có sang hèn, Ngân Xà tộc cùng với Hoàng Xà tộc, Lục Xà tộc và Hắc xà tộc có thể xem như tứ đại tộc nhà rắn lớn nhất trong Xà tộc.
Còn nguyên nhân tại sao bốn tộc này lại lớn nhất trong họ nhà rắn thì rất đơn giản, cả bốn tộc họ rắn này đều có huyết mạnh rất cao, tương ứng với đó tộc đàn của bọn chúng cũng cực mạnh trong giới Xà tộc.
Tính ra khá tương tự trường hợp của Điểu Tộc khi cũng có tứ vương, chỉ là tứ vương Điểu tộc là đại diện cho tứ tộc duy nhất trong Điểu tộc, còn tứ vương Xà tộc thì chỉ đại diện cho bốn tộc mạnh nhất trong Xà tộc mà thôi...
Tuy nhiên đối với một loại hung thú, bất kể là chim, thú, cá hay bò sát thì tỉ lệ phát triển kích thức cơ thể phản ánh sức mạnh của cá nhân, nói đớn giản kẻ nào phát triển càng to so với cơ thể bàn đầu thì càng mạnh.
Song song với đó đội hóa hình phản ảnh độ sang hèn của huyết mạch và ngược đời thay tên nào hóa hình càng giống nhân loại thì huyết mạch càng cao quý và tinh thuần hơn...
Điển hình nhất chính là những tên súc động vật đang đứng chểnh chệ trên Đại Tộc Bảng kia.
Từ Hải Sa tộc, Sư tộc, Điểu tộc và thậm chí cả Long tộc đều hoá hình với cùng tốt, nhìn từ bề ngoài đã có hình dáng giống một nhân loại đến 90%, chỉ còn một số chỉ tiết nhỏ như mắt, tóc hay sừng đặc trưng của chủng tộc vẫn được giữ lại...
Ngược lại, những chủng tộc thuộc top nhỏ yếu hơn có độ hoá hình có thể nói là không ra gì, đa phần đều là mình người đầu thú, nửa người nửa thú hoặc nguyên con thú...
Trong đó, Bạch Xà nam tử nửa thân trên là người còn từ hông trở xuống lại là đuôi rắn chính là ví dụ điển hình...
Thế nên khi vừa trông thấy Ngân Xà vương một trong các đại lão trong cộng đồng Xà tộc.
Bạch Xà nam tử không khỏi giật mình có phần cung kính nói:
- Phải cô ta từng là bạn đời của ta, đánh tiếc đã bị Huyết tộc bắt được rồi thu thục...
Nghe thấy thế Ngân Xà vương khẽ gật gật đầu...
Sau trận chiến với Sư tộc trước đó, khả năng thu lấy tộc khác của Huyết tộc cũng đã được lộ ra...
Tuy nhiên, chuyện thu phục một chủng tộc khá thành tộc nhân của mình không phải hiếm, bản thân Thi tộc trên lý thuyết cũng hoàn toàn có thể làm được.
Dĩ nhiên đó chỉ là lý thuyết còn thực tế thì do thể chất quá mạnh một hung thú sẽ chết trước khi bị thi biến nên rất rất khó để xuất hiện một hung thú thây ma hệ...
Có thể nói đám người Tiểu Hắc là sức động vật quy nhất tính đến thời điểm hiện tại không thuộc cộng đồng bách thú và cũng từ đó các họ động vật lẫn phi động vật đều âm thầm chú ý đến khả năng thu phục tộc khác kia của Huyết tộc.
May thay số lượng hung thú bị Huyết tộc thu được không nhiều nếu không muốn nói là không đáng là gì so với cộng đồng bách thú...
Từ đó khiến khá nhiều đại tộc suy đoán năng lực kia cũng giống như thi độc rất khó để thu phục được một hung thú mạnh mẽ, đám người Tiểu Hắc, Tiểu Kim và Tiểu Thanh chỉ là may mắn thu được mà thôi.
Nếu không với năng lực như vậy Huyết tộc phải thu phụ mấy trăm hung thú về dưới trướng chứ không phải chỉ mấy mạng như hiện tại mới phải.
Tuy nhiên, năng lực kia rõ ràng là vẫn ăn tiền hơn thi độc khá nhiều, thế nên Huyết tộc vẫn được không ít chủng tộc trọng điểm chú ý, trong đó hiển nhiên có cả Hải Sa tộc...
Đứng ngay bên cạnh Ngân Xà vương, Xà lão nhân đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên khẽ mở ra, ánh mắt tràn ngập tinh quang liếc nhìn Bạch Xà hỏi.
- Sinh vật ẩn mình trong mây đen kia cũng chính là nàng ta.
Nghe thấy Xà Lão đột nhiên hỏi thế, Bạch Xà cũng ý thức được gì đó thoáng trầm ngâm...
Tuy nhiên, trước ánh mắt sắc lạnh của Xà lão, Bạch Xà không dám giấu giếm cúi đầu thành thật đáp.
- Phải chính là nàng ta...
- Ồ đúng là nàng ta...!nói như vậy nàng ta chắc chắn đã ăn thứ gì đó đúng không.
Nhận được câu trả lời của Bạch Xà nam nhân, Xà lão nhân ánh mắt thoát có chút kích động nói.
Bên kia Ngân Xà vương cũng ý thức được gì đó ánh mắt kẻ sáng lên.
Lão bà của con Bạch Xà hiển nhiên cũng là một con rắn tương tự, tuy nhiên Bạch Xà nam tử chỉ hoá hình được một nửa còn Thanh Vân đã hoá hình được gần như hoàn toàn không khá gì một nhân loại có chăng chỉ còn có đôi mắt màu lam trong xanh mà thôi.
Từ đó có thể thấy được Thanh Vân sở hữu được một huyết mạnh rất tốt thậm chí xét theo một góc độ nào đó còn tốt hơn cả Ngân Xà vương bá chủ của Ngân Xà tộc...
Và nguyên nhân duy nhất có thể dẫn đến chuyện đó chính là Thanh Vân đã “cắn thuộc” hay nói chính xác hơn là đã phục dụng một góc dị thực vật có thể tăng cường huyết mạch.
Dị thực vật tuy không có sang hèn, nhưng mỗi loại lại đem đến những công dụng khác nhau cho hung thú và từ đó sẽ có thứ ngon và rất ngọn ra đời...
Trong đó, được đánh giá thấp nhất là những dị thực vật mang tính cường hoá, dù cường hoá thân thể cũng rất tốt nhưng bản thân hung thú đã đủ trâu bò rồi nên thích lên dame hơn là lên giáp...
Thế nên được nhiều hung thú thích nhất hiển nhiên là dị thực vật đem đến năng lực công kích nguyên tố.
Tuy nhiên, để nói dị thực vật gì có sức hút mê người nhất với hung thú thì đó chính là dị thực vật có khả năng cường hoá huyết mạnh, bởi lẽ thay đổi huyết mạnh là thay đổi về chất mọi thứ đều sẽ mạnh lên theo cấp số nhân...
Chỉ là dạng “cường hoá huyết mạch” này không chỉ quý mà còn cực hiểm, có thể nói là hiếm nhất trong các loại dị thực vật và đóa hoa mà Thanh Vân đã từng ăn chính là một trong số ít đó...
Huyết mạch càng cao năng lực càng khủng bố, địa vị từ đó cũng được tăng lên.
Đây là thiết luật trong giới hung thú, thậm chí xét theo một góc độ nào đó Thanh Vân nếu không bị Trần Lâm trích huyết trở thành một thành viên của Huyết tộc thì nàng rất có thể sẽ là đạo lão của Xà tộc...
Đừng quên Thanh Vân lúc đó chỉ cắn được một nửa thuốc, có thể xem như chỉ cường hoá được một nửa mà đã bán hành cực mạnh cho cả Huyết tộc lúc đó, nếu không phải nàng quá khinh thường vào viên bi nhỏ của Trần Lâm thì mọi chuyện đã rất khác...
Từ đó cũng có thể thấy được sức mạnh khủng bổ của đóa hoa kia.
Tuy nhiên, dị thực vật có khả năng cường hoá huyết mạch lại có một đặc điểm khá là kỳ lạ...
Khác với những loại dị thực vật khác, dị thực vật mang khả năng cường hoá huyết mạch do thứ được cường hoá là huyết mạch.
Thế nên một hung thủ khác hoàn toàn có thể...!“ăn thịt” kẻ đã phục dụng góc dị thực vật kia, quá đó huyết mạch cũng sẽ được cường hoá, dĩ nhiên cái độ cường hoá huyết mạch kia sẽ thấp hơn kẻ đã trực tiếp ăn góc dị thực vật kia một chút...
Tuy nhiên cường hoá huyết mạch dù ít hay nhiều vẫn có sức hút chết người với bất kể tên súc động vật nào...
Ngân Xà vương lẫn Xà lão đều khẽ nhìn nhau rồi nhìn lại hướng Thanh Vân và Trần Lâm đã bỏ đi, ánh mắt ngập tràn sự tham lam cháy hừng hực như một ngọn lửa...
...
Bên kia Trần Lâm hồn nhiên không hề hay biết Thanh Vân vô tình đã trở thành viên đan dược quý giá trong mắt hai có rắn lớn của Xà tộc, cũng đồng nghĩa với đó đem đến không ít phiền phức cho Huyết tộc...
Tuy nhiên nếu có biết thì Huyết tổ đại nhân cũng không mấy qua tâm, dù sao phiền phức của Huyết tộc thì để lão bà lo liên quan gì đến công tác ăn chơi của Huyết tổ đại nhân.
May thay Thanh Vân cũng đã đoán ra được con rắn kia sẽ không giữ miệng và bản thân cũng có lương tâm hơn tên nào đó nên có phần lo lắng nói.
- Đại nhân...!tình hình trước mắt chỉ sợ ta đã đem đến chút phiền phức cho Huyết tộc rồi...
Nghe thấy thế Trần Lâm không nhịn được thoáng ngạc nhiên nhìn Thanh Vân, ngược lại nàng cũng nhanh chóng kể rõ cho Trần Lâm nghe...
Hiển nhiên chuyện Thanh Vân từng ăn mất một trong những thứ quý giá nhất Thiên Lam tinh này không phải điều gì hot với Trần Lâm và Huyết tộc, tuy nhiên lại rất hot với các chủng tộc khác nhất là trong giới sức động vậy.
Rõ ràng việc có thể cường hóa huyết mạch trở thành rồng hay rắn gì đó đều là thứ mà bất kỳ hung thú nào cũng muốn, bất kể là những chủng tộc nhỏ yếu hay những đại chủng tộc như Sư tộc, Điểu tộc và cả Hai Sa tộc...
Huyết tộc vô tình sẽ bị khá nhiều tộc nhắm đến...
Tuy nhiên, một lần nữa Trần Lâm lại không mấy quan tâm cười lớn nói.
- Thanh Vân à...!Thanh Vân...
- Có một việc mà nàng phải luôn nhớ, kẻ thù lớn nhất của Huyết tộc không phải bất kỳ con súc động vật nào mà là...!mấy con chó áo trắng kia...
- Thế nên dăm ba cái con súc động vật chả là gì với ta...
- Đến một tên lão tổ giết một tên, đến một đám lão tổ...!gọi lão bà ra đánh không việc gì phải sợ...
Nói xong Trần Lâm vô cùng bá đạo ôm Thanh Vân vào lòng cười lớn...
Rất may mắn cho Huyết tổ đại nhân, Thanh Vân mặc dù thú lớn nhưng hoá hình không lớn chỉ cao tầm 2m, tuy hơi nhón những Huyết tổ đại nhân vẫn ôm được...
Ngược lại thấy lão Huyết tổ ăn nói mạnh miệng như vậy tưởng thế nào không ngờ cũng vẫn là dựa vào lão ba, Thanh Vân không nhịn được bĩu môi nhưng vẫn nghiên đầu dựa vào vai Trần Lâm...
Một lớn một nhỏ cứ thế sải bước trên hành lang rộng lớn, trông vừa lãng mạn vừa có chút...!khôi hài...