Sau một đêm không mấy yên tĩnh...
Bên trong toà nhà cao nhất của thành phố Thanh Thủy và cũng là tổ bộ của Huyết tộc tại đây...
Lôi Uyển Nhi thân mặc một bộ quân phục màu đen được tô điểm thêm những đường nét lôi quang màu xanh lam vô hình chung tỏa ra khí thế bất phàm, vô cùng ra dáng đại thống lĩnh một phương...
Dĩ nhiên, trang phục này là do đích thân Trần Lâm tài trợ, bị Nguyệt Dạ nữ vương lây nhiễm Trần Lâm trở nên khá thích những bộ quân phục mang phong cách Tây Âu này nên đều cất công chuẩn bị cho những vị nữ tướng của mình, đến cả mỹ phụ Huỳnh Dao và cả thành viên không chính thức Long Ngữ Yên đều có như một sự ngầm xác nhận của Trần Lâm...
Từ đó Hồng Ánh, Lôi Uyển Nhi, Huỳnh Dao và cả Long Ngữ Yên, bốn vị sư đoàn trưởng đều đã đông đủ chỉ cần chờ thời cơ chín muồi mà thôi và thời cơ đó là khi Trần Lâm trở về còn đối thủ không ai khác chính là Thi Hoàng...
Ngược lại Lôi Uyển Nhi không mấy quan tâm Trần Lâm cho gì thì mặc đó việc của mình mới là trên hết...
Thế nên lúc này Lôi Uyển Nhi mới đứng bên trong phòng làm việc của mình chắp tay sau đít lặng nhìn toàn cảnh bên ngoài thành phố, ánh mắt ánh lên tia tinh quang kỳ lạ, có hương phấn những cũng có sự trầm trọng lo toan...
Bất chợt cửa phòng mở ra, Lôi Uyển Nhi khẽ nhướng mày nhưng rất nhanh đã đoán được là Trần Lâm khẽ quay đầu nhìn lại...
Cả thành phố Thanh Thủy này kẻ dám không nói không rằng xông vào phòng làm việc của nàng chỉ có mình vị Huyết tổ này...
Tuy nhiên khi quay đầu nhìn lại, Lôi Uyển Nhi lại không nhịn được giật mình kinh ngạc, một đạo lôi điện vô thức chạy quang người nàng, khí thế cũng theo đó tăng lên tỏa ra bốn phía...
Trước mặt Lôi Uyển Nhi không phải Trần Lâm mà là một thiếu niên tóc đen mắt đen, tuy bản mặt có phần quen thuộc nhưng bộ dạng lại khá bình thường nhìn một lần sẽ quên.
Không chỉ thế trên cánh tay phải của thiếu niên tóc đen kia không hề có bất kỳ hình xăm gì càng không có cánh tay huyết giáp đặc trứng của Trần Lâm, xét về ngoại hình tên kia là một nhân loại hàng thật giá thật...
Tuy nhiên rất nhanh Lôi Uyển Nhi đã cảm nhận được tia huyết mạnh quen thuộc, những tia lôi điện cũng theo đó biết mất.
Liếc nhìn tên thiếu niên người mặc áo trắng quần tây bộ dạng khá thư sinh đang mỉm cười nhìn mình đắc ý, Lôi Uyển Nhi không nhịn được hừ lạnh nói:
- Ngài lại bày trò gì đây?
Nghe thấy thế, thiếu niên tóc đen kia chỉ cười cười cánh tay đưa lên đột nhiên “gỡ” khuôn mặt của mình ra cơ thể của theo đó biến đổi máu tóc đen dần dần hóa bạc, một bên mắt với hai con ngươi phân biệt màu trắng xanh và đỏ hồng cũng hiện ra, cơ thể cũng bắt đầu bành trướng cao lớn lực lưỡng hơn rất nhiều.
Chỉ là trên cánh tay lại cầm một chiếc mặt nạ gỗ màu cam đen trông vô cùng quỷ dị...
Hiển nhiên nam nhân tóc đen kia không ai khác chính là Trần Lâm, còn sự biến đổi kia là đến từ chiếc mặt nạ gỗ trong tay cậu.
Tên: Mặt Nạ Đọa Lạc.
Loại: trang bị phụ trợ.
Phẩm chất: tím.
Tính năng: biến đổi hình dáng bên ngoài cũng như che đậy chủng tộc của bản thân trước các trang bị soi phẩm chất lam trở xuống...
Quả đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh...
Do đã quậy một trận không hề nhỏ tại Vũng Hải, thế nên “cáo thị “ về một dị tộc tóc trắng trà trộn vào nhân loại chắc đã lan rộng phấp toàn bộ ba khói cứ điểm Lôi Chấn...
Trần Lâm mà lộ mặt ra chắc chắn sẽ bị đưa lên phường uống trà...
Thế nên để tiếp tục hành trình, Huyết tổ đại nhân đã có dự định mua một trang bị có khả năng thay đổi avatar một chút.
Tuy nhiên Hồng Ánh đã may mắn quay được chiếc Mặt Nạ Đọa Lạc này trong sự kiện quay số trúng thưởng trước đó, nhờ thế đỡ tốn của Huyết tổ đại nhân một khoảng khá lớn.
Dĩ nhiên không chí có thể, chiếc Mặt Nạ Đọa Lạc phẩm chất tím độc nhất kia còn là một trong 6 bộ của Đọa Lạc Thần Trang...!nếu tương lai may mắn thu được 5 phần còn lại trong bộ thần trang kia, Huyết tộc rất có thể sẽ có thêm một trang bị đỏ...
Chỉ là 6 bộ phận nghe thôi đã thấy nãn rồi...!tuy nhiên trước mắt nó đúng là đang giúp Trần Lâm khá nhiều.
Chỉ là Lôi Uyển Nhi lại không mấy quan tâm đến chiếc mặt nạ kia chỉ liếc nhìn Trần Lâm cười nói:
- Ngài không mặc chiến bào của ngài nữa à?
Hiển nhiên không chỉ ngoài hình mà Trần Lâm cũng đã thay đổi trang phục, không còn mặc áo sơ mi xanh quần đùi màu đỏ trông như cây cột đèn nữa, mà thay vào đó là một bộ quần tây áo sơ mi thư sinh ngoan hiền.
Rõ ràng style xanh đỏ phong phanh như đồ đi biển kia đã trở thành thương hiệu của Huyết tổ đại nhân mà vạn tộc đều biết, Trần Lâm dù rất muốn như thật sự không dám ăn mặc như thế chạy đến pháo đài Viễn Đông...
Tuy nhiên, khi trở về thân phận Huyết tổ đại nhân thì sẽ khác...!thương hiệu mà không thể nào bỏ được...
Cầm chiếc mặt nạ trông như đồ gỗ khá củ nát, Trần Lâm khẽ cười hì hì tiến đến cạnh Lôi Uyển Nhi giả bộ thở dài nói:
- Haizz...!ta phải tiếp tục lên đường tiến đến pháo đài Viễn Đông...
- Không thay đổi một chút chỉ sợ không bước vào được cổng thành...
Nghe thấy thế Lôi Uyển Nhi cũng khẽ liếc nhìn chiếc mặt nạ kỳ la kia khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu nói:
- Đúng là chiếc mặt nạ kia sẽ giúp ngài an ổn quậy phá Viễn Đông...
- Nhưng nó lại không giúp được ngài đến được đó...
Nói xong Lôi Uyển Nhi khẽ chỉ tay ra phía bên ngoài.
Thấy thế Trần Lâm cũng đưa mắt nhìn nhìn theo hướng Lôi Uyển Nhi đang chỉ.
- Cmn cái lề gì thốn...
Khi thấy khung cảnh bên ngoài thành phố Thanh Thủy, Trần Lâm lại không nhịn được hét lên.
Đứng từ trên tòa nhà cao nhất thành phố Thành Thủy nhìn ra bên ngoài đồng cỏ xanh ngoài kia, mơ hồ có thể thấy được một lô cốt khổng lồ cách thành phố Thanh Thủy khoảng 100-200m không quá gần lãnh thổ Huyết tộc nhưng cũng không quá xa còn nằm án ngữ phía trời bắc, trông tựa như một hung thú đang ngồi đó nhìn chằm chằm vào thành phố Thanh Thủy...
Không chỉ có thế trên đồng cỏ phía xa còn có thể thấy được từng nhóm nhỏ quân nhân đang tuần tra cảnh giới, mục tiêu không gì khác chính là thành phố sương mù phía xa...
Hiển nhiên sau khi ăn phải quả đắng từ Huyết tộc, Lôi Minh không dám khinh suất tấn công vào thành phố cũng không muốn lãng phí đạn dược oanh tạc thành phố quá trâu bò kia mà quyết định lập một cứ điểm tạm thời phía xa...
Tuy nhiên lời nguyền của vùng đồng cỏ này không phải nói chơi...
Lô cốt trông có vẻ pro kia không thể chịu nỗi một đợt thi triều nhỏ càn qua, trên cơ bản nó chỉ có thể phòng thủ trước những hung thú như tộc đàn của Hắc Dạ Lang vương mà thôi...
Thực tế nhiên vụ chính của lô cốt này chỉ là nơi để đôi trinh sát của Vũng Hải cơ chỗ nghỉ ngơi cũng như điểm tập kết bảo cáo.
Nếu Huyết tộc thật sự muốn tấn công Vũng Hải, nhóm quân nhân đồn trú tại lô cốt kia sẽ không ngăn cản đại quân Huyết tộc mà sẽ báo cáo về tổng bộ, nhờ thế Vũng Hải sẽ có thời gian chuẩn bị từ sớm...
Ngoài ra một nguyên nhân khác chính là để giám sát những kẻ đang lẫn trốn bên trong thành phố sương mù kia, trong đó không chỉ là Liễu Mộng Điệp mà còn là Huyết tổ Trần Lâm.
Trong đại sự kiện lần này, Trần Lâm đã không ít lần lộ mặt trước công chúng.
Nhờ thế những đại lão của Vũng Hải có thể dễ dàng nhận ra, kẻ đã quậy nát cả ngoại thành Vũng Hải chính là Huyết tổ của Huyết tộc.
Tuy nhiên cũng chính vì thế lại phát sinh một vấn đề, thân là Huyết tổ của Huyết tộc hung danh hiển hách, không lý do gì Trần Lâm khi không rảnh háng trà trộn đến một cứ điểm của nhân loại cả, chắc chắn phía sau có mục đích gì đó.
Mặc dù không biết mục đích thực của vị Huyết tổ kia là gì nhưng Vũng Hải và cả Viễn Đông hai nơi gần với thánh phố Thanh Thủy nhất đều phải cẩn thận, thậm chỉ cẩn thận với Trần Lâm còn hơn của Huyết tộc...
Thế nên bao quanh giám sát nơi cuối cùng mà tên đó xuất hiện là cách tốt nhất...
Chính vì thế lúc này Huyết tổ đại nhân mới vô cùng sầu khổ, không biết phải làm sau để vượt qua ta mắt của những quân nhân đang âm thầm giám sát ngoài kia mà an ổn đến pháo đài Viễn Đông chơi một chuyến trước khi ra biển...
Nếu mạnh mẽ xong ra thì sẽ đánh động đến Vũng Hải và cả Viễn Đông, rất khó có thể an ổn đến đó chơi mà không ai để ý.
Ngược lại nếu chọn cách đi vòng xuống phía nam né tránh tai mắt của Vũng Hải thì lại quá xa, một mình Trần Lâm đi được nhưng khó lòng để nhóm nữ đi theo chơi.
Đúng là tiến thoái lưỡng nan...
May thay chỉ số may mắn của Trần Lâm rất cao, cuộc được luôn của quế nhân phù trợ...
Liếc nhìn khuôn mặt buồn khổ của Trần Lâm, Lôi Uyển Nhi không nhịn được lắc đầu không muốn trêu chọc vị đại nhân nhà minh nữa cười nói:
- Ngài không cần phải lo lắng...
- Từ lúc thấy đám người Vũng Hải bao vây thành phố Thanh Thủy, ta đã cho nhóm Huyết Nghĩ đào một đường hầm dài đi xuyên qua đám người kia rồi...
- Tính đến giờ cũng được 400-500m rồi...
- Dư sức để ngài trốn đi mà không ai biết...
Nghe thấy Lôi Uyển Nhi giỏi việc nước đảm việc nhà, vô cũng có phong thái của đại lão Lý Minh Nguyệt đã lo cho mình từ trước chỉ chờ mình há miệng đớp...
Trần Lâm không nhịn được xúc động lệ rơi đầy mặt muốn tiến đến ôm lấy thành phần gánh team mới này...
Tuy nhiên, không chỉ có phong thái giống Lý Minh Nguyệt mà Lôi Uyển Nhi cũng lạnh lùng với lão tổ không kém.
Trước khi ma trảo của Trần Lâm kịp tiến đến, Lôi Uyển Nhi đã đưa lên chiến phủ sẵn sàng chém móng heo...
Thấy thế Trần Lâm mặt mo thoáng đỏ lên đành phải đưa tay lên xem như vuốt tóc...
Ngược lại hai đại lão khác của thành phố Thanh Thủy là Yêu Cơ và Kỳ Kỳ không nhịn được bật cười khanh khác khiến Huyết tổ đại nhân giận đến nghiến răng nghiến lợi, quyết định tối nay sẽ nhuộm máu Thanh Thủy thành phố này...
Tuy nhiên trước đó phải hoàn thành xong công việc.
Khẽ liếc nhìn toà lô cốt thoát ẩn thoát hiện phía chân trời xa xa, Lôi Uyển Nhi có chút đâm chiêu nói:
- Vũng Hải từng tấn công chúng ta...
- Tuy nhiên đã bị nhóm thủ vệ quân Huyết Chu đánh hạ, còn bắt sống được 106 quân nhân...
- Ngài định xử lý họ thế nào...
Nghe Lôi Uyển Nhi nhắc về trận chiến nhỏ trước đó giữ tố đội thám thính của Vũng Hải và các thành viên đồn trú tại thành phố Thanh Thủy của Huyết tộc...
Trần Lâm lập tức bỏ qua vẽ cười cợt khẽ nghiêm mặt suy nghĩ.
Hiển nhiên cách nhanh gọn nhất là giết quách đám quân nhân kia cho xong, tuy nhiên làm như thế sẽ không có nhiều lợi ích...
Ngược lại nếu đem về Đại Ca thành làm culy thì lại quá xa, huống chỉ cũng chỉ có trăm mấy người mà thôi, Trần Lâm cũng lười vận chuyển.
Đúng là có chút gân gà...
- Bọn họ bị giam ở đâu?
- Dẫn ta đi xem bọn họ một chút trước đi...
Qua một lúc suy nghĩ Trần Lâm đột nhiên mở miệng hỏi, không ngờ muốn đi xem đám tù nhân này...
Tính ra đây là đám nhân loại thứ hai mà Huyết tộc bắt được, trước đó là quân tiên phong của cứ điểm Minh Nhật, tên thanh niên xấu số Gia Huy con trai của Gia Bảo Tổng chỉ huy Minh Nhật cũng là bị bắt trong lần đó...
Nếu Trần Lâm rảnh rỗi chạy đến Phần Thiên rất có thể sẽ gặp lại hai cha nhà này.
Tuy nhiên kẻ lười biếng chảy mỡ như Huyết tổ đại nhân không rảnh đâu chạy đến Phần Thiên thăm hai cha này làm gì.
Dĩ nhiên nếu ngược lại, vị thống lĩnh sự đoàn 7 kia chủ động đến tìm Huyết tộc thì lại khác và sự thật rất có thể sẽ đúng là như vậy.
Với sự quen thuộc với Huyết tộc, rất có thể Gia Bảo sẽ là người được điều đến chỉ huy khu lô cốt ngoài kia thay cho Lôi Minh, dù sao Lôi Minh cũng phải trở về trấn thủ pháo đài Viễn Động không thể nào rảnh rỗi ở đây chơi với Huyết tộc được.
Tuy nhiên đó lại là chuyện của tương lai, còn hiện tại Trần Lâm quan tâm đến vận mệnh của những quân nhân bị Huyết tộc bắt được hơn...
Cứ thế theo chân Lôi Uyển Nhi, Trần Lâm tiến đến một khu thương mại khá lớn của thành phố Thanh Thủy, được Lôi Uyển Nhi trưng dụng làm trại giam để giám giữ nhóm quân nhân của Vũng Hải...
Dĩ nhiên không phải tầng trên mà ba tầng hầm của khu nhà xe bên dưới...
Bước xuống tầng hầm của khu thương mai giờ đã là nhà giam của Huyết tộc tại thành phố Thành Thủy này...
Trần Lâm không nhịn được lắc đầu xuýt xoa về độ chuyên nghiệp của vị tống chỉ huy Lôi Uyển Nhi này.
Mặc dù từng là nhà xe những đã được Lôi Uyển Nhi cải tạo lại rất gì và này nọ khá hợp với một nhà giam...!trong đó tầng trên cùng là khu phòng thủ đề phòng kẻ xâm nhập cũng như những kẻ bên dưới thoát ra, ngược lại hai tầng sâu bên dưới là khu nhà giam được Lôi Uyển Nhi chia ra làm nhiều khu nhỏ, liên tục có các chiến sĩ Huyết Chu tuần tra...
Không chỉ thế người giữ nhiệm vụ trông coi phạm nhân không ai khách chính là quái nhân Long Ngữ Yên, với ngoại hình sáu tay vô vùng kỳ dị nhìn chung khá là ra dáng ác ma quản ngục.