Đại công cáo thành...
Trần Lâm cùng Tiểu Thúy nhanh chân bước ra khỏi thợ săn công hội trước ánh mắt không mấy thiện cảm của nhân viên nơi đó...
Sắc trời bên ngoài đã sớm chuyển thành màu đen như mực, vô số những nạn dân, thợ săn, lẫn những nhân viên chính thức cũng như không chính thức của chính quyền Viễn Đông sau một ngày vất vẫn làm việc cũng trở về nơi ở của mình.
Người đi đường cũng trở nên đông đúc hơn hẳn, chỉ là tuy không có những cảnh nạn dân chết đói ngồi vất vưởng bên đường, nhưng những người đi đường kia đều khuôn mặt hốc hác xanh xao không thấy được mùa xuân...
Hiển nhiên dù nhân loại đã thích nghi với mạt thế rất tốt, nhưng vẫn còn cần một khoảng thời gian rất dài nữa để có thể trở về thời kỳ thịnh vượng như trước kia...
Bên ngoài bức tường thành cao lớn kia vẫn là đêm tối hắc ám của nhân loại.
- À mà ở đây các ngươi ăn ngủ thế nào vậy?
Nhìn thấy trời đã hoàn toàn chuyển thành màu đen u tối, Trần Lâm rốt cuộc cũng nhớ đến vấn đề cực kỳ quan trong với bản thân không khỏi có chút lo lắng hỏi.
Đêm đầu Huyết tổ đại nhân đại giá quan lâm pháo đài Viễn Đông không thể ngủ ngoài đường được.
Nghe Trần Lâm hỏi, Tiểu Thuý lần đầu tiên tỏa ra chút thất thần lắc đầu thở dài đáp:
- Thật ra thì cũng giống trong truyện fantasy trước đây...!luôn có những nhà trọ phục vụ công tác ăn ngủ nghĩ của thợ săn...
- Gần đây trùng hợp có một nhà trọ khá ngon bổ rẻ, để ta dẫn cậu đến đó xem...
Nhận được câu trả lời của Tiểu Thuý...
Trần Lâm rốt cuộc cũng trút được gánh nặng trong lòng, không cần phải lo chuyện ngủ nghĩ nữa, khẽ gật đầu hài lòng liếc nhìn những ngồi nhất lớn trên đường đi.
Xét về tổng thể Viễn Đông rõ ràng chăm lo cho cứ điểm này gấp trăm lần Vũng Hải, ít nhất là không hề thấy những ngôi nhà đất do chính những nạn dân dựng lên trú mưa trú nắng.
Tuy nhiên trên đời này không có bữa cơm miễn phí, Viễn Đông cũng càng không rảnh lo nơi ăn chốn ở cho người khác, thực tế đó đơn thuần là trao đổi.
Mặc dù không có bằng chứng, nhưng Trần Lâm có thể chắc chắn ông chủ của toàn bộ những nhà trọ mà các thợ săn buộc phải tá túc chính là chính quyền Viễn Đông.
Tính ra là một công cụ tuyệt vời để tạo nên mối quan hệ trói buộc với những thợ săn tài nguyên quý giá nhất ở pháo đài Viễn Đông này, những thợ săn như Tiểu Thủy nói trắng ra là cũng phải kiếm tiền trả tiền trọ tụt quần như bao người.
Thảo nào khi nhắc đến việc này Tiểu Thuý lại không hề vui vẻ gì.
Tuy nhiên, Viễn Đông cũng không đến mức tuyệt đường sống của người khác...
Thật tế ở đây không chỉ có mình quân nhân và thợ săn mà con rất nhiều công việc khác không mấy liên quan, culy bóc vác, xây tường thành đều có...
Những người đó chắc chắn là không có đủ lôi tệ để ăn nói gì đến việc thuê phòng trọ, chính vì thế ngoài các thợ săn, quân nhân và các nhân viên của Viễn Đông ra thì phần lớn nạn dân sống ở pháo dài Viễn Đông chỉ có thể đến phía đông thành, tận dụng khu mỏ khai thác sắc đã bỏ hoang trước mạt thế làm nơi tác túc.
Dần dần biến khu đông pháo đài trở thành khu ổ chuột của pháo đài Viễn Đông hay được gọi với một cái tên khá là mỹ miều là “Thành Phố Dưới Lòng Đất”.
Tuy nhiên có được tất có mất, trị an ở dưới đó khá là tệ nên không thợ săn nào muốn đến đó sống nếu có điều kiện cả.
Ngược lại, Viễn Đông cũng mặc kệ để đám người kia chiếm hang xây nhà, dù sao bản thân họ cũng cần nguồn lao động này.
Từ đó có thể thấy được cái pháo đài Viễn Đông này hoàn toàn có thể gọi là một trại lính khổng lồ.
Tất cả tất cả những con người muốn tồn tại ở đây đều phải có giá trị của mình.
Trong đó, thợ săn hiển nhiên là đối tương được Viễn Đông trọng điểm chiếu cố chỉ sau quân nhân chính huy.
Ngược lại những gì mà một thợ săn đã và đang cần đều là do Viễn Đông đứng sau thao túng, từ những ngôi nhà trọ, đến những nhà ăn ven đừng, đến cả thợ săn công hội và rất có thể là cả lầu xanh để các thợ săn giải tỏa căng thẳng đều là của Viễn Đông.
Những bà chủ quán ăn hay gái lầu xanh ở một góc độ nào đó đều là nhân viên chính phủ.
Từ đó tạo thành một mối liên kết vi diệu khiến những thợ săn nghĩ mình rất tự do tự tại làm bố thiên hạ, nhưng thực tế lại chả khác gì một quân nhân của Viễn Đông, có chăng chắc là không bị quản lý chặt chẽ và không có lương chính thức mà thôi.
Tính ra khá là giống...!hệ thống...
Người chơi cần hệ thống đến mạnh lên, ngược lại hệ thống chắc chắn cũng cần người chơi làm gì đó cho mình, chỉ là hiện tại chưa đến lúc mà thôi...
- Được rồi tìm một nhà trọ thích hợp tá túc vậy...
Liếc nhìn những ngôi nhất lớn trước kia không biết là gì nhưng giờ đều đã trở thành những nhà hàng, khu buôn bán chuyên phục vụ cho các thợ săn, Trần Lâm không nhịn được mỉm cười quỷ dị nói.
Sang chảnh chó như Huyết tổ đại nhân làm sao có thể mò đến khu ổ chuột nào đó được, quyết định trải nghiệm cuộc sống của một thợ săn xem nó như thế nào.
Đi chung được một đoan thời gian, Tiểu Thuý cũng ý thức được thanh niên tre tuổi kia không chỉ cực mạnh mà còn rất thừa tiền, nên cũng không chút dị nghị thủ vững vai trò hướng dẫn viên của mình nhanh chóng dẫn theo Trần Lâm đi tìm một nhà trọ thích hợp...
Rất nhanh với sự dẫn đường của Tiểu Thủy, Trần Lâm đã từ trung tâm pháo đài đến khu vực phía tây, thiên đường dành riêng cho các thợ săn...
Trên con đường, lớn hàng chục thậm chí hàng trăm quán trọ san sát nhau phục vụ nơi ngủ nghĩ cho các thợ săn, thậm chí còn kiêm luôn cả quán ăn uống cho các thợ săn....
Dĩ nhiên không thể thiếu được những quán rượu cùng những tụ điểm giải quyết như cầu sinh lý của cả nam lẫn nữ...
Về đêm không khí lại càng thêm phần náo nhiệt khi những quân nhân lẫn những thợ săn vừa trở về với tiền đầy túi...
Hàng chục những nữ nhân ăn mặc hở hang chỉ che đậy được những thứ cần che đậy cũng theo đó tự do đi lại trên đường mời chào bất kỳ vị khác nào khẽ liếc nhìn mình một cách vô cùng tự nhiên và kéo tay nhau đi làm những việc cũng tự nhiên không kém...
Không khí về đêm vô cùng náo nhiệt khiến Trần Lâm nếu không trông thấy được những khuôn mặt xanh xao cùng ánh mắt có phần vô hồn cam chịu thì thật sự đã nghĩ bản thân đã trở về thời kỳ trước mạt thế.
Dĩ nhiên trước mạt thế cũng không có cảnh này, chỉ là sinh khí đã trở lại bên trong những khu trú ẩn của nhận loại này, ít nhất mọi người đều đã bắt đầu làm việc vận hành nên một xã hội nhất định, có thể sẽ có những thứ đen tối hơn trước mạt thế nhưng cũng sẽ có những thứ tốt đẹp hơn...
Ít nhất trong mắt Trần Lâm nhìn những cập ngực no tròn cùng những cập mông gợi dục cứ thế phơi bày đầy mời gọi của các thiếu nữ đôi mươi, rõ ràng là mát con mắt hơn trước mạt thế rất nhiều.
Còn về việc họ có tự nguyên hay bị ép buột, vui vẻ hay đau khổ Trần Lâm lại không mấy quan tâm, không phải vì Trần Lâm là một dị tộc mà là vì Trần Lâm nhận thấy đây mới là bản chật của thế giới...
Thực tế khu nhà trọ ăn chơi này của Viễn Đông cực kỳ giống với khu nhiệm vụ đường nơi hỗ trợ mọi loại dịch vụ của hệ thống thống...
Tuy nhiên không thể nói pháo đài Viễn Đông hay đúng hơn là nhân loại đang bắt chước hệ thống hay chính hệ thống đang bắt chước nhân loại, mà phải nói đây là bản chất của đại thiên vũ trụ.
Bất kể là việc gì có cầu tất có cung, tự đó tạo nên động lực cho sự phát triển.
Tất cả chỉ để sinh tồn, tranh đấu giành giật lấy tài nguyên rồi từ đó trở nên mạnh mẽ hơn và cuối cùng tận hưởng những gì mà sự mạnh mẽ đó mang lại, đó là quy lực tất yếu của bức trụ...
Ngược lại những kẻ không đủ mạnh để tậm hưởng thì có có thể tiếp tục tranh đấu giành giật lấy tài nguyên cho bản thân...
Tuy nhiên, lại có một sự thật mà Trần Lâm không hề nghĩ đến...
Đó là nhân loại tại cả khu cứ điểm Lôi Chấn có thể phát triển nhanh đến như vậy một phân công lao rất lớn đến từ chính Huyết tộc, chứ không phải hoàn toàn do sự cố gắng của họ...
Lượng thực vẫn luôn là vấn đề cực kỳ đau đầu cho bất kỳ thế lực nào của nhân loại sau khi mạt thế hàng lâm.
Tuy nhiên thông qua việc trao đổi với Đại Ca thành, Vũng Hải nói riêng và cả khối quân sự Lôi Chấn có được nguồn lương thực cực kỳ dồi giàu, nhờ thế mới phát triển lãnh địa của mình đến như vậy.
Nếu không có sự xuất Huyết tộc bất kỳ đâu trong khối quân sự Lôi Chấn cũng không thể nào tránh được việc những nạn dân đói khát ngồi chờ chính phủ tiếp tế...
Thế nên sự xuất hiện bất ngờ của Huyết tộc không chỉ thay đổi chính bản thân Huyết tộc và con thay đổi gần như toàn bộ thế giới này...
...
Bất chợt khi còn đang mải mê ngắm nhìn sự phát triển sơ khai của nhân loại sau mạt thế, một cái quán trọ cỡ lớn có đến ba tầng, nhìn từ bên ngoài còn khá khan trang sạch sẽ không kém gì những khác sạn thời trước mạt thế thu hút sự chú ý của Trần Lâm.
Tuy nhiên thứ khiến Trần Lâm chú ý không phải kích thức của quán trọ kia mà là cái tên của nó, Quán Trọ Bò Sữa...
Bị sự tò mò trước cái tên khá kỳ lại của quán trọ kia thu hút, Trần Lâm không chút khách khí tiến đến quán trọ kia.
Ngược lại Tiểu Thuý thấy đích đến của Trần Lâm làm quán trọ kia không nhịn được thoáng giật mình cấp tốc chạy theo rồi nhỏ giọng nói:
- Trần tiểu đệ...!quán trọ này không vào được đâu...
Nghe thấy quán trọ kia không thể vào được, Trần Lâm lại càng tò mò quay đầu nhìn Tiểu Thuý hỏi:
- Tại sao lại không thể vào, không lẽ là hắc điếm sao?
- Không...!không phải, quán trọ kia không phải hắc điếm, thật tế tất cả quán trọ ở đây đều là hắc điếm cả...
- Chỉ là quán trọ Bò Sữa kia giá cả đặc biệt đắt đỏ...
Tiểu Thuý có chút hoảng sợ nói.
Hiển nhiên đúng như Tiểu Thuý nói, các quán trọ ở đây trên cơ bản đều là hắc điếm do chính quyền Viễn Đông mở, nhưng quán trọ Bò Sữa kia lại nằm trong nhóm đặc biệt hắc hơn cả...
Ngược lại số lôi tệ mà Trần Lâm có đều là của ăn cướp và còn đặc biệt nhiều.
Thế nên Huyết tổ đại nhân không hề có khái niệm hắc hay không hắc, chỉ cần thấy thích là cứ vào.
- Được rồi, ta vào chơi một đêm thôi chắc không tốn bao nhiêu đâu...
- Uh...!mà sắc trời cũng đã tối rồi, ngươi cũng nên trở về với đồng bạn của mình...
- Ngày mai ta sẽ đến thợ săn công hội nhận nhiệm vụ chơi, có duyên sẽ gặp lại.
Cảm thấy Tiểu Thuý có chút phiền cũng như tạm thời không cần hướng dẫn viên nữa, Trần Lâm khẽ cười nói rồi cất bước tiến vào quán trọ có phần to lớn sang trọng kia, bỏ mặc Tiểu Thuý đứng đó một mình..
Ngược lại Tiểu Thuý lại không biết phải làm sao...
Bản thân nàng hoàn toàn không dám cũng không đủ khả năng theo Trần Lâm bước vào quán trọ sặc muồi lôi tệ kia, chỉ đành bất lực thở dài quay về hội hợp cùng đám người Vương Tài, công tác mời chào Trần Lâm cũng chỉ có thể để lại hôm sao.
Một mình bước vào trong quán trọ Bò Sữa sang chảnh nhất khu vực quanh đây, Trần Lâm cũng khá bất ngờ trước khung cảnh bên trong...
Quán trọ khá rộng và sạch sẽ khá giống với cấu trúc quán trọ trong phim của Hoa Trung quốc, tầng trệt quầy tiếp tân kiêm phòng ăn, tầng một là phòng ăn nhưng là ăn vip, còn hai tầng trên là phòng trọ cho các thợ săn nghỉ ngơi...!Tính ra dù đã là mạt thế nghèo khó những cũng khá là bình thương không có gì đặc biệt...
Điều đặc biệt nhất với Trần Lâm trong cái quán trọ này chỉ có gái, rất nhiều gái...
Gần như toàn bộ nhận viên phục vụ trong quán trọ này đều là nữ và ngực đặc biệt rất là to như đúng một thương hiệu của quán trọ này...
Thảo nào gọi là quán trọ Bò Sữa, đúng là có một đàn bò sữa thật...
Trong đó nổi bật nhất và cũng là khủng nhất không ai khác chính là lão bản nương đang đứng sau quầy tiếp khách kia.
Nhìn sơ qua lão bản ngươi kia khá xinh đẹp, một nét đẹp có phần á đông khiến khuôn mặt của nàng trông khá thanh tú quyết rũ, nhất là nốt ruồi nơi miệng lại càng khiến nàng thêm phần quyến rũ...
Mái tóc dài màu đen tuyền càng tô điểm thêm cho làn da trắng ngần cùng đôi môi đỏ mộng vô cũng thích hợp để ngăm một cái gì đó của nàng...
Như tất cả đều bị lưu mờ trước cập ngực no tròn như hai quả dưa hậu chín mọng ăn mãi không của nàng ta.
Tính ra bầu ngực no tròn kia không hề kém cạnh với mỉ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga, người vừa soán ngôi Huỳnh Dao để trở thành đệ nhất vú to, vú bự của Huyết tộc...
Tuy nhiên không chỉ có vú...!mà tuổi tác của nàng ta cũng sắp sĩ Trương Tố Nga.
Nhưng cũng chính vì thế lại toát lên vẽ thành thục quyết rũ, phong tao vô hạn mà chỉ có những nữ nhân từng trải mới có, vô cùng đúng gu của tên nào đó...
Không chỉ có thế, do đặc thù nghề nghiệp nàng ta mặc cũng vô cùng hở hang, chỉ mặc một chiếc đầm dài rộng cổ chỉ che đi một phần ngực trần, làm lộ ra dáng người phì mỉ đầy gợi dục cùng cặp nhũ phong trắng ngần to lớn khiến người nhìn không khỏi thèm thuồng nuốt nước bọc cái ực...
Bên kia lão bản nương của quán trọ toàn là bò sữa kia cũng nhận thấy sự có mặt của Trần Lâm...
Đôi mắt đẹp ướt át liếc nhìn Trần Lâm một cái rồi vô cùng chuyên nghiệp cười nói:
- Xin chào, anh tuấn tiểu đệ đệ...!ngươi đến đây muốn ở trọ hay dùng cơm...
Liếc nhìn hai trái dưa hấu trắng ngần đang đung đưa trước mặt, Trần Lâm thầm hô một tiếng hảo thủ đoạn rồi liếc lão bản nương cười nói:
- Ta muốn ở trọ...!không lâu lắm tầm 7 ngày đi...
Dự tính của Trần Lâm chỉ là ghé qua Viễn Đông chơi mấy ngày sẵn tiện thu thập chút tình báo, thế nên sẽ không ở lâu 7 ngày xem như vừa đủ...
Nghe thấy Trần Lâm quyết định ở trọ, lão bản nương cũng cười cười lắc lư cập ngực to tròn của mình rồi cười nói:
- Trông ngươi hơi lạ mặt nha, dường như mới đến Viễn Đông thì phải...
- Phải ta từ Vũng Hải đến đây...
Trần Lâm cũng không giấu giếm cười đáp, dù sao đây cũng không phải đại bí mật gì càng không phải chuyện hiếm thấy...
Và đúng như Trần Lâm nghĩ lão bản nương chỉ hỏi xã giao không mấy quan tâm đến việc Trần Lâm thật sự đến từ đâu chỉ liếc nhìn Trần Lâm một cái xem có giống phần tử khủng bố hay không mà thôi...
Khi đã xác nhận cái bản mặt kia không chút quen thuộc, lão bản nương mới gật gật đầu cười nói:
- Vũng Hải đúng là không thích hợp với những thợ săn trẻ tuổi như cậu, đi đến đây cày cấp cũng hợp lý..
- Tuy nhiên, giá cả ở đây có chút cao hơn Vũng Hải một tí...
- Một ngày 5 lôi tệ, 7 ngày tương đưa với 35 lôi tệ...
Hiển nhiên trông thấy một thiếu niên trẻ tuổi lại còn lạ mặt bước vào trong quán trọ do mình quản lý, điều mà lão bản nương lo lắng nhất không phải lý lịch của hắn mà là tiền...
Lão bản nương lo sợ tên nhóc này không đủ tiền trả, nhưng lại không dám nói thẳng đuổi khách nên mới hỏi vòng vo để vị khách trông khá là trẻ trâu này biết được mức giá có phần thái quán của quán trọn này, tránh được phiền phức không mong muốn.
Tính ra 5 lôi tệ một ngày trọ, nghe thì không đáng bao nhiêu nhưng thực tế lại là một cái giả khá chát, tuy không phải chát nhất cái Viễn Đông này nhưng không phải ai cũng chi nỗi.
Phải biết 1 lôi tệ tương đương với một túi lương thực hoặc là một vé chơi gái cả đêm, ở Vũng Hải một lôi tệ vẫn rất lớn đủ để cả một gia đình sống sót trong cả tuần lễ, ấy vậy mà lại chỉ bằng 1 phần 5 tiền thuê phòng trọ ở cái quán trọn này.
Thảo nào Tiểu Thuý lại gọi đây là hắc điếm trong hắc điếm...
Tuy nhiên dân ăn cướp như Huyết tổ đại nào có quan tâm đến chút tiền kia.
Không chút khách khí ném chẵn 40 lôi tệ tiền đồng có hình tia lôi điện biểu tượng của lôi gia và bản mặt của Lôi Chấn ở mặt bên kia lên bàn.
Trần Lâm không khác gì mấy thanh niên trúng vé số vô cùng sang chảnh chó nói:
- Chút lôi tệ mà thôi bổn thiếu gia chi được, lão bản nương không cần phải lo lắng...
- Phần thừa kia xem như tặng cho ngươi...
Trông thấy 40 lôi tệ nằm an tĩnh trên bàn, đồng tử của lão bản nương không nhịn được có rút lại.
Ở cái Viễn Đông này không phải ai cũng có đủ phách lực ném 40 lôi tệ lên bàn như ném bịch rác như thế còn bo luôn 5 lôi tệ.
Đủ để thấy được thiếu niên trẻ tuổi kia không đơn giản...
Tuy nhiên cha chung đéo ai khóc, lão bản nương chả cần biết Trần Lâm là ai và từ đâu đến, có đáng nghi hay không, chỉ cần không giống trên cáo thị và có rất nhiều tiền là được...
Liếc nhìn Trần Lâm, lão bản nương khẽ sữa lại góc áo khiến bộ ngực kia càng bạo lộ ra bên ngoài có thể mơ hồ thấy được nhũ hoa đỏ nâu như hạt đậu nơi góc áo rồi mỉm cười tươi như hoa nói:
- Tiểu thiếu gia quả nhiên là hào phóng...
- Ta họ Chu tên gọi là Lệ Đình, cậu có thể gọi ta là Chu lão bản hay...!Lệ Đình đều được...
- Không biết tiểu soái ca xưng hô thế nào?
- Gọi là là Trần Đại Kê là được rồi...
Liếc nhìn lão bản nương vô cùng niềm nở còn cố ý cúi người thật sâu bạo lộ khe ngực huyền bí, Trần Lâm cũng chỉ cười cười nói.
Lão bản nương Trương Lệ Đình này tuy phong tao vô hạn quyến rũ mê người nhưng tuổi tác không nhỏ, cũng xắp xỉ đại boss Lý Minh Nguyệt hay bà dì Liễu Mộng Điệp, mặc dù có phong vị thành thục chín mọng nhưng thể loại này Huyết tộc không thiếu, lão bản nương này cũng không có gì quá đặc biệt khiến Trần Lâm thấy hứng thú sẵn sàng mấy máu vì nàng ta...
Tính ra theo sự bành trướng của Huyết tộc, tiêu chuẩn của Huyết tổ đại nhân cũng càng lúc càng cao không còn ăn tạp như xưa.