TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lãnh Địa Huyết Tộc
Chương 406: 406: Nhiệm Vụ Bảo Vệ Gà Con


Ở một diễn biến khác...
Khác biệt hoàn toàn với chiến trường có phần khốc liệt ngoài dự tính phía xa, biệt đội bảo hộ gà con vẫn ăn rất ngon lành.
Sau khi đến được khu vực ngoại vi thành phố Long Thành...
Nhóm người Triệu Cao không dám đến gần khu thành phố đang pháo nổ ầm ầm kia mà chọn một khu vực gần đó làm nơi chặn đánh thây ma.
Dưới lời hiệu triệu của những con thây ma cao cấp, đám thây ma phổ thông từ nơi khác đều kéo về thành phố Long Thành.
Tập kích chặn đánh những nhóm nhỏ thây ma đang đi đến thành phố Long Thành rõ ràng là thơm hơn việc đánh nhau với thi đàn đã đủ về chất lẫn lượng kia nhiều.
Huống chi chuyện nhóm người Triệu Cao đang làm cũng chả phải hay ho gì, thế nên núp ở đây đánh thây ma là tốt nhất, khi nào có biến mới chạy đến chỗ quân đôi phía xa kia cầu cứu.
Dĩ nhiên nếu không có biến thì cứ vậy mà làm không ai biết được chuyện xấu này.
Chính vì thế đám thiếu gia tiểu thư kia không hề có dị nghị gì nhanh chóng xuống xe.
Trần Lâm cũng nhờ thế mà nhận diện được những ông chủ đầu tiên trong con đường trở thành thợ săn huyền thoại của mình.
Đáng tiếc khiến Trần Lâm khá thất vọng là hai vị thiếu gia của Lôi gia và cả cô tiểu thư Mạnh gia đều che mặt.
Hiển nhiên ở một nơi chiến khu như Viễn Đông và còn dưới quyền một chỉ huy khó tính như Lôi Minh, cái chuyện kéo cấp không mấy tốt đẹp này chả có gì để mà khoe khoang cả.
Thế nên ngoài danh tính tuyệt mật chỉ có vài người biết thì cái bản mặt mo kia cũng được che đi, nếu không để chuyện này đến tai Lôi Minh hai vị thiếu gia này chắc chắn mềm mình...
Chỉ là thông qua ngoài hình vẫn có thể đoán được đám nam thanh nữ tú kia còn khá trẻ tuổi, chỉ sợ còn nhỏ tuổi hơn cả Trần Lâm.


Chính vì thế cái tính trẻ trâu cũng hơn Trần Lâm một bật.
Vừa bước xuống xe hai vị thiếu gia Lôi ga đã vô cùng khó chịu than vãn.
- Tại sao chúng ta lại phải đến cái hơn quỷ quái này chưa...
- Ôi cái mông của ta...
Lôi Bảo sinh ra đã ăn xung mặc sướng không chịu được khoảng thời gian dài ngồi xe kia đau khổ nói.
Em trái hắn Lôi Vệ cũng không khác mấy thở phì phò như chó muốn đưa tay lên tháo khẩu trang che mặt cho thoáng.
Tuy nhiên từ bên trong xe một trung niên nhân có phần lực lưỡng bức ra...
Khi thấy Lôi Vệ đang muốn tháo khẩu trang đen che mặt của mình ra, lão đã nhanh tay giữ lấy tay Lôi Vệ ngăn hắn lại...
Lực đạo không hề nhẹ từ cánh tay của trung niên nhân kia truyền đến trong lúc cấp bách khiến khuôn mặt của Lôi Vệ méo mó vì đau đớn, nhưng lại không dám hé một lời với trung niên nhân kia.
Ngược lại trung niên nhân không hề quan tâm chỉ khẽ liếc nhìn nhóm thợ săn đang chuẩn bị phía xa rồi nhìn lại Lôi Vệ cùng Lôi Bảo và Mạnh Linh đang đứng bên cạnh lạnh giọng nói:
- Tai vách mạch rừng...!các ngươi muốn bị Lôi đại nhân đánh chết hay sao mà lộ mặt trước bọn thợ săn kia...
- Ta nói trước các ngươi mà làm lộ chuyện này thì đừng nghĩ đến chuyện ta sẽ cứu các ngươi...
Nói xong trung niên nhân kia lạnh lùng buôn tay.
Lôi Vệ cũng được thả tự do xoa xoa lên cánh tay đã hằn đỏ của mình liếc nhìn trung niên nhân nói:
- Mã thúc...!ta nhất thời sơ ý...!ta sai rồi...
Đám thiếu niên này tuy có chút trẻ trâu kiêu ngạo còn chưa nếm mùi đời đau khổ nhưng trên cơ bản là không ngu và nhất là vẫn sợ Lôi Minh.

Đúng như trung niên nhân họ Mã tên Hán kia nói, chuyện này mà lộ ra để Lôi Minh biết thì Mạnh Linh cháu gái của cụ ông Mạnh Lão bị Trần Lâm làm thịt tại Vũng Hải thì còn đỡ nhưng hai anh em họ chắc chắn là ba má nhìn không ra.
Trông thấy hai vị tiểu thiếu gia này trên cơ bản vẫn còn hiểu chuyện, Mã Hán khẽ gật đầu diệu giọng nói:
- Không phải ra làm khó các ngươi nhưng Lôi đại nhân đã ra nghiêm lệnh...
- Hết tháng này mà ba người các ngươi còn chưa lên được cấp 10 thì y theo phép quân pháp mà xử trí...
- Thi triều này là cơ hội sáng nhất của các ngươi rồi, cố gắng mà tận dụng...
- Vâng Mã thúc chúng ta sẽ cố gắng...
Hiểu rõ được tình hình của bản thân, ba người Lôi Bảo, Lôi Vệ và Mạnh Linh không chút dị nghị gì khẽ đáp.
Thậm chí còn có chút cảm kích với Mã Hán khi đã chấp nhận làm trái luật mà đi bài giúp bọn họ phen này...
Đáng tiếc, dù đám người Mã Hán nói chuyện rất nhỏ nhưng Trần Lâm vẫn loáng thoáng nghe ngóng được chút thông tin, không nhịn được cười thầm trong lòng.
Thảo nào ba người Lôi Bảo, Lôi Vệ và Mạnh Linh lại chơi hạ sách này, thì ra là bị “dí deadline”.
Tính ra dù có chút mâu thuẫn của thế hệ trước nhưng Trần Lâm vẫn phải công nhận lão Lôi Minh chưa bao giờ gặp mặt kia là một điểm sáng hiếm có của nhân loại.
Không chỉ khắt khe với thuộc hạ của mình mà con cháu cũng không cho qua bắt buộc bọn này phải cày cấp cho bằng được, tính ra đám người Lôi Bảo, Lôi Vệ và Mạnh Linh kia chỉ tầm 15-16 tuổi mà thôi còn khá là trẻ trâu.
Ấy vậy đã bị Lôi Minh bắt phải đi chém giết thây ma, việc đám nhóc này lười biến là không thể tránh khỏi, giờ nước đã đến chân deadline đã dí sát đít đám nhóc này không đi bài mới là lạ.
Tính ra độ khắt khe kìa còn hơn cả chị đại gánh team Lý Minh Nguyệt một bật...
Minh Nguyệt chưa từng bắt ép đám nhóc Tuyết Nhi cày cấp bao giờ, còn Trần Lâm thì không cần phải nói mắt nhắm mắt mở để đám người Thái Văn Cơ lười biếng.
Ngược lại dưới sức ép của Lôi Minh, ba thanh thiếu niên này không còn cách nào khác đành lết xác đến đây lợi dụng lượng lớn thây ma để cày cấp, một công việc có thể nói là ngon bổ rẽ còn được người trong nghề hỗ trợ.

Bằng kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình, Triệu Cao biết rõ trận chiến phía xa kia sẽ liên tục kéo những con thây ma từ nơi khác đến.
Thế nên họ mới học theo đám người Liễu Thanh Thiên chọn một ngồi nhà cao tầng địa thế khá tốt để làm điểm phòng thủ chặn đánh những nhóm thây ma không ngừng kéo đến chiến trường phía bên kia, ba người Lôi Bảo, Lôi Vệ và Mạnh Linh chỉ cần đứng từ trên tòa nhà xả đạn kiểu gì cũng lượm được một lượng điểm kinh nghiêm kha khá đủ để đám gà con này lên cấp 10, đúng chất việc nhẹ lương cấp bao ăn ở...
Tuy nhiên game mà dễ như thế thì Mã Hán đã tự mình làm hết không cần tốn tiền thuê nguyên một đội thợ săn này làm gì.
Khác biệt hoàn toàn với chiến trường tại khu phố tàu kia khi thi triều hoàn toàn làm theo những mệnh lệnh của thây ma cao cấp, thì ở đây do khoảng cách khá xa những con thây ma phổ thông chỉ đơn thuần đi theo tiếng gọi của đại ca chạy đến đó mà thôi...
Nếu dọc đường phát sinh biết cố, chúng chắc chắn sẽ ưu tiên giải quyết chuyện của mình trước...
Nếu đám người Triệu Cao tấn công những con thây ma đang không ngừng kéo đến thành phố kia, chúng chắc chắn sẽ quay xe không đến đó nữa mà sẽ tấn công ngược lại nhóm người.
Trước một lượng không hề ít thây ma như thế, tránh nhiệm bảo hộ đám gà con này chắc chắn rơi trên đầu nhóm thợ săn.
Đáng tiếc ba vị thiếu gia tiểu thư Lôi Bảo, Lôi Vệ và Mạnh Linh không hề nghĩ nhiều như vậy...
Trong thấy liên tiếp vài trăm con thây ma không ngừng chạy qua ngồi nhà của mình đang cố thủ tiến đến chiến trường phía xa...
Hai anh em Lôi Bảo và Lôi Vệ không nhịn được lập tức nổ súng...
Bằng...!bằng...!bằng...!bằng...!bằng...
Một loạt tiếng đạn bắn liên thanh không ngừng vang lên, mưa đạn quét qua khiến một loạt thây ma phổ thông còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra đã trực tiếp bị bắng chết, một lượng điểm kinh nghiêm khổng lồ nhẹ nhàng như cô nàng bán phở chảy vào túi hai anh em Lôi Bảo và Lôi Vệ...
- Cmn game dễ thế này tạo sao không cho chúng ta chơi mà bắt chúng ta rút đao giết từng con...
- Chú Minh thật là quá đáng...
Nhận thấy cách cày cấp thơm chưa từng có, Lôi Bảo không nhịn được rên lên sướng khoái...
Lôi Vệ cũng đỏ bừng cả mặt không ngừng xả đạn xuống từng nhóm từng nhóm thây ma bên dưới mặt đất.
Ngược lại trông thấy hai anh em Lôi Bảo việc nhẹ lương cao làm nhiệt tình...
Mạnh Linh khẽ liếc nhìn Mã Hán mặt già đã nhăn như trái mướp đắng, bằng sự không khéo của mình Mạnh Linh biết Mã Hán đang không vui vì hành động kia, nhưng trước lượng điểm kinh nghiêm cực kỳ phong phú kia nàng vẫn không nhịn được học theo điên cuồng nỗ súng.

Một loạt đạn bắn qua trực tiếp bắt chết 6-7 con thây ma phổ thông đem đến một lượng điểm kinh nghiên chưa từng có khiến Mạnh Linh không nhịn được cười híp cả mắt quên đi khuôn mặt không vui của Mã Hán trước đó.
Chứng kiến tất cả Mã Hán chỉ biết bất lực thở dài.
Mặc dù vẫn sử dụng súng ống đạn dược trong chiến đấu, nhưng bản thân nhân loại cũng đã ý thức được việc thời đại của súng ống đã kết thúc...
Hiện tại chưa có nhưng sau này chắc chắn sẽ xuất hiện ngày một nhiều những cá thế siêu việt bất chấp súng đạn, tương lai của súng ống dù tân tiến cách mấy cũng sẽ chỉ được dùng ở những chiến trường phổ thông quy mô lớn mà thôi...
Thế nên trừ những lúc đại chiến với thây ma hay các dị tộc khác, còn lại nhân loại đều cố gắng hạn chế dùng đến súng ống mà dùng chính bản thân làm vũ khí chiến đấu, vung lên đao kiếm cũng nắm đấu chém giết từng con từng con thây ma một, xem như một loại rèn luyện...
Đáng tiếc đám trẻ trâu như bọn Lôi Bảo này lại không hiểu được nỗi khổ tâm của trưởng bối...
Rõ ràng trong mắt chúng việc nổ súng bằng một phát bắn nổ đầu thây ma là hoàn toàn thơm hơn việc rút đao, rút kiếm chém giết từng con thây ma một...
- Đáng lẽ ta không nên dẫn đám nhóc này đến đây...!mà phải để chúng chịu phạt mới đúng...!haizzz
Nhận thấy sai lầm của bản thân khi đã ngủi lòng trước lời cầu xin của cha mẹ bọn nhóm này, Mã Hán không khỏi thở dài hối hận.
Đáng tiếc Mã Hán họ Mã không phải họ Mạnh càng không phải họ Lôi, dù biết là sai và sẽ dẫn đến rất nhiều hệ lụy sau này, nhưng một người Lôi gia đứng trên đất của Lôi gia mở lời cầu xin Mã Hán không có khả năng làm trái.
Không phải lão Lôi Minh không nghiêm để dòng tộc mình làm bậy nhưng cuộc sống chính là như vậy, dưới đáy con thuyền luôn luôn ngập nước...
Ngược lại nghe những tiếng bằng...!bằng...!giòn tan như một buổi hòa nhạc không ngừng vang lên.
Lão Vương Tài mặt không còn chút máu khẽ liếc nhìn lão Triệu Cao mặt cũng đã bạch hóa...
Thây ma đáng kéo đến hỗ trợ chiến trương kia nói nhiều không nhiều nhưng nói ít cũng không ít, ấy vậy mà ba vị thiếu gia tiểu thư kia không hề có khái niệm bắn lén gì cả, tiếng động bằng bằng như chuông nhạc kia khá gì lời mời gọi thây ma bên dưới.
Đây rõ ràng là muốn là khó những thợ săn này...
Bên dưới đúng như suy nghĩ của Triệu Cao, tiếng súng giòn tan kia đã thu hút gần như toàn bộ thấy ma gần đó.
Những con thây ma không ngu ngốc chạy đến chiến trường phía xa nữa mà chấp tốc chạy đến ngôi nhà nơi đám người Triệu Cao đang trú ẩn đánh dấu công việc bảo vệ gà con của nhóm thợ săn cũng chính thức bắt đầu.


Đọc truyện chữ Full