TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lãnh Địa Huyết Tộc
Chương 424: Chương 424


Trông thấy người đến tiếp ứng không ngờ lại là hai người Vương Triều và Mã Hán, hai thuộc hạ đắc lực của Lôi Minh đại nhân.
Vị quân nhân chỉ huy cùng toàn bộ các quân lính đang gác cổng đều đồng loạt nghiêm chào, với sự xuất hiện của hai người mọi chuyện chắc chắn sẽ được giải quyết.
Tuy nhiên, khác với suy nghĩ của rất nhiều người...
Mã Hán và cả Vương Triều đều không hề có ý ra tay ngăn cản trận chiến kia, chỉ đứng một bên quan sát.
Khiến hai người Lãnh Ngạo và Liên Hoa vô cùng nóng ruột muốn tiến lên hỏi nhưng lại không dám.
Ngược lại, nhận được mệnh lệnh của Mã Hán những quân nhân gác cổng không chút dị nghị gì chỉ cảnh giới nhìn trận chiến phía xa không hề có ý xuất thủ ngăn cản.
- Xem ra Viễn Đông muốn hạn chế đám banh hội tự phát rồi...
Liếc nhìn hai người Vương Triều và Mã Hán dù đã đến nhưng chỉ đứng một bên không ra tay ngăn cản, một thợ săn già đời không nhịn được lắc đầu thầm than.
Viễn Đông đúng là có luật nghiêm cấm mọi hành vị xung đột quá mức bên trong thành.
Ngược lại bên ngoài thành Viễn Đông, quân đội không quản đến.
Dù sao đây là mạt thế, pháp luật gì đó gần như không còn đủ sức quản thúc quá nhiều nữa.
Bên ngoài hoang dã giết người cướp của ai mà quản được, thậm chí chính bên trong Viễn Đông dù luật là thế nhưng những việc phi pháp vẫn âm thầm diễn ra mà thôi.
Tuy nhiên tất cả đều là âm thầm diễn ra, ít nhiều vẫn phải tránh mặt quân đội Viễn Đông.
Xem như một sự tôn trọng...
Hiện tại trận chiến nỗ ra đôi bên đánh nhau còn chết không ít người ngay tại cổng thành Viễn Đông mà quân đội không làm gì chắc chắn có vấn đền.
Khả năng cao là Viễn Đông muốn mượn chuyện này hạn chế đôi chút những bang hội tự phát và Hắc Phong bang nghe cái tên thôi đủ biết là thành phần đóng vai ác rồi kiểu gì cũng bị cán bộ tìm đến.
Bên kia mặc kệ mọi người đang nghĩ gì...
Hai người Vương Triều và Mã Hán vẫn đứng đó quan sát trận chiến.
Tình hình nhìn chung khá là...!nhạt, khi đã không thành viên nào của Hắc Phong bang dám ho với Trần Lâm một tiếng, chỉ ngoan ngoãn đứng đó cảnh giác nhìn tên hung thần này.
Ngược lại trận chiến giữ Lâm Mỹ Anh và Hoàng Phi lại cực kỳ cam go.
Đúng là để trở thành một kẻ mạnh thì trước hết phải nghĩ mình mạnh, được Trần Lâm âm thầm giúp đỡ Lâm Mỹ Anh có thể nói là lòng tin bao tăng...
Sự ảo tưởng sức mạnh tuy không giúp sức mạnh tăng lên nhưng lòng tin thì có, ít nhất Lâm Mỹ Anh cũng cảm thấy đối thủ cũng gà như mình, cái game này chơi được.
Mỗi đoàn thế xuất thủ cũng từ đó trở nên vô cùng mượt mà trơn tru, những mũi thương sắc lạnh không ngừng nhắm vào trung niên nhân đánh thương Hoàng Phi.

Ngược lại trung niên nhân Hoàng Phi có thể nói là khổ như một con chó.
Bản thân vừa phải tránh né những mũi thương của nữ nhân điên kia, vừa phải né tránh những ám khí không biết từ đâu bay đến bất ngờ đánh lén kia, tình hình có thể nói là chật vật vô cùng...
Quá đáng hơn là bản thân Hoàng Phi càng chật vật Lâm Mỹ Anh lại càng nghĩ mình mạnh, xuất thủ theo đó càng lúc càng sắc bén...
- Tên kia là Trần Đại Kê sao?
- Tuy hơi khốn nạn nhưng đúng là không tệ, rất biết cách dạy dỗ người khác...
Chứng kiến tất cả, Vương Triều mặt lạnh như tiền không nhịn hừ lạnh nói.
Khác với con gà con Lâm Mỹ Anh, Vương Triều đã sớm nhìn ra nguyên nhân Hoàng Phi lại rơi vào thế hạ phong như vậy.
Tất cả đều đến từ những ám khí đen đen tròn tròn không ngừng lao đến đúng những lúc nguy cấm nhất, khiến Hoàng Phi bó tay chịu trận chỉ có thể không ngừng né tránh dần dần bị Lâm Mỹ Anh chèn ép.
Không chỉ thế, Vương Triều còn cảm nhận được nếu Trần Lâm thật sự muốn những ám khí hình tròn không biết là gì kia hoàn toàn có thể giết chết Hoàng Phi bất cứ lúc này.
Từ đó có thể thấy được tên này đang luyện lính...
- Người mà ta nhắm đến dĩ nhiên là có chân bản lĩnh...
- Chỉ là tên này quá điên, chỉ cần sơ xuất một chút nữ nhân kia có thể chết dưới tay Hoàng Phi bất cứ lúc nào...
Nghe thấy Vương Triều cũng không nhịn được cảm thán, Mã Hán không khỏi cười lớn những rất nhanh đã lắc đầu nói.
Đừng thấy Lâm Mỹ Anh đang thắng thế không ngừng chèn ép Hoàng Phi khiến trung niên này bị thương không ít mà quên rằng, chênh lệch không chỉ về cấp độ mà còn là tính thực chiến giữa Hoàng Phi và con gà máu chiến Lâm Mỹ Anh là vô cùng lớn.
Nếu không phải những ám khí kia bay đến vô cũng đúng lúc, không sớm cũng không muộn ngăn cản sự phản công của Hoàng Phi, thì lão trung niên này rất có thể đã chém bay đầu Lâm Mỹ Anh lật ngược lại tình thế từ lâu rồi.
- Rất có thể hắn có năng lực dạng nhãn...
- Tính ra nếu ở vai trò hỗ trợ, tên nhóc này đúng là không tệ...
Liếc nhìn Trần Lâm không sớm không muộn lần nào cũng ra tay rất đúng lúc, Vương Triều khẽ híp mắt lại nói.
Rõ ràng tất cả đều không phải may mắn mà là chân bản lĩnh...
Từ đó có thể thấy được tên Trần Địa Kê kia sở hữu năng lực liên quan đến khả năng nhìn, còn tại sao trong hồ sơ ghi là năng lực sức mạnh thì cái đó không quan trọng.
Dù sao không ít người chơi đều giấu đi năng lực của mình và sức mạnh luôn bị lấy ra là bị đỡ đạn, cái này ở Viễn Đông cũng không có gì là hiếm lạ...
Nghe thấy thế Mã Hán cũng khẽ gật đầu.
Thật tế từ lúc trở về Mã Hán đã cho người điều tra lý lịch của tên Trần Đại Kê này, chỉ tiết thông tin là không nhiều và cũng không hoàn toàn chính xác.
Dù sao mạt thế mà ai lại có thể đảm bảo việc điều tra dân số thế này, nhưng như một lẽ dĩ nhiên lý lịch không rõ thì khó lòng mà thắng tiến trong công việc được.

Mã Hán dù rất khoái tên nhóc Trần Đại Kê này nhưng cũng chỉ đành chịu.
Bất chợt như cảm nhận được gì đó Vương Triều khẽ nhíu mày trầm giọng nói:
- Đám tặc phỉ Hắc Phong bang sắp đến rồi...
- Nếu không muốn mọi chuyện đi quá xa, ta nghĩ ngươi đến đứng ra giải quyết...
- Đến nhanh vậy sao?
Nghe thấy đám người Hắc Phong bang sắp đến, Mã Hán không khỏi kinh nghị nói.
Rõ ràng một trong 5 đại bang hội của Viễn Đông không phải ăn chay, vừa nghe người của mình gặp chuyện đã tức tốc chạy đến hỗ trợ.
Nếu có thêm người tham chiến hai người Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh chắc chắn sẽ không thể nhàn nhã như vậy nữa.
Bên kia đang đứng một bên nhìn con gà Lâm Mỹ Anh đá vô cùng nhiệt, lông tóc có thể nói là dựng hết lên không ngừng lao đến đạp liên hồi, Trần Lâm không nhịn được mỉm cười thích thú.
Tính ra lâu rồi chưa xem đá gà...
Đáng tiếc gà mái thì đá gì được ai...
Dù không ngừng xuất thủ và trông khá là khí thế nhưng trừ một thương trước đó, Lâm Mỹ Anh không gây thêm được chút thương tổn nào cho Hoàng Phi.
Không chỉ thế Hoàng Phi đúng là gà chiến kinh nghiệm chinh chiến vô cùng phong phú luôn thừa cơ xuất thủ muốn giải quyết con gà ngu còn máu này.
Đáng tiếc cứ mỗi lần Hoàng Phi muốn thể hiện “trình” trước con gà ngu này thì rừng của nó lại lên ganh, đúng là hiếp người quá đáng khiến Hoàng Phi một bụng lửa giận nhưng không thể làm gì.
Ngược lại Trần Lâm cũng lắc đầu suýt xoa nhìn Lâm Mỹ Anh khí thế bừng bừng tựa như chiến thần hàn lâm chốn hạ giới.
Dĩ nhiên chiến thần này được tài trợ gần vài chục lôi tệ rồi chứ không ít.
Đúng lá sức mạnh của đồng tiền nghiền ép tất cả đúng nghĩa đen.
Không chỉ thế, sau trận chiến này rất có thể sẽ có không ít thợ săn tinh mắt đi “mót” lại số lôi tệ mà Trần Lâm đã ném, vô tình tạo ra công ăn việc làm cho khá nhiều thợ săn nghèo...
Tuy nhiên cuộc vui chưa được bao lâu...
Dưới tác dụng của quỷ nhãn Trần Lâm không chỉ thấy được chuyển động của trung niên Hoàng Phi mà còn thấy được một nhóm hắc y nhân đang hùng hổ kéo đến, bộ dáng rõ ràng là muốn giết người...
- Xem ra game hết vui rồi...
- Tiểu Anh không đánh nữa chúng ta thu đồ chạy thôi...

Nhận thấy viên binh của Hắc Phong bang đang đến, Trần Lâm không chút đạo nghĩa giang hồ hét lớn.
Nghe thấy thế Lâm Mỹ Anh đang đánh đến say máu cũng thoáng giật mình nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo vung thương bức lui Hoàng Phi rồi chạy về cạnh Trần Lâm...
Ngược lại Hoàng Phi một bụng lửa giận làm sao có thể dễ dàng bỏ qua lập tức đuổi theo Lâm Mỹ Anh.
Thấy con ruồi này hơi dai...
Huyết tổ đại nhân thấy không được vui lập tức xuất thủ dại cho tên trung niên này biết ai mời là người nắm giữ cuộc chơi này.
Trướng ánh mắt kinh dị của mọi người, Trần Lâm vô cùng nhẹ nhàng xoay người tung ra một chiêu Lý Một Cước vô cùng chuẩn xác đá vào bụng Hoàng Phi...
Hứng một cước bất ngờ của Trần Lâm, Hoàng Phi lập tức cảm nhận như bị một chiếc xe đâm vào bung không chịu nỗi một kích bị đá bay ra xa rồi đập mạnh lên bức tường thành phía sau không rõ sống chết.
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến mọi người đều kinh ngạc...
Không ngờ một người chơi cũng có thể xem như cao cấp của Hắc Phong bang cứ như thế không chịu nỗi một kích bị đá bay.
Từ đó có thể thấy được chênh lệch giữa đôi bên là rất lớn.
Những thành viên Hắc Phong bang lập tức sợ vỡ mật không ngừng lui ra sau tránh xa ôn thần kia, tuy nhiên sâu bên trong nội tâm vẫn cảm thấy may mắn vì đã có thể sống trước ác ma này chứ không như những cái xác đang nằm dưới đất kia.
Ngược lại chứng kiến Hoàng Phi cứ thế bị đánh bại...
Liên Hoa lập tức quên hết tiểu xảo gì đó quay đầu bỏ chạy, tầm này thì Lãnh Ngạo gì đó đều không quan trọng bằng mạng nhỏ.
Không ai đảm bảo tên ác ma kia có giết vào trong thành hay không, cũng không ai chắc được có bảo vệ được nhân vật quần chúng như bản thân hay không, tình hình thế này thì bảo mạng mới là quan trọng nhất.
Cùng với suy nghĩ của Liên Hoa nhưng thợ săn gần đó cũng nhận thấy cuộc vui không còn vui nữa đều âm thầm bỏ đi.
Trận chiến này không liên quan đến bản thân, tốt nhất là không nên dính vào...
Cả khu cổng thành rộng lớn thoáng chóc chỉ còn những quân nhân của Viễn Đông đang cực độ cảnh giác, hai người Trần Lâm cùng đám người Hắc Phong bang và thanh niên Lãnh Phong.
Lúc này Lãnh Ngạo có thể nói là vô cùng hối hận vì đã không bịt mồm tên mặt ngựa kia sớm hơn, để vì một chút việc nhỏ mà rước lấy đại họa như thế này.
Đáng tiếc dù có nguyền rủa tên ngu mặt ngựa kia thế nào thì chuyện cũng đã rồi, Lãnh Ngạo dù rất muốn nhưng thân là thiêu gia Hắc Phong bang không cho phép hắn bỏ lại người của mình mà chạy trốn...
Rất mang là Lãnh Ngạo đã sớm chạy về vòng vây của quân đội đang gác cổng, hắn không tin Trần Lâm dám đánh nhau với quân đội Viễn Đông và sự thật là Trần Lâm đúng là không rảnh đánh nhau với quân đội làm gì, thậm chí tên thiếu gia Hắc Phong bang là thằng nào Trần Lâm cũng quên rồi.
Tất cả với Trần Lâm chỉ xuất phát từ một chữ phiền.
Trần Lâm thấy tên mặt ngựa kia phiền quá nên giết hắn thôi, đơn giản chỉ có thể.
Còn những việc xảy ra sau đó chỉ là cách Trần Lâm giải quyết vấn đề, nếu đám người Hắc Phong bang không làm gì mà ngoan ngoãn dọn xác tên ngu mặt con ngựa kia thì Trần Lâm cũng sẽ chả làm gì, càng không giết ai hết.
Huyết tổ đại nhân luôn luôn là một con người yêu hòa bình.
Chỉ là cách giải quyết vấn đề của Huyết tổ đại nhân rõ đúng cồng kềnh, thể hiện tư duy báo đời của vị Huyết tổ này.
Đó cũng là nguyên nhân Trần Lâm lập ra hội thị nữ, trong đó “chùi đít” chính là một trong các nhiệm vụ cực kỳ quan trọng của một thị như tốt.
Tuy nhiên trông thấy Trần Lâm một cước nhẹ nhàng lượm gạo trung niên Hoàng Phi, đại thị nữ số một Lâm Mỹ Anh lại không nhịn được lệ nóng tuôn rơi.
Kẻ mạnh thì không ra đánh để gà con chịu khổ đúng là quá đáng.

- Nhóc con ngươi muốn bỏ đi sao...
Bất chợt một giọng nói có phần cười chợt vang lên, Mã Hán cười như không phải cười chầm chậm bước đến đứng cạnh Trần Lâm.
Thấy Mã Hán đích thân ra tiếp đón, Trần Lâm cũng thoáng cười cười nói:
- Ta giết nhiều ngươi như vậy không chạy thì biết phải làm sao?
- Mã đại nhân không lẽ muốn bắt ta sao?
Nghe thấy thế Mã Hán không hề giận chỉ cười lớn nói:
- Không...!không...!ta không rảnh đến mức đó...!cũng không có quyền đó...
- Có thể cậu không biết, chuyện chém chém giết giết diễn ra bên ngoài thành, Viễn Đông không quản đến...
- Dù sao mạt thế mà...!ai lại quản được thiên hạ...
- Hả, còn có chuyện này...
Trần Lâm không khỏi kinh ngạc nói.
Ý tứ của Mã Hán khá rõ ràng, đúng theo luật chính quyền Viễn Đông không giải quyết những vấn đề nằm ngoại pháo đài Viễn Đông.
Dù sao hiện tại là mạt thế, bên ngoài nơi hoang dã kia những chuyện như giết người cướp của hãm hiệp các thứ đều có, pháo đài Viễn Đông hay thậm chí cả chính quyền Lôi Chấn cũng không đủ khả năng để quản được đành phải mặc kệ.
Thậm chí còn ngầm cho phép, đám người Vương Báo thế lực con của Vũng Hải không phải cũng là một đám cướp của giết người đó sao.
Chính vì thế Trần Lâm xung đột với đám người Hắc Phong bang dù ngay trước mặt quân đội đang gác cổng nhưng đúng theo luật không hề phạm tội gì, chỉ cần Trần Lâm không nổi hứng đánh luôn những quân nhân này thì vẫn là công dân tốt tại Viễn Đông...
Dĩ nhiên luật là thế nhưng điều kiện tiên quyết vẫn phải có cán bộ như Mã Hán dẫn đường.
Nghĩ đến đây Trần Lâm không nhịn được cười cười chắp tay nói:
- Lần cũng là nhờ Mã đại nhân giúp đỡ...
- Sau này nếu có việc gì cần ngài cứ nói, cái gì mà núi đao biển lửa ta nhất định sẽ không đi...
Nghe thấy tên nhóc này không ngờ biết điều đến như vậy...
Ánh mắt Mã Hán khẽ sáng lên như đèn pha cười nói:
- Không cần đến sau này, hiện tại ta đúng là đó việc cần nhờ...
- He...!he...!đúng là trùng hợp...
- Trùng cc...
Hình bản mặt cười vô cùng đê tiện của Mã Hán, nụ cười trên mặt Trần Lâm lập tức biết mất, không nhịn được thầm mắng một câu.
Rõ ràng ngay từ đầu lão già họ Mã này đã muốn gài Huyết tổ đại nhân.


Đọc truyện chữ Full