Đại pháo đài Viễn Đông...
Ánh sáng của ngày mới len lỏi qua khe cửa sổ chiếu thẳng vào mặt khiến Trần Lâm giật mình tỉnh giấc...
Khẽ vươn vai một cái nhìn chiến trường của mình và Lâm Mỹ Anh tối qua, Trần Lâm không nhịn được mỉm cười thích thú.
Đêm qua đúng thật là đại chiến 300 hiệp phải đến gần sáng thi hai sinh vật động dục quá độ này mới ngủ, cơ thư sướng vẫn còn âm ỉ trong người khiến Trần Lâm không nhịn được lắc đầu xuýt xoa, thằng em to lớn mập mạp theo đó lại ngốc đầu lên đồi quyền làm người.
Tuy nhiên tiểu thị nữ dâm đãng Lâm Mỹ Anh lại không thấy đâu...
Bất chợt Trần Lâm nghe thấy tiếng nước từ trong phòng vệ sinh truyền đến...
Khẽ mỉm cười đắc ý Trần Lâm từ từ đứng dậy tiến đến phòng tắm rồi nhẹ nhàn đẩy cửa phòng tắm ra nhìn vào.
Ngay lặp tức một thân hình xinh đẹp lung linh đang quay lưng về phía mình hiện ra trước mắt Trần Lâm...
Lâm Mỹ Anh lúc này đang đứng dưới vòi nước, dòng nước theo đỉnh đầu của nàng chảy xuống mái tóc dài của nàng rồi theo tấm lưng lưng ong hướng xuống bờ mông tròn trịa mê người, khiến tên nào đó đang nhìn lén không nhịn được muốn tiến đến bóp một cái bỏ ghét.
Cùng lúc đó hai cánh tay Lâm Mỹ Anh khẽ nâng lên xoa nhẹ mái tóc của mình hưởng thụ.
Nhờ thế Trần Lâm có thể thông qua chỗ nách của nàng thấy rõ ràng hai góc thịt nhỏ căng tròn của đôi nhũ phong mê người kia.
Quả thật nói về dáng người Lâm Mỹ Anh phải nói là chuẩn không cần chỉnh, tuy không phải quá đồ sộ nhưng cái nào cũng điện nước đầy đủ không thiếu không thừa.
Lúc này Trần Lâm đã hoàn toàn bất động ngắm nhìn thân hình xinh đẹp như một tuyệt tác của tạo hoá kia.
Bất chợt như cảm nhận được ánh mặt đang nhìn sau lưng mình, Lâm Mỹ Anh chậm rãi xoay người lại.
Nhờ thế Trần Lâm cũng nhìn thấy đầy đủ cặp nhũ phong to lớn ngạo nghễ vểnh lên như muốn đập vào mắt người nhìn, nhất là hai nhũ hoa đỏ tươi đầy tính mời gọi nổi bật trên nền da trắng ngần.
Bên dưới là vòng eo tinh tế không một chút mỡ thừa, một đám lông măng mịn mang che đi âm hộ đỏ hồng và đôi chân dài thẳng tắp gợi tình khiến Trần Lâm vô thức nuốt nước bọt ừng ực.
Ngược lại trông thấy Trần Lâm đang những mình chảy nước miếng rồng rồng...
Lâm Mỹ Anh thoáng mỉm cười yểu điệu đi về phía trước một chút, bộ ngực đầy đặn theo đó nhẹ nhàng run lên theo mỗi bước chân khiến Trần Lâm phải trố mắt mà mình.
- Chủ nhân...!không ngờ mới sáng sớm mà người đã chào cờ rồi...
- Đúng là con ngoan trò giỏi nha.
Nhìn thấy côn thịt to lớn kia đã dựng lên như cột cờ, Lâm Mỹ Anh không chút ngạnh ngừng cười nói.
Khẽ nuốt nước bọt cái ực...
Trần Lâm không nhịn được nữa tiến đến vòng tay ôm siết chặt eo tinh tế của Lâm Mỹ Anh, côn thịt đang cương cứng theo đó chạm vào vùng bụng mịn màng của nàng.
Áp mặt vào tai Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm khẽ nhếch mỉm cười nói:
- Tiểu yêu nữ còn không phải do ngươi sao...
Sau đó, Trần Lâm khẽ hôn lên má Lâm Mỹ Anh cái chụt đầy tình tứ.
Cảm nhuận được sự va chạm thân mật cùng hung vật đang tỏa ra nóng không ngừng cọ vào người...
Lâm Mỹ Anh thoáng mỉm cười khinh bỉ rồi nhanh tay bắt lấy côn thịt tổ lớn đang tác quái kia lắc đầu nói:
- Không phải sáng này ngài có hẹn với Mã Hán hay sao?
- Mã Hán hay Ngưu Hán đều không quan trong bằng tiểu Mỹ Anh của ta...
Cảm nhận được bàn tay ấm nóng đang nắm lấy côn thịt của mình, Trần Lâm tầm này nào còn quan tâm đến hẹn hò gì nữa mỉm cười nịnh nọt nói.
Bàn tay heo khẽ mò xuống bóp lấy cặp mông tròn mát lạnh đầy gợi tình của Lâm Mỹ Anh.
- Không muốn...!ta mới tắm xong không muốn tắm lại đâu...
Bị con thú hình người không ngừng ép tới, Lâm Mỹ Anh vô cùng hoảng sợ hét lên muốn tránh thoát khỏi ma trảo của Trần Lâm.
Thấy thế Trần Lâm thoáng mỉm cười ra dáng đỉnh đạc lắc đầu nói:
- Được rồi không chọc nàng nữa...!dù sao cũng không thể để Mã đại nhân đợi được...
- Tuy nhiên thân là thị nữ thì tắm cho chủ nhân chắc không vấn đề gì chưa...
Nghe yêu cầu của Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh biết nay tên này không đớn giản như thế.
Tuy nhiên, trước dâm uy của Trần Lâm, Lâm Mỹ Ann không thể làm gì khác đành lấy gáo múc nước đỗ lên người làm ướt toàn thân cho Trần Lâm, bàn tay ngọc nhè nhàng vuốt ve từng tất da thịt của Trần Lâm chầm chậm tắm rửa chà sạch cơ thể cho vị đại nhân này sau một đêm làm tình cuồng nhiệt.
Chỉ là đúng như Lâm Mỹ Anh nghĩ, Trần Lâm nào chịu an phận để nàng tắm rửa...
Bàn tay heo lại vô tình nhưng rất cố ý đặt nhẹ lên vòng eo tinh tế của Lâm Mỹ Anh rồi từ từ đưa tay lên xoa nhẹ hai bầu ngực sữa đang căng cứng.
Cảm nhận được bàn tay đang không ngừng nhào nặn bộ ngực sữa của mình, Lâm Mỹ Anh khẽ hừ lạnh một tiếng.
Tuy nhiên bàn tay lại từ từ đưa xuống dưới rồi nắm chặt lấy côn thịt đang căng nóng hổi của Trần Lâm.
Cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ thân côn thịt, tay Lâm Mỹ Anh hơi run lên khuôn mặt bắt đầu nóng và đỏ dần lên, bàn tay nắm côn thịt của Trần Lâm bắt đầu sục nhè nhẹ.
Lâm Mỹ Anh biết không giải quyết nỗi buồn của vị Huyết đại nhân này, nàng chắc chắn sẽ không được yên.
Thấy thế Trần Lâm thoáng mỉm cười vòng hai tay xoay người Lâm Mỹ Anh lại.
Để côn thịt to lớn lông lá của mình cạ vào khe mông của Lâm Mỹ Anh, hai tay ôm lấy eo của nàng rồi từ từ chuyển dần lên xoa nắn hai bầu ngực căng mọng khiến nàng rên lên nhè nhẹ…
- Tiểu dâm nữ lúc này không phải nói không muốn sao giết rên lên rồi...
Nghe thấy tiếng rên nhỏ như tiếng muỗi kêu của Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm không nhịn được mỉm cười trêu chọc.
Khiến Lâm Mỹ Anh thoáng đỏ mặt quay đầu sang một bên không dám trả lời, cơ thể khẽ run lên nhè nhẹ khi côn thịt gân guốc kia trượt lên trượt xuống mép âm hộ của mình.
Thấy thế Trần Lâm nhẹ nhàng xoay mặt Lâm Mỹ Anh về sau rồi đặc một nụ hôn cháy bỏng lên đôi môi đỏ mọng của Lâm Mỹ Anh, chiếc lưỡi ma quái khẽ luồn qua chịu vào miệng của nàng, ngược lại Lâm Mỹ Anh cũng chủ động hợp tác đưa lưỡi ra đáp lại.
Cả hai không ngừng hôn nhau trong khi bên dưới côn thịt to lớn của Trần Lâm vẫn đang không ngừng cọ vào giữa hai chân của Lâm Mỹ Anh.
Bị Trần Lâm không ngừng kích thích Lâm Mỹ Anh chỉ biết oằn mình rên rỉ liên tục khi tay Trần Lâm di chuyển xuống phía bên dưới.
Đến khi bàn tay chạm vào âm hộ lông lá của Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm mới phát hiện âm hộ lông lá dâm đãng kia đã ướt sũng dâm thủy.
Cơn sướng khoái chạy rần rần trong âm hộ, Lâm Mỹ Anh cũng triệt để động tình xoay người lại rồi nâng chân của mình gác lên thùng nước kế bên thờ dài nói:
- Thật hết nói nổi ngài luôn...
- Một...!một cái thôi nha...
Thấy thế Trần Lâm thoáng mỉm cười đắt ý, Huyết tổ đại nhân có một cái hay không thì chỉ có trời mới biết.
Cứ thế Trần Lâm tiến về phía trước từ từ đưa côn thịt to lớn của mình ngay đúng lỗ âm hộ mọng nước của Lâm Mỹ Anh rồi miết nhẹ quy đầu vào hai môi âm hộ từ từ đút vào trong…
- Ừmmm...
Cảm nhận được cự vật to lớn đang xâm nhận, Lâm Mỹ Anh khẽ rên lên một tiếng dài trong cổ họng đầy sướng khoái.
Trong căn phòng tắm nhỏ chật hẹp cứ thế không ngừng vang lên những tiếng rên rỉ, những tiến da thịt va vào nhau hoàn cũng tiếng nước chảy róc rách.
...
Một lần nữa ánh mắt trời chói chang chiếu xuống toà đại thành Viễn Đông.
Mã Hán mặt đen như đít nồi lạnh lùng nhìn đôi cẩu nam nữ trước mắt.
Ngược lại biết mình sai quá sai, Trần Lâm chỉ cười ngượng xấu hổ nói:
- Xin lỗi ta đến hơi trễ...
- Ưmmm...!đôi khi nam nhân tắm rửa nó cũng hơi lâu...
Nghe thấy thế, Mã Hán không những không nguôi giận mà còn tức khí hơn có xúc động muốn lao lên solo với trên trẻ trâu này.
Rõ ràng tên nhóc này bận trầm mê hưởng lạc với nữ nhân của hắn chứ tắm rửa mẹ gì.
Đáng tiếc lão Mã Hán dù có thể nói là hét ra lữa trong quân doanh nhưng trước tên đến thợ săn cũng chỉ làm được mấy ngày này lại không thể làm gì, chỉ đành bất lực thầm trách bản thân đã sơ xuất khi không nắm đầu tên nhóc không có chút gì gọi là kỷ luật này.
- Được rồi...!được rồi...!trời vẫn còn sớm chuyến đi này cũng không phải gắp gáp gì...
- Không việc gì phải đôi co cả...
Đứng một bên gần đó, Triệu Hổ tay vẫn còn đang bó bột nhưng khẽ cười nói đứng ra giảng hòa cho hai người.
- Ưm...!trễ một chút nữa lão tử nhất định đạp cửa xong vào phòng trọ của ngươi xem trên nhóc ngươi trò con mèo gì trong đó...
Lão Mã Hán vẫn không bớt tức khí hừ lạnh nói.
Có thể nói cả đại quân đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, nhưng cũng vì đợi thằng mặt L này mà chậm trễ chưa xuất phát được, thân là một quân nhân lão Mã Hán cực kỳ không hài lòng về thái độ làm việc cha chú này...
Ngược lại Triệu Hổ không nghĩ nhiều như vậy.
Khẽ câu cổ Trần Lâm, Triệu Hổ ánh mắt bí hiểm chỉ về hai người đang đứng phía xa cười nói:
- Không cần để ý đến tên kia làm gì, sau này ngươi theo lão Triệu ta lăn lộn là được...!he...!he...
- Tuy nhiên có hai người ngươi nhất định phải để ý, trong nhiệm vụ lần này hay sau này cũng vậy...
- Thấy tên trung niên mặt như đống cứt kia không, hắn chính là đại ca kết nghĩa của chúng ta lão Vương Triều...
- Lão ta không chỉ mặt như đống cứt mà tính tình cũng thúi lắm, sau này tốt nhất đừng tiếp xúc nhiều với lão ta.
- Còn tên trẻ trâu bản mặt như người ta thiếu tiền hắn kia cũng không được động đến...
- Tên kia gọi là Lôi Triết con trai của Lôi Minh trưởng quân, tuy bình thương hắn không xen vào việc quân nhưng với thân phân kia tốt nhất cũng không nên dính đến hắn...
- Bốn huynh đệ chúng ta chơi được rồi...
Nghe Triệu Hổ giới thiệu, Trần Lâm cũng thoát ngạc nhiên nhìn trung niên nhân không ai khác chính là Vương Triều kia, người từng gặp qua Trần Lâm nhưng Trần Lâm lại chưa gặp hắn bào giờ, không chỉ thế lần hành động này lão ta cũng tham gia.
Ngoài ra hai người Lôi Phúc và Bích Ngọc không hiểu do đâu cũng tham gia nhiệm vụ này.
Tuy nhiên do tức khí với Trần Lâm nên thanh niên Lôi Phúc đã dẫn Bích Ngọc lên xe ngồi trước, đôi bên xem như không muốn nhìn mặt nhau.
Ngược lại, hai người Trương Long và Triệu Hổ do còn mang thương thế trong người nên chỉ đến cổng thành góp vui không có khả năng tham gia nhiệm vụ này.
Tuy nhiên không tính tên Lôi Phúc tham hoa nhiệm vụ chắc chỉ để cánh chừng Bích Ngọc là chính, thì ba tay chân đặt lực nhất của Lôi Minh gồm Vương Triều, Mã Hán và Bích Ngọc đồng loạt xuất thủ cũng đủ để Trần Lâm cũng nhận thấy cái nhiệm vụ mà lão Mã Hán rủ rê lần này không hề thơm chút nào.
Ngoài ra còn có một người khá quen mặt với Trần Lâm nhưng lại không biết là ai khác cũng tham gia lần hành đồng này.
Hắn ta là một thanh niên trẻ tuổi khí chất hơn người, dung mạo có thể nói là khá tuấn tú chỉ là đúng như lão Triệu Hổ nói bản mặt lạnh như tiền đến độ khó chịu như ai thiếu tiền hắn lâu năm không trả.
Dĩ nhiên ở cái đất Viễn Đông này không một ai dám thiếu tiền tên này, bản mặt kia có lẽ là thiên sinh.
Nguyên nhân rất đơn giản hắn ta chính là thanh niên đã xuất hiện cùng ba người Lôi Minh, Mạnh Hải và Ngô Chiến trong chiến dịch cứu người lần trước.
Để được góp mặt trong độ ngũ kia không cần nghĩ nhiều cũng biết thanh niên kia không chỉ có quyền mà sức mạnh bản thân cũng không pháp.
Nhưng đặc biệt nhất là hắn ta họ Lôi và còn là con trai của Lôi Minh.
Khiến Trần Lâm khi biết tin không nhịn được thầm mắng lão già Lôi Minh một câu lão chó đẻ...
Đây rõ ràng là cắm một quả sừng to lớn còn phát quang lên đầu bà dì thân yêu của Huyết tổ đại nhân, cục tức này làm sao có thể nhịn được...