TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 53: Kho vàng nhà họ An, tức chết người rồi!

Cúp điện thoại, cuối cùng Dạ Cô Tinh cũng thở dài một tiếng, đối diện ánh nhìn của người đàn ông, nhún vai, bất lực nói: “Sau khi trở về thành phố, Huy Nguyệt muốn gặp mặt anh.”

An Tuyển Hoàng khẽ gật đầu, phát thề son sắt nói: “Anh nhất định bắt cậu ta mở miệng gọi mình là anh rể.”

Dạ Cô Tinh cười khúc khích, vui vẻ.

Khẽ nhíu mày, cô nghiêm túc hỏi: “Nhà họ An bên đó xảy ra chuyện gì sao?” Nếu không thì ba người Nguyệt Vô Tình sẽ chẳng đến đây.

“Không phải.”

Khẽ nhướng mày: “Lẽ nào lần này có liên quan tới hội nghị thượng đỉnh của hắc đạo?”

An Tuyển Hoàng do dự một chút, khẽ gật đầu: “Xem như là vậy.”

“Xem như? Là có ý gì.”

“Mạng lưới tình báo nhà họ An thu thập được, một trong bốn bang hắc đạo tổ chức hội nghị lần này, có một bang đang nắm giữ viên kim cương nhà họ An đã tìm kiếm nhiều năm nay.”

“Ngọc bích?” Dạ Cô Tinh nhíu mày.

“Wittelsbach- Graff.”

“Cái gì?!” Dạ Cô Tinh suýt lỡ tay làm rơi đồ trang trí pha lê đang cầm: “Không thể nào.”

Đôi mắt đen An Tuyển Hoàng sâu thẳm: “Sao em lại khẳng định như thế?”

Cô gái cong môi mỉm cười: “Dĩ nhiên rồi, trên đời làm sao có viên Wittelsbach- Graff thứ hai được chứ?”

Đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia phấn khích nhàn nhạt khó phát hiện: “Nói vậy, món đồ kia đang trong tay em, đúng không?”

Dạ Cô Tinh gật đầu: “Đúng thế.” Lúc mới sống lại, cô chính là nhờ vào viên kim cương này để gài bẫy giết chết Long Vương, sau đó do cô mới thu phục được Vu Sâm, cuối cùng là đến bang Hải Long.

Lần trước, lúc cô và Đường Nghiêu cá cược, viên kim cương này cũng bị cô lấy ra làm tiền cá cược.

“Món đồ kia đâu?” Giọng điệu bình thản, nhưng không khó nghe ra có chút nóng lòng muốn xem thử.

“Rất quan trọng sao?”

Người đàn ông gật đầu nghiêm túc: “Viên kim cương xanh đó đã được người chủ thứ 20 của nhà họ An giành được vào năm 1930 tại London trong một cuộc đấu giá, với mức giá cao nhất là 12 triệu bảng Anh, sau đó mang về Chiếm Ngao, nơi cất giữ kho báu của nhà họ An, nhưng vô tình bị mất cắp vào hai mươi năm trước!”

“Viên kim cương này có gì đặc biệt à?” Với nguồn tài chính họ An, chẳng qua nó chỉ là viên kim cương bị mất cắp thôi, mười hay tám viên đều có thể bị mất, cần gì phải kinh ngạc như vậy!

Vì vậy theo như suy đoán của Dạ Cô Tinh, có lẽ là có hiệu quả đặc biệt nào đó, hoặc là có ý nghĩa nào đó đặc biệt, mới làm An Tuyển Hoàng có thái độ khác lạ như vậy. Quả nhiên ——-

“Trước đây nhà họ An chuyển nhà đến Chiếm Ngao, ngoài việc chuyển ra ngoài, còn phải đem theo của cải tích lũy từ hàng trăm năm qua, vì vậy một kho vàng khổng lồ đã được xây dựng trên đảo, bốn chiếc chìa khoá và kho vàng thì được giao cho bốn hộ pháp của gia chủ đời tiếp theo, kèm theo còn có mật mã 16 chữ số mà chỉ có gia chủ của nhà họ An mới biết, hơn nữa là truyền từ đời này sang đời khác.”

Năm đó, sau khi gia chủ đời thứ hai mươi của nhà họ An đấu giá được viên kim cương ấy, trên đường trở về Chiếm Ngao, đã bị một nhóm người Mexico tập kích, rơi xuống biển và cũng qua đời  trong lần đó. Trước lúc mất, ông ấy đã kịp để lại mật mã trên viên kim cương, và lệnh cho người của ông mang theo viên kim cương nhảy xuống biển để trốn thoát.

Cuối cùng, viên kim cương cũng an toàn về đến nhà họ An, nhưng trên đó không có bất cứ thông tin gì, cũng không có vết tích chạm trổ cũng như vết trầy xước nào, nhìn thế nào đó cũng chỉ là một viên kim cương bình thường.

Kể từ đó, mật mã 16 số chỉ được truyền miệng qua các đời gia chủ của nhà họ An, cứ thể trở thành bí ẩn không có lời giải đáp.

Đến lúc cha của An Tuyển Hoàng là An Bính Hiền nắm quyền, nhà họ An đã đến đời thứ hai mươi ba, trải qua ba đời như thế, đã không còn ai có thể hiểu được cơ mật thần bí trong viên kim cương.

Cho nên, sau khi vị gia chủ An Hoành đời thứ hai mươi qua đời năm 1931, kho vàng cũng chưa từng bị mở ra!

Viên kim cương này thay cho 16 con số kia, trở thành một trong những tín vật quan trọng để trở thành người thừa kế chân chính, bình thường đều để trong két sắt hằng ngày sẽ có người thay nhau trông coi.

Nhưng mà vào hai mươi năm trước, khi An Tuyển Hoàng thừa kế chức vị gia chủ, lúc An Bính Hiền mở két sắt, chuẩn bị lấy viên kim cương ra mới phát hiện rằng viên kim cương đã sớm bị trộm mất rồi!

Tìm kiếm suốt hai mươi năm, thậm chí nhà họ An còn phát lệnh xã đoàn khắp nơi tìm kiếm viên kim cương màu xanh, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức gì.

“Nói vậy, viên kim cương đó là con đường duy nhất để mở ra kho vàng.” Dạ Cô Tinh hỏi.

An Tuyển Hoàng gật đầu: “Kho vàng do đại sư người Thuỵ Điển- Adam nổi tiếng thế kỷ 20 tự mình thiết kế, có trang bị kíp nổ tự động, một khi có đủ bốn chìa khoá nhưng lại nhập sai mật mã ba lần, thì cả tấn thuốc nổ trong kho vàng sẽ tự động kích hoạt, đừng nói kho vàng bị tiêu huỷ, ngay cả toàn bộ đảo Chiếm Ngao đều gặp nguy hiểm, e rằng toàn bộ sẽ bị nổ tung!”

Chuyện hết sức quan trọng, Dạ Cô Tinh ngay lập tức cầm lấy điện thoại, lần này vào nam, cô cố tình tới chỗ Vu Sâm để lấy lại viên kim cương, chính là vì đề phòng bất trắc, từ lần trước mang nó đi đến sòng bài cùng Đàm Hào, sau đó thì để anh ta trông coi bảo quản dùm.

Vài giây sau, điện thoại được kết nối —— “Xã trưởng….”

Cúp điện thoại, Dạ Cô Tình quay sang An Tuyển Hoàng nói: “Đàm Hào đã đưa viên kim cương cho Vu Sâm bảo quản, hiện tại Vu Sâm đang ở phía nam thành phố G để xử lý vài chuyện, chắc buổi chiều là có thể về đến thành phố Z.”

Lần trước, bởi vì đường thuỷ bị đóng băng, súng đạn ở thành phố A không thể trực tiếp chuyển đến thành phố Z, vì thế Dạ Thất quyết định tạm thời chuyển vũ khí từ thành phố G đến thành phố Z cho gần, hiện giờ súng đạn đã đến nơi, mặc dù có gặp chút trở ngại, nhưng sau khi được Đường Nghêu hộ tống, chuyến đi lần này của Vu Sâm chính là vì xử lý bổ sung súng ống đạn dược cho thành phố G.

An Tuyển Hoàng gật đầu: “Không vội đâu.” Ba đời gia chủ đều không thể hiểu hết bí mất của viên kim cương đó, tiếp theo là giải mã mật mã 16 số, cho dù anh có lấy được viên kim cương, muốn giải được mật mã, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

“Đối với hội nghị của hắc đạo lần này, anh cảm thấy thế nào?” Kết thúc vấn đề về viên kim cương, Dạ Cô Tinh hào hứng hỏi, cử chỉ và giọng điệu vô cùng bình thường, giống như đang nói chuyện phiếm.

Anh chỉ cười nhạt: “Chắc là em còn nhận được tin tức trước cả anh.”

Dạ Cô Tinh nhíu mày: “Những mà em muốn nghe anh nói.” Giọng điệu có chút trẻ con nũng nịu.

Thở dài một tiếng, người đàn ông lộ ánh mắt bất đắc dĩ: “Thương Hiệt Xã có vấn đề, em nhất định phải cẩn thận một chút.”

Mùng một đầu năm, cứ bình bình đạm đạm lại vô cùng ấm áp trôi qua.

Dạ Cô Tinh dùng cả buổi chiều, để xử lý công việc đọng lại nửa tháng trước, chính là bang Ám Dạ, Dạ Xã, công ty Hoành Dạ, bang Cự Phong, năng suất làm việc cao, làm người khác phải tròn mắt kinh ngạc!!

Chỉ cần một vài cuộc điện thoại, nhưng không biết là lại khơi lên sóng gió gì hay nên đốt lên thảo nguyên nào!

Sáng hôm sau tời nắng, cảm giác ấm áp cuối đông phả vào mặt, ngay cả khí lạnh cũng nhuộm một chút ấm áp.

Cuộc thi Vật Lí bắt đầu vòng thứ hai.

Trải qua vòng đấu loại đầu tiên, hiện tại thí sinh dự thi chỉ còn lại 93 người, chín giờ sáng, thí sinh tập trung tại giữa sân vận động, so với vòng đầu tiên, chỉ còn lại một nửa.

Đội tham gia thi đấu trận bán kết, phải hoàn thành hạn mục nghiên cứu chỉ định, có thể tự chọn mức độ khó, điểm cuối cùng được xác định trên số liệu phân tích đúng của báo cáo, và hệ số mức độ khó do nhóm lựa chọn, hai tiêu chuẩn này đều chiếm tỉ lệ 50%.

Là đội đứng đầu trong phần thi sơ khảo, đại học Bắc Kinh được quyền ưu tiên chọn chủ đề, sau khi thống nhất ý kiến, lựa chọn một trong hai đề mục có mức độ khó nhất. Tất nhiên, đề mục còn lại được đại học Thanh Hoa chọn!

Thực ra, dựa theo tình hình trước mắt, trên cơ bản đã có thể kết luận tình hình trận chung kết, nếu không xảy ra chuyện bất ngờ thì giải vàng và giải bạc sẽ giống như lần trước, đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa sẽ bước lên nhận giải, còn về phần ai giải vàng, ai giải bạc, đây sẽ là điểm thu hút của cuộc thi này!

Lúc thi đấu vòng loại, thực lực hai đội đều rất rõ ràng, mặc dù đại học Thanh Hoa đứng thứ hai, chỉ thua đội đứng thứ nhất sáu điểm, nhưng lại bỏ xa đội đứng thứ ba đến tận năm mươi điểm!

Thực ra, nói đến một cách chính xác, nếu không phải tính điểm thưởng cho 3 người có điểm cao nhất trong tổng điểm cá nhân của bản thân, điểm số thực thế của cả đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa là bằng nhau, bất phân thắng bại, nói cho cùng, nhờ có điểm số cá nhân nổi bật của Dạ Cô Tinh đã giúp cho đại học Bắc Kinh chiến thắng!

Vì thế, Cố Doãn Phái không nhận thua, lúc trao giải cho cá nhân, sau khi nghe đọc tên anh ta đứng sau tên Dạ Cô Tinh, khuôn mặt anh ta tối sầm trong nháy mắt.

Ngược lại, Dạ Cô Tinh không kiêu ngạo cũng không tự đại, cô thoải mái đứng trên trên bục, hướng ánh mắt dũng cảm không biết sợ về phía dưới khán giả, thái độ có chút khiêm tốn và cao quý, ngay cả những người trao giải cũng không thể không nhìn cô thêm vài lần.

Sau khi chọn đề tài và trao giải, mỗi đội có thời gian là năm ngày để tiến hành nghiên cứu đề tài, cuối cùng là nộp báo cáo nghiên cứu kết quả cho điểm từ chuyên gia đoàn giám sát.

Dạ Cô Tinh tiến hành phân chia công việc cho mỗi người, phác thảo sơ bộ phương hướng và đề cương để nghiên cứu, đồng thời đảm bảo rằng mọi người đều có ý tưởng tốt, sau đó để mọi người làm việc riêng để thu thập thông tin và các thí nghiệm sơ bộ trong hai ngày.

Hai ngày sau, mọi người sẽ cùng nhau tập hợp, lấy ý kiến mọi người để đưa ra phương hướng của việc nghiên cứu, mọi người cùng nhau suy nghĩ về bước nghiên cứu cụ thể và các phương pháp nghiên cứu cần sử dụng. Dĩ nhiên những việc này là chi tiết nhỏ, hiện tại việc đầu tiên là phải xác định phương hướng chung của nghiên cứu từ góc độ vĩ mô.

Chỉ đến khi đi đúng hướng, ý chí mới có thể tập trung một chỗ, nếu không, mọi cố gắng từ trước đến giờ của bọn họ sẽ trở nên vô ích!

Sau khi được Dạ Cô Tinh phân chia công việc cơ bản, mọi người đều tán thành, dường như bừng tỉnh đãi ngộ, sau đó đều tự rời đi làm nhiệm vụ của mình.

Ban tổ chức cuộc thi cấp cho mỗi đội một phòng thí nghiệm, dĩ nhiên, đại học Bắc Kinh là đội đứng đầu vòng loại, ngoài quyền ưu tiên lựa chọn đề tài, còn có thể được ưu tiên chọn phòng thí nghiệm

Dạ Tinh Cô có đôi mắt nhạy bén, chỉ cần liếc nhìn một cái đã chọn được một phòng có đầy đủ thiết bị tối ưu. Mặc dù diện tích hơi nhỏ, nhưng chẳng phải vẫn có câu, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ!

Cố Doãn Phái nhìn thấy vậy thì bực tới xì khói!

Tối qua, anh ta dùng ba ngàn tệ dụ dỗ mãi bảo vệ mới bằng lòng cho anh ta lén vào, anh ta liều lĩnh dùng một đèn pin nhỏ đi trong bóng tối, cứ thế dựa vào ánh sáng yếu ớt từ đèn pin, tìm kiếm khoảng năm tiếng, kiểm tra kỹ hết tất cả phòng thí nghiệm, cuối cùng anh ta cũng tìm được một phòng, mặc dù diện tích có chút nhỏ, nhưng tất cả thiết bị đều là tiên tiến nhất, đến lúc làm thí nghiệm sẽ làm ít công nhiều!

Mặc dù đại học Bắc Kinh có quyền ưu tiên lựa chọn, nhưng Dạ Cô Tinh cũng chưa nhìn qua, vả lại không gian diện tích phòng thí nghiệm này thực sự quá nhỏ, nếu không kiểm tra kỹ hoàn toàn sẽ bị bỏ qua!

Giờ phút này anh ta nhìn chằm chằm phòng thí nghiệm kia đến chảy nước miếng, chỉ chờ Dạ Cô Tinh chọn xong, anh ta sẽ hành động ngay, nhưng không ngờ chuyện khó tin đã xảy ra, anh ta lại bị con ranh kia cản đường?!

Mặc dù Cố Doãn Phái đang cười, nhưng lòng anh ta đang nội thương nghiêm trọng!

Trong lòng đã mang tám đời tổ tông nhà Dạ Cô Tinh ra mắng! Anh ta cảm thấy cô gái chưa tốt nghiệp khoa chính quy đại học này, chính là kẻ thù lớn nhất của cuộc đời anh ta!!

Tổng điểm cá nhân xếp hạng đầu cũng bị cô giành mất, bây giờ ngay cả phòng thí nghiệm cũng không còn! Dù sao gặp phải Dạ Cô Tinh, mọi chuyện của anh ta đều không vừa ý!

Thực ra, Dạ Cô Tinh cũng không phải siêu phàm, làm sao có thể chọn phát đúng ngay phòng đầy đủ nhất được, cái cô dùng chính là đôi mắt và sự nhanh nhẹn của mình, lúc nào cũng dùng khoé mắt quan sát Cố Doãn Phái, thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm vào một phòng thí nghiệm, hận không thể đợi giây tiếp theo lập tức lao đến.

Còn cô thì sao, cô không ngại dùng chút chiêu trò này, có lợi mà không lấy chính là đồ ngu!

Lúc Cố Doãn Phái nhìn chằm chằm phòng thí nghiệm kia tựa như con sói đói muốn nuốt chửng con mồi, cô đã chắc chắn nó có gì đó đặc biệt. Quả nhiên nhìn kỹ sẽ thấy, toàn bộ thiết bị đều mới mà còn khá tiên tiến, còn sắp xếp ngay ngắn, đúng lúc có thể phát huy điểm mạnh của cô!

Đi ngang qua, Dạ Cô Tinh dừng lại, cười tủm tỉm, giọng điệu chân thành: “Cảm ơn!”

Vẻ mặt Cố Doãn Phái khó hiểu, sau khi nghĩ thông suốt, anh ta mới hiểu rằng mình đang làm không công cho người khác hưởng!

Nhìn bóng lưng của Dạ Cô Tinh, anh ta tức đến dậm chân!

Đột nhiên Dạ Cô Tinh xoay người, làm một cái mặt quỷ!

Khuôn mặt chàng trai nháy mắt đen như đáy nồi!

Đọc truyện chữ Full