TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Bảo Chi Mệnh
Chương 25: Thám Tử Trung Học



Trần Thiên Bảo không phải là một người thích xen vào chuyện của người khác, thấy hai người Phan Như Ý cùng Phạm Nhật Mai có những sự thay đổi khác thường sau cuộc trò chuyện vào lúc sáng, nội dung câu chuyện có thể là nói về hắn nhưng Trần Thiên Bảo cũng không muốn hỏi đến.

Nếu bọn họ tự động muốn nói thì hắn luôn sẵn sàng lắng nghe.

Chợt Trần Thiên Bảo nghĩ đến một chuyện, có khi nào hai người bọn họ đã phát hiện ra bí mật gì đó không?
Rõ ràng hắn chưa từng hé nửa lời về chuyện Trần Thiên Bảo đã chết còn hiện tại hắn là một người khác sống dưới thân xác Trần Thiên Bảo.

Việc này nếu để lộ ra là hết sức nguy hiểm, không chỉ nguy hiểm đến bản thân Trần Thiên Bảo mà còn liên luỵ đến tất cả những người xung quanh.
Có vẻ như sự thay đổi của hai người bọn họ không liên quan đến việc đã phát hiện ra chuyện đó, vậy tức là họ đã nhận thấy một chuyện gì đó cũng không kém phần kinh ngạc.

Sau khi tan học Trần Thiên Bảo không thấy Phạm Nhật Mai đến gọi mình cùng đi ăn trưa như mọi khi thì đành phải tự mình đến chỗ của cô.

Cho đến khi hắn đứng trước mặt nhưng Phạm Nhật Mai vẫn không có phản ứng mà cứ như người mất hồn, Trần Thiên Bảo bất đắc dĩ lên tiếng:
- Em không định đi ăn trưa à?
Phạm Nhật Mai giật mình nhìn Trần Thiên Bảo đang đứng trước mặt mình, phải mất một lúc sau cô mới vội vã đáp lại:
- Có....có Em chuẩn bị đi tìm anh nè!
Trần Thiên Bảo cũng chẳng biết nói gì hơn, hắn đã đứng trước mặt Phạm Nhật Mai 5 phút vậymà cô còn chẳng nhận ra.
Suốt bữa ăn Phạm Nhật Mai liên tục lấm lét quan sát Trần Thiên Bảo, thu hết can đảm có trong người cô chậm rãi hỏi hắn:
- Chúng mình quen nhau từ lúc còn rất bé, anh sẽ không giấu em chuyện gì chứ?
Trần Thiên Bảo bỏ đôi đũa trên tay xuống nghiêm túc nhìn Phạm Nhật Mai gật đầu.
Hắn đang không biết cô có ý định gì, chẳng nhẽ Phạm Nhật Mai đang muốn thăm dò bí mật của hắn?
Phạm Nhật Mai nhận được sự đồng thuận liền nhanh chóng hỏi:
- Có phải anh đang làm việc gì mờ ám không?

“Việc mờ ám??” Quả thực có một số việc hắn làm có thể coi là mờ ám, nhưng nếu suy nghĩ rộng ra một chút thì mục đích cuối cùng của những việc mờ ám đó là loại bỏ những thế lực ngầm đang hoạt động trong nước, như vậy có thể coi là đang mang lại sự bình yên cho người dân đó chứ.

Nghĩ đến đây Trần Thiên Bảo liền gật đầu một cái.
Phạm Nhật Mai nhìn thấy cái gật đầu của hắn thì đôi mắt cô lập tức xuất hiện một tầng nước mỏng, giọng nói cô mang theo một chút nghẹn ngào cất lên:
- Nếu chẳng may những việc đó bị lộ ra, anh bị bắt đi tù nghiêm trọng hơn là có thể bị tù chung thân hoặc tử hình em biết sống thế nào?
- Khoan đã! Cái gì mà tù chung thân hoặc tử hình?
Trần Thiên Bảo còn chưa rõ Phạm Nhật Mai nhắc đến chuyện gì, chẳng nhẽ lúc hắn ra tay giết ba mạng trong nhà kho nơi Phạm Nhật Mai và hắn bị giam giữ thì cô đã nhìn thấy?
Rõ ràng lúc đó nàng đã mất đi ý thức rồi, cho dù có nhìn thấy thì tại sao đến bây giờ cô mới nói ra?
Thật sự là Trần Thiên Bảo lúc này đang cảm thấy rất khó hiểu, đến nước này thì hắn không thể không hỏi rõ rốt cuộc nội dung cuộc trò chuyện giữa Phạm Nhật Mai mà Phan Như Ý vào lúc sáng là gì.

Hình như hai người này đã hiểu nhầm việc gì đó rồi.

Phạm Nhật Mai lúc này đã trở nên nức nở khiến cho những ánh mắt xung quanh đổ dồn vào Trần Thiên Bảo.

Trong trường học Phạm Nhật Mai là một cô gái rất nổi tiếng, cô luôn luôn đứng nhất và được tuyên dương trước toàn trường trong tất cả các kỳ thi, cùng với đó là vẻ đẹp cuốn hút cả nam lẫn nữ.
Bởi vì đây chỉ là một trường trung học nên không có những cuộc thi sắc đẹp, nhưng mọi người vẫn gọi Phạm Nhật Mai là hoa khôi của trường.

Lúc này một hoa khôi đang ngồi khóc nức nở trước mặt Trần Thiên Bảo ngay lập tức bọn họ cho rằng hắn đã làm chuyện gì đó có lỗi với cô.

Không thể để tình cảnh này tiếp diễn Trần Thiên Bảo nhanh chóng hỏi:
- Mẹ kế của anh đã nói gì với em vậy?
Phải đến một lúc sau Phạm Nhật Mai vẫn còn nức nở nói:
- Mẹ anh nói là lúc sáng đã nhìn thấy trong máy tính của anh có rất nhiều thông tin về hoạt động của tổ chức tội phạm, trong có còn có những hoạt động về sát thủ nữa.


Mấy ngày trước em còn thấy anh truy cập trái phép vào cổng thông tin của Bộ Công An.

Mẹ anh và em nghi ngờ anh đang điều hành một tổ chức tội phạm!
“Cái quái gì vậy” trong đầu Trần Thiên Bảo cảm giác như có thứ gì đó đang lùng bùng vậy.

Mấy người này chỉ mới nhìn thấy thông tin như vậy mà đã cho rằng hắn điều hành một tổ chức tội phạm sao?
Đúng là trước kia dưới sự chỉ huy của Trần Thiên Bảo là một tổ chức lớn mạnh nhưng đó là tổ chức rất quang minh chính đại.

Ngoài tổ chức Địa Ngục là kẻ thù truyền kiếp đối với Trần Thiên Bảo ra thì những tổ chức tội phạm khác nghe thấy thông tin hắn muốn dẹp bỏ chỉ có nước tự giải tán chứ đời nào hắn lại đi điều hành những tên tội phạm đó.
Có lẽ lúc sáng nay hắn chưa tắt máy tính mà đã lên giường nằm một lúc sau quá mệt mỏi mà thiếp đi, Phan Như Ý vào phòng vô tình nhìn thấy những thông tin trên đó, kết hợp với việc trước nay Trần Thiên Bảo liên tục nhốt mình trong phòng nên cô đã suy diễn ra hắn là một tên tội phạm.

Nếu chuyện này không giải thích rõ ràng sẽ mang lại một số phiền toái ngoài ý muốn, suy nghĩ một lúc Trần Thiên Bảo liền lấy ông bố Đại Tá của hắn ra để làm bia đỡ đạn:
- Mấy thông tin đó là anh đang giúp bố điều tra chứ làm gì có chuyện anh là tội phạm?
Có thật không? - Phạm Nhật Mai ngước lên nhìn vào ánh mắt hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt rồi hỏi lại như muốn khẳng định.

Trần Thiên Bảo gật đầu chắc chắn rồi đưa tay qua vòng eo thon gọn của Phạm Nhật Mai kéo nàng lại sát bên cạnh nói nhỏ:
- Em nghĩ bố anh là một người công an mà con ông ấy sẽ trở thành một tên tội phạm khét tiếng sao?
- Nhưng vẫn có nhiều trường hợp như thế mà!
Trần Thiên Bảo đặt lên trán Phạm Nhật Mai một nụ hôn rồi nhẹ nhàng nói:
- Đó không phải trường hợp của anh! Em yên tâm đi, anh sẽ không làm ra chuyện gì rồi bỏ em lại một mình đâu!
Phạm Nhật Mai nghe đến đây cảm thấy ngọt ngào tựa vào cơ thể hắn mặc kệ những ánh mắt xung quanh còn đang tò mò nhìn hai người bọn họ.
Mọi người xung quanh cũng cảm thấy tràn ngập khó tin, vừa rồi Phạm Nhật Mai còn khóc nức nở mà Trần Thiên Bảo chỉ ghé vào tai nàng nói điều gì đó đã khiến cô tươi tỉnh rạng rỡ đến như vậy.


Lần này thực sự bọn họ phải nhìn Trần Thiên Bảo với một con mắt khác.

Sau khi ăn xong Phạm Nhật Mai liền nói với hắn có chút việc cần làm rồi rời đi, thực ra cô muốn đi tìm Phan Như Ý để giải thích sự hiểu nhầm của bọn họ một chút.

Trần Thiên Bảo đành phải trở về lớp học một mình, vừa đi hắn vừa suy nghĩ đến cái thế giới ngầm đang lộng hành, có lẽ cần phải nhanh chóng nhổ đi đám cỏ dại này tránh bọn chúng mạnh mẽ mọc lên gây hại cho những người thân của hắn.

Bọn chúng đã từng nhắm vào Trần Thiên Bảo cùng Phạm Nhật Mai để ra tay thì có ai đảm bảo sẽ không có lần thứ 2.

Những lúc Trần Thiên Bảo ở bên cạnh Phạm Nhật Mai còn có thể bảo vệ cô một chút, nhưng những lúc khác thì sao? Đó là còn chưa nói đến việc Phan Như Ý cũng có khả năng trở thành một mục tiêu dễ dàng hành động.

Phạm Nhật Mai không biết đã nói gì với Phan Như Ý mà mất gần 1 tiếng sau mới quay trở lại, cô nhanh chóng đến bên cạnh Trần Thiên Bảo không nói gì đã cầm tay hắn mạnh mẽ kéo đi.
Hắn không dám trái ý người đẹp mà cứ thế đi theo Phạm Nhật Mai đến một phòng giáo viên, bên ngoài phòng giáo viên còn có ba chữ rất quen thuộc đối với Trần Thiên Bảo đó là ba chữ Phan Như Ý.

Có lẽ Phạm Nhật Mai kéo hắn đến đây là để giải thích rõ ràng với mẹ kế, nhưng chẳng phải Phạm Nhật Mai đã nói chuyện cùng Phan Như Ý cả tiếng đồng hồ rồi hay sao mà còn một mực kéo hắn đến đây làm gì?
Phạm Nhật Mai khẽ gõ cửa rồi mới nhẹ nhàng mở ra, bước vào bên trong Trần Thiên Bảo thấy không chỉ có Phan Như Ý mà còn có một cô gái khác nữa.
Trần Thiên Bảo từ từ ngồi xuống ghế chờ xem rốt cuộc mình phải làm gì, sau khi nghe ba người nói chuyện một lúc hắn cũng hiểu ra vài thứ, nhưng mục đích bị kéo đến đây là gì hắn vẫn chưa rõ.
Thì ra cách đây khoảng 1 tiếng, Phạm Nhật Mai háo hức chạy vào phòng định thông báo cho Phan Như Ý biết chuyện Trần Thiên Bảo không phải là một tên tội phạm, do đang vội vàng, nàng cùng với Phan Như Ý cũng đã quá thân thiết nên Phạm Nhật Mai chỉ gõ cửa mà không chờ người bên trong lên tiếng liền đi vào.

Nào ngờ Phan Như Ý cùng cô nữ sinh tên Lý Như Thảo đang nói chuyện, thấy Phạm Nhật Mai đi vào nên Phan Như Ý cũng giữ cô lại nói chuyện luôn.
Phan Như Ý có một người bạn tên là Lý Nhật Hà, hai người bọn họ khá thân từ khi còn học đại học đến bây giờ, nhưng một tuần trước Lý Nhật Hà hẹn Phan Như Ý cùng đi mua sắm, đến khi Phan Như Ý liên lạc lại thì không được nữa, cô ta cũng đột nhiên biến mất luôn, vậy nên hôm nay Phan Như Ý mới gọi em họ cô ta tên Lý Thanh Thảo đồng thời cũng là một học sinh của Phan Như Ý xuống hỏi xem có biết tin gì về Lý Nhật Hà hay không, cùng lúc đó Phạm Nhật Mai cũng xông vào phòng.

Hỏi ra mới biết Lý Nhật Hà cũng không liên lạc lại với bố mẹ cô ấy luôn, trước đó Lý Nhật Hà nói với bố mẹ cô ấy là đi chữa bệnh rồi sau đó liền mất tích.

Gia đình cũng đã báo án nhưng phía công an gần đây rất bận rộn với những vụ trọng án nên có chút lơ đi việc này, bọn họ bảo rằng Lý Nhật Hà đã trưởng thành thì sẽ tự biết lo cho bản thân, sau đó phía công an cũng nói sẽ để ý đến việc này nhưng đã hơn một tuần chưa có thông tin gì.
Phan Như Ý muốn nhờ ông Trần Thanh Hải nói giúp một câu để giúp đỡ điều tra nhưng thời gian gần đây Trần Thanh Hải cũng rất mệt mỏi nên cô không dám nhờ ông ấy.

Rồi chợt nhớ đến việc Trần Thanh Hải kể lại Trần Thiên Bảo đã thể hiện rất tốt đồng thời Phạm Nhật Mai cũng đã thông báo những gì Phan Như Ý thấy là do Trần Thiên Bảo đang điều tra vụ án, vậy nên mới có sự việc Phạm Nhật Mai kéo hắn đến đây.
Lúc này thì Trần Thiên Bảo đã hiểu ra tại sao mình lại có mặt ở phòng của Phan Như Ý lúc này.


Rốt cuộc là mấy cô nàng này muốn hắn thử điều tra xem có thể phát hiện cái gì có ích không.

Trần Thiên Bảo không ngờ một người cao cao tại thượng rất nhiều tên tội phạm nghe thấy cũng phải khiếp sợ lại có một ngày phải làm thám tử trung học.

Nếu để cho những tên tội phạm khét tiếng trên thế giới biết tin này danh tiếng của hắn sẽ rơi xuống 18 tầng địa ngục mất.
Phan Như Ý đã có lời nhờ vả Trần Thiên Bảo cũng không còn cách nào khác đành phải đồng ý.
- Vậy trước đó cô ấy đã hẹn mẹ đi mua sắm?
Phan Như Ý rút điện thoại ra mở tin nhắn của Lý Nhật Hà rồi đưa cho Trần Thiên Bảo.

Trong tin nhắn hẹn cuối tuần đi mua sắm của Lý Nhật Hà cũng chẳng có gì đặc biệt cả, theo lời của Phan Như Ý bọn họ thường xuyên hẹn nhau đi mua sắm, và Lý Nhật Hà chưa từng thất hẹn bao giờ, nếu có chuyện gì xảy ra hẳn là cô ta sẽ nói lại ngay lập tức.

Vậy mà lần này cô ta không để lại tin tức gì đã biến mất, sợ rằng đã có chuyện xảy ra rồi.

Nếu như chẳng may gặp tai nạn ở đâu đó thì qua một tuần chắc chắn công an sẽ báo lại với gia đình ngay lập tức mới đúng.

Như vậy chắc hẳn cô ấy không phải gặp tai nạn mà bị mất tích ở đâu đó rồi.

Nghĩ đến đây Trần Thiên Bảo quay sang hỏi Lý Thanh Thảo:
- Có phải cậu kể Lý Nhật Hà nói với bố mẹ cô ấy là đi chữa bệnh không?
- Đúng vậy!
- Lý Nhật Hà không nói là đi chữa bệnh ở đâu à?
Lý Thanh Thảo không nói gì mà lắc đầu.
Vậy là cái cô Lý Nhật Hà này mất tích trên đường đi chữa bệnh rồi.

Còn cô ấy chữa bệnh ở đâu cũng không nói lại với gia đình luôn, đến nước này chỉ có trời và đất mới biết cô ta đang ở nơi nào.


Đọc truyện chữ Full