TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Bảo Chi Mệnh
Chương 78: Cầm Máu



Mỹ nữ cảnh sát lúc này phân vân không biết phải làm thế nào, trên người thì không có bộ đàm để gọi cứu viện, bên ngoài thì có một tên khủng bố mang theo súng bắn tỉa giết người không ghê tay, sẵn sang khiến cho bản thân một phát đạn nếu xuất hiện.
Vết thương của người thanh niên trẻ này lại quá nghiêm trọng, không được cấp cứu kịp thời thì sớm muốn cũng sẽ mất mạng.

Trên danh nghĩa là một người cảnh sát hết mình phục vụ nhân dân nàng không thể chứng kiến cảnh có người chết trước mặt mình được.
Lúc này chỉ còn cách hạ gục tên khủng bố kia mới có khả năng thoát khỏi tình huống nguy hiểm này.

Khổ nỗi nàng cũng chỉ là một cảnh sát hình sự vào nghề được vài năm, đối mặt với những tên sát nhân tầm thường hoặc vài tên giang hồ lởm thì còn tạo ra được uy hiếp.

Một tên khủng bố mà đến đội cảnh sát quốc tế mạnh mẽ dưới sự chỉ huy của chàng trai trẻ kia phải nhắc nhở bọn họ coi chừng thì phải hiểu tên khủng bố này không hề tầm thường.
Nhắc đến cái tổ chức cảnh sát quốc tế kia trong lòng mỹ nữ cảnh sát dâng lên một chút tiếc nuối, một người trẻ tuổi tài năng như thế không ngờ lại lại ra đi khi tuổi đời còn chưa đến ba mươi.
Bản thân là một cảnh sát nên nàng cực kỳ hâm mộ người cảnh sát quốc tế trẻ tuổi tài năng kia, có thể nói không chỉ hâm mộ một cách bình thường mà là hâm mộ một cách si mê.
Giống như rất nhiều cô gái trẻ khác nàng cũng từng mơ mộng trở thành “Trần phu nhân”, vị trí mà hàng triệu cô gái trẻ mong muốn.

Có điều chàng trai trẻ kia chỉ cười với duy nhất một cô gái là Nguyễn Gia Hân, còn với những cô gái khác hắn đều tỏ ra thờ ơ lạnh lùng.
Hộc....hộc
Chợt bên tai mỹ nữ cảnh sát nghe thấy tiếng thở dốc, nàng quay sang nhìn người thanh niên trẻ đã đỡ cho mình một phát đạn thì thấy đôi mắt hắn đang từ từ mở ra.
Nữ cảnh sát chợt nghĩ đến buổi sáng khi mình hẩm vấn người này biết được tên cậu ta là Trần Thiên Bảo, người cảnh sát quốc tế tài năng mà nàng si mê hâm mộ cũng có cái tên giống hệt như vậy.
Nữ cảnh sát khẽ lắc đầu xua đi những suy nghĩ lung tung lên tiếng:
- Để tôi giúp cậu cầm máu.
Nói rồi cô cầm cái áo vừa xé từ trên người hắn xuống đặt lên vết miệng hai vết thương rồi ép chặt lại.
Trần Thiên Bảo thấy hành động của cô cũng chỉ biết cười khổ, vết đạn bắn mà cầm máu theo kiểu đó cũng bằng thừa.


Muốn cầm được máu thì chỉ có thể khâu lại, hoặc dùng ngón tay nhét vào miệng vết thương cũng là một cách.

Nhưng mà chẳng có ai điên đến mức đi lấy ngón tay nhét vào lỗ vết thương để cầm máu cả.
Trần Thiên Bảo cũng biết nếu không khiến cho vết thương ngừng chảy máu thì cơ thể mình có đặc biệt đến đâu cũng có khả năng cạn kiệt máu mà “hẹo”.

Mất vài giây suy nghĩ hắn quay về phía mỹ nữ cảnh sát hỏi:
- Cô có cái gì tạo lửa được không?
Mỹ nữ cảnh sát không biết hắn định làm gì chỉ ngơ ngác gật đầu rồi lấy từ trong túi ra một cái bật lửa Zippo.

Một cô gái mang theo bật lửa zippo đúng là có chút kỳ lạ, thứ này là do trước kia nàng cãi nhau với bố nên tức giận bỏ nhà chuyển ra ở riêng, trước khi đi liền tiện tay “nhảy” luôn cái bật lửa Zippo mà ông thích nhất.

Trần Thiên Bảo thấy vậy chỉ gật đầu rồi rút khẩu Song ở bên hông ra đưa cho nữ cảnh sát nói:
- Giúp tôi lấy băng đạn của nó ra..!
Nữ cảnh sát thấy hắn rút ra một khẩu súng khác thoáng có chút kinh ngạc, tên này không ngờ lại có đến hai khẩu súng, sau khi chuyện này qua đi cô nhất định sẽ trị tội hắn.
Nghĩ đến đây nữ cảnh sát “Hừ” lên một tiếng rồi mới đưa tay cầm lấy khẩu súng trước mặt.

Ngay từ khi chạm vào khẩu súng nữ cảnh sát liền thấy lạnh lẽo đến mức rùng mình cứ như thể mình đang sống dưới cái lạnh của mùa đông 10 độ vậy.
Cái lạnh kia không phải đến từ cái lạnh của kim loại truyền vào tay mà giống như khiến cho tâm hồn thấy lạnh lẽo.
Nữ cảnh sát cố gắng hít thở sâu đưa bàn tay hơi có chút run rẩy lên tháo băng đạn ra, một học viên xuất sắc như nàng đã cực kỳ thuần thục kỹ năng tháo lắp súng rồi mà không hiểu sao lúc này lại thấy lúng túng.
Phải mất cả phút đồng hồ nữ cảnh sát mới lấy được băng đạn ra khỏi thân súng đưa đến trước mặt người thanh niên, đến giờ nàng vẫn không hiểu hắn định làm gì.
Trần Thiên Bảo lấy một viên đạn ra khỏi băng đạn rồi đưa lên mồm cắn mạnh.


Một kẻ từ nhỏ đã có thể cắn vỡ cả sỏi đá thì một viên đạn không làm khó được hàm răng của hắn.

Chỉ nghe thấy “Póc..” một tiếng rồi hắn đưa viên đạn vừa bị cắn vỡ trong tay xuống vị trí vết thương.
Nhìn thấy hành động này với trí thông minh của mình mỹ nữ cảnh sát bắt đầu nhận ra ý định của chàng thanh niên trẻ.
Quả nhiên đúng như suy nghĩ của nữ cảnh sát.

Trần Thiên Bảo đổ chỗ thuốc súng trong viên đạn lên miệng vết thương rồi nhìn về phía nữ cảnh sát nhỏ giọng nói:
- Giúp tôi ép miệng vết thương lại rồi đốt đi.
Dù đã đoán trước được chàng thanh niên trẻ này muốn làm gì nhưng khi nghe hắn nói ra nữ cảnh sát vẫn không dấu được nét khiếp sợ.
Đây thực sự là một chàng thanh niên còn đang học cấp ba sao?
Nếu đúng là sự thật thì nữ cảnh sát rất muốn biết hắn lấy can đảm ở đâu mà dám dùng cách đó để cầm máu.
Nữ cảnh sát cứ thế ngây người ra cho đến khi hắn gọi vài câu mới tỉnh táo lại, bàn tay cầm cái bật lửa của nàng run rẩy đưa lên.

Cô nhìn khuôn mặt có chuý non nớt ngây ngô của hắn hỏi lại một lần nữa:
- Cậu thực sự muốn tôi làm như vậy à?
Trần Thiên Bảo không nói gì chỉ dứt khoát gật đầu.
Nữ cảnh sát cũng không nói lên lời, cô chỉ nuốt nước miếng rồi mới bật lửa châm lên số thuốc súng trên miệng vết thương.
Ngay khi tiếng “Xèo xèo..” phát ra nữ cảnh sát vội dùng tay ép chặt miệng vết thương lại.
Trần Thiên Bảo chỉ cắn chặt răng không hề phát ra bất kỳ tiếng kêu nào, chuyện này trước kia hắn đã từng làm qua rồi nên không quá bất ngờ, tuy nhiên độ đau đớn mà nó tạo thành đúng là không thể xem thường.

Số thuốc súng đó chỉ cháy trong vài giây nhưng ngay lập tức trong không khí ngập tràn đủ loại mùi hương.

Từ mùi khét của thuốc súng cho đến mùi thịt cháy đặc trưng.
Thuốc súng khi cháy tạo ra một lượng nhiệt độ rất lớn lên đến hơn 150 độ, dù chỉ cháy trong vài giây thôi nhưng lại tiếp xúc trực tiếp với da thịt tạo thành mùi như thế là dễ hiểu.
Nữ cảnh sát nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của hắn mà thầm khâm phục, nàng biết việc này là cực kỳ đau đớn vậy mà thanh niên trẻ tuổi này không rên rỉ lấy một tiếng, so với sự kiện Quan Vũ nạo xương ở thời cổ đại đúng là không hề thua kém.
Tuy nhiên vẫn còn đến hai vết thương một trước một sau lưng giống như vậy nữa cần được cầm máu.

Nữ cảnh sát lại nhìn về phía hắn khẽ hỏi:
- Tôi tiếp tục nhé?
Nhìn thấy cái gật đầu dứt khoát của hắn cô mới tiếp tục châm lửa.
Nhờ vào ánh lửa phát ra nữ cảnh sát liếc nhanh về phía khẩu súng mà Trần Thiên Bảo vừa đưa cho mình, nhìn những đường nét được điêu khắc tinh xảo trên đó cô hơi có chút ngạc nhiên, ngay sau đó cô còn thấy trên thân súng khắc một chữ Song.
Nghĩ đến điều gì đó mỹ nữ cảnh sát liếc sang khẩu súng còn lại trong tay Trần Thiên Bảo, lần này cô chỉ tập trung vào dòng chữ được điêu khắc trên đó.

Ánh mắt nữ cảnh sát hiện lên sự kinh ngạc tột độ, đúng như cô suy đoán trên khẩu súng còn lại khắc một chữ Sát.
Mỹ nữ cảnh sát chính là một người hâm mộ cuồng nhiệt chàng cảnh sát quốc tế tài năng làm sao không nhận ra hai khẩu súng này được.

Đây chẳng phải Song Sát trứ danh nỗi khiếp sợ của không biết bao nhiêu tên tội phạm đây sao?
Nữ cảnh sát cho rằng đây có thể chỉ là hàng nhái, chợt cô nhớ đến khoảnh khắc khi bàn tay mình tiếp xúc với khẩu súng thì cảm thấy như có một luồng khí lạnh truyền vào cơ thể.
Nữ cảnh sát nhớ đến những lời đồn đại đã từng đọc qua: “Song Sát là hai khẩu súng đã nhiễm sát khí” Dù không biết sát khí là dạng như thế nào nhưng nữ cảnh sát vẫn đoán dường như hai khẩu súng trước mặt chính là Song Sát hàng xịn.
Mỹ nữ cảnh sát muốn được cầm khẩu thử khẩu súng kia lên thì Trần Thiên Bảo đã nhanh chóng thu hồi.
Dựa vào ánh mắt của nữ cảnh sát hắn đoán được hình như nàng đã nhận ra điều gì đó.

Vì vậy hắn không chần chừ cầm Song lên dắt trở lại vào hông mình rồi khó khăn đứng dậy.
Mỹ nữ cảnh sát chứng kiến hành động của hắn trong lòng hơi có chút bất mãn hừ lên một tiếng thầm nghĩ: “Đừng tưởng cứu ta đây một mạng thì muốn làm gì là làm.”
Cô cũng chỉ nghĩ như vậy chứ không hề nói ra thành lời, vì còn đang bận suy đoán xem thân phận thật sự của chàng thanh niên trẻ này là gì mà lại có được hai khẩu súng cận thân của người mà mình hâm mộ.

Trần Thiên Bảo chẳng chẳng thèm để ý đến sự thay đổi của nữ cảnh sát mà bắt đầu cẩn thận quan sát vị trí của Ông Kẹ ở phía ngôi nhà hoang đối diện, sau vài lần kiểm tra liền xác định được hắn ta hình như không còn nhắm đến nơi này nữa.
Có thể Ông Kẹ đã rời đi, cũng có thể hắn ta chết rồi không chừng.

Trước đó Trần Thiên Bảo đã bắn trúng vai tên kia nên biết đâu may mắn phát đạn đó lại trúng động mạch đã khiến tên kia về chầu ông bà.
Di chuyển sang ngôi nhà hoang đó Trần Thiên Bảo hơi có chút thất vọng, ở nơi này không hề có xác của Ông Kẹ.

Hắn vội kiểm tra xung quanh xem có dấu vết gì có thể truy lùng theo tên kia hay không nhưng lại một lần nữa thất vọng.
Có lẽ trong thời gian mình ngất đi Ông Kẹ đã sớm chạy trốn.

Ông Kẹ dù đã bắn trúng mình nhưng không xác định được mình còn sống hay chết, hơn nữa gã cũng bị thương không nhẹ nên chẳng dám mạo hiểm truy cùng diệt tận.
Thấy nữ cảnh sát đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó Trần Thiên Bảo định lên tiếng thì chợt nghe thấy đằng sau có tiếng người nên dừng lại.
Ở phía xa có ánh đèn pin chiếu đến nơi này cùng tiếng người hô vang:
- Đã tìm thấy đồng chí Linh Chi rồi!
Trần Thiên Bảo biết cảnh sát đã chạy đến liền nhíu mày, vừa rồi hắn đã dùng súng đối đầu với Ông Kẹ nên lúc này mà bị đưa về đồn sẽ cực kỳ rắc rối.

Nhất là cô nàng cảnh sát hình như tên Linh Chi này.
Nhân lúc số cảnh sát kéo đến đây chưa đông Trần Thiên Bảo đang tính đi trước, có điều hắn vừa nhấc chân lên thì một cơn chóng mặt kéo đến, lần này dù lắc đầu bao nhiêu làn thì tình trạng đó vẫn không thay đổi.
- Này cậu sao thế?
Mỹ nữ cảnh sát thấy hắn lảo đảo liền lên tiếng hỏi.

Nào ngờ cô vừa dứt lời thì chàng trai trước mặt như một cái cây bị chặt gốc đổ ập xuống đất.

Nữ cảnh sát vội chạy đến kiểm tra thấy hắn vẫn còn thở mới an tâm hơn một chút.
Nàng liền lớn tiếng kêu gọi đồng đội chạy đến giúp đỡ, chợt nữ cảnh sát nhớ ra điều gì đó quay lại nhìn vào khẩu súng trong tay Trần Thiên Bảo, suy nghĩ giây lát nàng liền lấy Song Sát giấu vào bên trong lớp cảnh phục của mình.


Đọc truyện chữ Full