*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Trang, Bùi gia.
Bùi Hải Cường đứng trong sân, trong tay cầm một con dao giết heo, giơ tay về phía một con lợn sống bị cột chặt vào trên thớt, một đao thẳng đến chuôi, máu đỏ thắm mang theo khí vị nùng liệt chảy ào ào xuống bồn gỗ đặt phía dưới.
“Mẹ nó à, buổi tối làm huyết heo ăn đi.
”
Tức phụ của Bùi Hải Cường, Trâu thị cười ha ha tiến lên, nhìn huyết heo không ngừng chảy xuống, cười nói: “Được, làm thêm vài món ăn, bảo đảm ông ăn thõa thích.
”
Trâu thị bộ dáng bình thường, dáng người đầy đặn, vóc dáng không cao lắm, nhưng tay chân thực nhanh nhẹn, cũng cần mẫn, hơn nữa rất nhiệt tình, danh tiếng trong thôn thực tốt.
Bùi gia đã năm đời đơn truyền, khả năng có ba năm con gái, nhưng cho dù nỗ lực như thế nào, cũng chỉ có một con trai.
Hiện giờ phu thê Bùi thị cũng chỉ có một đứa con trai là Bùi Cẩm Triều, lại là từ nhỏ sức khỏe suy yếu, mặc kệ xem bao nhiêu đại phu, trước sau đều tìm không thấy nguyên nhân bệnh.
Mùa đông năm năm trước, Bùi Cẩm Triều thiếu chút nữa tắt thở, phu thê Bùi thị gần như khóc ngất xỉu, cuối cùng cũng may qua cơn hiểm nghèo, mấy năm nay tính tình con trai tốt hơn rất nhiều so với dĩ vãng, nhưng trong lòng hai vợ chồng lại trước sau không an tĩnh, bọn họ không biết có phải con trai đã nhìn thấu sinh tử hay không, nhưng mấy năm nay con trai cũng không biểu hiện quá mức dị thường, ngược lại cả ngày an an tĩnh tĩnh, phần lớn thời gian đều ở trong phòng đọc sách, rất ít ra khỏi phòng.
Mắt thấy con trai sắp mười chín tuổi, nhớ tới năm trước bọn họ đi phủ thành, tìm một vị danh y xem bệnh, lời danh y kia nói khiến tim hai vợ chồng như nhỏ máu.
Đại phu kia nói, thân mình Bùi Cẩm Triều rất kém cỏi, hiện giờ chẳng qua là tiêu hao sinh mệnh, chờ sinh mệnh tiêu hao xong, hắn cũng xem như đi đến cuối, thậm chí còn nói thẳng, Bùi Cẩm Triều sống không quá hai mươi.
Cho nên cho dù trong lòng hai vợ chồng thống khổ cỡ nào, Bùi gia cũng không thể tuyệt hậu, con gái nhà khác không muốn gả vào, không có biện pháp cũng chỉ có thể đi cầu Đường gia cô nãi nãi.
Kỳ thật Trâu thị nhìn trúng
.