Edit by ChangTừ ngày đó, dù Kỳ Mặc Trần có rất nhiều thủ hạ lợi hại nhưng anh không phái người đi theo cô, chỉ để dì Thu chăm sóc cô, nói cách khác cô có thể tùy ý rời khỏi đại trạch của nhà họ Kỳ!Vậy còn chờ gì nữa, nhân mấy ngày nay không nhìn thấy Kỳ Mặc Trần, cô nhất định phải rời khỏi đây trước.
Người đàn ông kia âm tình bất định, cô không muốn nghĩ nát óc để ứng phó với anh nữa đâu.Kiếp trước tốt xấu gì cô cũng là đại tiểu thư nhà họ Dạ được sủng trong lòng bàn tay, cô thật sự không muốn bị người khác độc chiếm thành của riêng.
Không phải lúc trước những người trong mấy đại gia tộc kia rất thích nuôi dưỡng nô lệ để tìm hoan hàng đêm à, nếu cô cũng bị người đàn ông kia coi như nô lệ, vậy cô tình nguyện chết một lần nữa!Nếu đã hạ quyết tâm thì bây giờ phải đi ngay, Tô Lạc Ương cũng không nhàn rỗi.
Cô đứng lên, lúc này đột nhiên choáng váng một trận, trong đầu hiện lên một chút hình ảnh.
Đó là một chỗ âm u đáng sợ, có máu, xích sắt, xích sắt quấn lấy người phụ nữ tóc rối kia, còn có một người đàn ông đứng trước mặt người phụ nữ nữa!Đây là?Trong đầu Tô Lạc Ương đang dần hiện lên những hình ảnh trong kí ức, đột nhiên, không biết ai dùng kim châm cổ cô, rất nhanh ý thức đã trở nên mơ hồ.Là ai? Lại là bọn họ sao, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy hình như là đám người đó!Vì sao, vì sao đã lấy con tôi rồi mà các người vẫn không buông tha…Chìm xuống!Tô Lạc Ương lắc lắc đầu đau nhức, lúc cô giơ tay lên gõ đầu một cái, xích sắt lại vang lên tiếng “Leng keng leng keng”.Xích sắt!Tô Lạc Ương bỗng nhiên tỉnh táo lại, cô phát hiện mình đang đứng trong một tầng hầm ngầm vô cùng âm u, tay chân bị xích sắt khóa lên tường không thể động đậy được.Nhìn cảnh tượng trước mắt này, cô đột nhiên nghĩ đến cảnh mình bị người ta khóa trên bàn phẫu thuật.
Bọn họ cũng dùng xích sắt khóa tay chân cô lại, cuối cùng cưỡng ép lấy con từ trong bụng cô.
Là ai? Lại là bọn họ sao?Chẳng lẽ cô trọng sinh cũng chỉ là giấc mộng?Tô Lạc Ương cố né xích sắt trên tay, nhưng xích sắt lại phát ra tiếng ‘leng keng leng keng’ theo động tác của cô, vang lên trong tầng hầm trống trải đầy u ám này.Cô chợt nghĩ đến chuyện gì đó, rũ mắt nhìn xuống người mình.
Lúc này trên người cô vẫn mặc bộ váy trắng dì Thu lấy cho, xem ra trọng sinh không phải mộng.Nhưng không phải thế lực của Kỳ Mặc Trần ở Đế Kinh rất lớn à, cô đang ở Kỳ Trạch, ai dám bắt cô chứ?Tô Lạc Ương giãy giụa xích sắt khóa chặt trên cổ tay, nhưng cơ thể này quá yếu ớt, cô thật sự không có cách nào thoát khỏi cái xích này, rốt cuộc là ai, vì sao lại muốn bắt cô?Cô vừa mới tới chỗ nay, hơn nữa chắc nguyên chủ cũng không đắc tội với người nào đâu!Tô Lạc Ương đang cố gắng nghĩ ai có thù oán với nguyên chủ, đột nhiên bên ngoài truyền đến lác đác tiếng bước chân.Có người!Tô Lạc Ương nhắm mắt lại, cô không thể để người của bọn họ biết mình đã tỉnh lại, cô cũng muốn xem ai là người muốn bắt cô đây.“Chủ tử đã sắp không kiên trì được nữa rồi, hiện tại tôi sẽ lất một chén máu từ trên người cô ta, các người nhanh đưa cho chủ tử đấy!”“Vâng!”Tô Lạc Ương nhắm mắt lại nghe đoạn nói chuyện của bọn họ.
Lúc này trong lòng giật mình một trận, nhóm người này cột cô như vậy vì muốn lấy máu sao???Bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa, bọn họ vội vã mở ra, Tô Lạc Ương cảm giác có ánh sáng chiếu lên trên mặt mình.
Cô rõ ràng có thể cảm nhận được người kia đang tới gần, lúc con dao lạnh lẽo chạm vào cổ tay cô, cơ thể Tô Lạc Ương đột nhiên run lên.
Cô bỗng mở mắt, tay chân bắt đầu giãy giụa: “Đừng!”“Các người...” Tô Lạc Ương ngước mắt định chất vấn mấy người đó là ai, ai ngờ người đứng trước mặt cô đã trực tiếp chen lời.“Cô Lạc Ương!” Diêm Lâm không ngờ Tô Lạc Ương lại tỉnh lại, lúc bọn họ bỏ thuốc luôn bỏ rất nhiều, sao cô Lạc Ương lại tỉnh nhanh thế được?.