Edit by Chang“Tô Lạc Ương, cậu thừa nhận đi, chúng tôi đều nhìn thấy là cậu làm!”“Đúng vậy, ha ha ha, chuyện cậu làm mà, đừng chối bỏ như thế!”Tô Lạc Ương cười lạnh, năng lực trả đũa của mấy bạn nhỏ này đúng là rất mạnh!“Rõ ràng là các cậu làm, thế mà bây giờ lại vu oan cho Lạc Ương!” Giọng nói thanh thúy trong trẻo như tiếng nước vang lên bên cạnh Tô Lạc Ương, Lâm Tiêu Vũ tức giận đến mức hoàn toàn không nói lắp nữa.
Sắc mặt những người đó vẫn không thay đổi: “Chúng tôi vu oan cho cậu ta? Cậu có chứng cứ không?”“Nhưng mà, nhưng mà…”Khuôn mặt Lâm Tiêu Vũ ửng hồng, đang muốn tiếp tục cãi lại, kết quả bị Tô Lạc Ương kéo lại.
Tô Lạc Ương lắc lắc đầu với cô ấy, sau đó đưa mắt nhìn về phía bọn họ, đúng là hổ không gầm lại tưởng hello kitty, tưởng cô vẫn là Tô Lạc Ương trước kia sao!Con ngươi quét qua một vòng: “Các cậu ai có máy tính?”Tất cả học sinh đều tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, không quan tâm đến Tô Lạc Ương muốn máy tính làm gì, bọn họ cũng không ngu, ai lại vô duyên vô cớ đưa máy tính cho người khác chứ!Lại là giọng nói dễ nghe như tiếng sóng kia vang lên: “Tôi có!”Mọi người đều nhìn về phía âm thanh đó, lúc nhìn thấy đó là ai thì trên mặt mọi người đều vô cùng, ngay cả Dương Lệ cũng thế!“Gì, Hạ thiếu muốn cho Tô Lạc Ương mượn máy tính!”“Hạ thiếu đi học luôn mang theo máy tính, nhưng trước nay lại chưa từng rời khỏi tay!”Tô Lạc Ương nghe thấy có người cho mình mượn máy tính, đến khi thấy đó là ai thì lập tức chạy đến trước mặt người kia.
Nhìn anh bạn soái ca cho cô giẫm lên bàn lúc nãy, vẻ cảm kích trên mặt càng sâu hơn.
Có lẽ ngoài vẻ sấm dồn rền vang ra, cậu ta cũng không bài xích người khác, nếu không hôm nay cũng sẽ không giúp cô hai lần: “Cho cậu!”Hạ Dục Phong đưa máy tính bên cạnh mình cho Tô Lạc Ương, ý cười trên mặt như tắm mình trong gió xuân.
Ấn tượng của Tô Lạc Ương với cậu ta lại tăng thêm một phần, soái ca luôn dễ dàng khiến người ta cảm thấy dễ gần.
Thấy bên cạnh Hạ Dục Phong không có ai, Tô Lạc Ương trực tiếp đặt mông lên đó: “Tôi ngồi đây một chút!”Thấy Tô Lạc Ương không phải làm ra vẻ, trên mặt Hạ Dục Phong hiện lên một tia kinh ngạc, trước giờ chưa có người nào dám ngồi bên cạnh cậu ta thế đâu.
Chẳng qua lúc này trong mắt Tô Lạc Ương đều là máy tính Hạ Dục Phong cho mình mượn, chiếc máy tính này cũng không phải loại mới nhất năm nay, nhưng chức năng bên trong lại cực kỳ đỉnh.
Nếu những người này không tin cô, vậy cô chỉ có thể áp dụng một chút mẹo vặt thôi!Ngón tay mảnh khảnh của Tô Lạc Ương đặt trên bàn phím, hít sâu một hơi, đã lâu chưa chạm vào mấy thứ này!Mở trang web ra, trong chớp mắt, những người đứng gần Tô Lạc Ương nhất, bao gồm cả Hạ Dục Phong đều có thể nhìn thấy mười ngón tay xinh đẹp của Tô Lạc Ương lướt trên bàn phím như nước chảy mây trôi.
Trên màn hình xuất hiện những số hiệu màu lam, không ngừng chuyển động, tốc độ tay nhanh đến mức mấy người kia chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng bàn tay của Tô Lạc Ương.
Con ngươi vốn lười biếng và tùy ý của Hạ Dục Phong hơi híp lại một chốc lát theo động tác của Tô Lạc Ương, cũng rất nhanh đã hiểu ra.
Nếu loại người này là bao cỏ, vậy tất cả những học bá ở đây đều là rác rưởi, ngay cả bao cỏ cũng không bằng.
Không ngờ hôm nay đại phát từ bi muốn giúp đỡ một người, thế mà lại gặp được loại hàng vô cùng lợi hại, những ngày tháng sau này hình như cũng thú vị không ít!Ngón tay tinh tế trắng nõn tạm dừng lại, ngón trỏ nhẹ nhàng tự nhiên dừng trên phím Enter, độ cung bên khóe miệng cũng kéo ra: “Xong!”Tô Lạc Ương chuyển hướng đưa máy tính về phía Dương Lệ đứng ngoài cửa sổ, khóe môi nở một nụ cười nhợt nhạt: “Cô Dương, đây là chứng cứ cô muốn!”.