TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất
Chương 88: - Đổ Bể.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đúng vậy, chuyện gì đến cũng phải đến rồi.
Hải Anh và Khánh cùng đứng dậy trong khi những người khác vẫn im tại chỗ hoặc tiến vào phòng. Mẹ chồng nhích mãi mới tiến lên được, gương mặt chanh chua tức khắc già đi mấy tuổi vì sốc.


Thế này là thế nào?


Đức chắc mẩm 100% rằng lúc này con dâu bà đang làm loạn này khác với người ta kia mà, tại sao nó lại ở trong này, cùng rất nhiều người khác bàn chuyện.. làm ăn?


Đúng vậy, ngay khi cánh cửa phòng 1010 mở ra, gia đình nhà Hải Anh đều vui vẻ thở phào còn mẹ Đức ngược lại, sắp tăng xông ngất xỉu đến nơi. Con dâu - mà bà nói là lăng loàn - hiện tại đang ngồi đối diện với ba nam, hai nữ. Bọn họ cùng nhau bàn bạc giấy tờ hợp đồng gì đó, tranh cãi có vẻ gay gắt lắm. Và khi phát hiện có người ngoài tự nhiên mở cửa bước vào, người chủ chốt ở đây là Khánh và người có liên quan trực tiếp chính là Hải Anh liền phải đứng dậy đón tiếp.


"Bố mẹ, mọi người tới đây làm gì thế?" Hải Anh mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đúng tiêu chuẩn. Mái tóc dài cũng buộc lên gọn gàng sạch sẽ, chẳng có vẻ gì là vừa mới cùng người ta lăn lộn cả! "Các anh cũng sang làm chi vậy? Không phải đang đi dự tiệc tối à?"


"Bác gái!" Tiếng gọi giật lại làm tất cả mọi người tiếp tục tập trung hướng tầm nhìn ra ngoài. Hải Anh đứng đây nên có thể thấy rõ người vừa tới: em gái trà xanh Ngọc Hà xuất hiện góp vui rồi!
Hôm nay cô ta cũng đi dự tiệc nên ăn mặc, trang điểm ngon nghẻ lắm. Tuy sự hoảng hốt và lo lắng hiện lên mặt nhưng Hải Anh biết thừa cô ta mong chờ chuyện mất mặt xảy ra với cô đến nhường nào. Đáng tiếc, đời có bao giờ được như người ta mơ. Mong muốn xấu xa của bọn họ đổ bể cả rồi!
"Cháu nghe nói có chuyện trên này.. Bác à, bác không sao chứ?"


"Không.. Không sao!" Mẹ Đức vốn đang một mình đối đầu với cả thế giới, nay cháu gái thân yêu xuất hiện chống lưng liền yếu đuối dựa vào. Ngọc Hà băng qua rừng người, tiến tới chỗ bà ta, nắm tay bà ta thân thiết. Cô ta nhìn khung cảnh xung quanh, thấy rất nhiều người, thấy giấy tờ hợp đồng vứt lung tung, cũng thấy luôn Khánh và Hải Anh hoàn hảo nguyên vẹn đứng kia.. cô ta hiểu chuyện bắt gian này sập hố rồi!
Vậy mà Đức dám nói kế hoạch hoàn mỹ gì đó, một phát bị người ta phá tan sạch rồi. Giờ khéo khi còn bị Hải Anh nghi ngờ, kéo luôn cả hận thù của nhà mẹ cô thì chỉ có nước khốn đốn. Bực thật, có khi nào Đức bị đánh tới mức chấn động não, giảm IQ luôn rồi hay không?
"Bọn họ.. Bọn họ bắt nạt bác!"


"Bắt nạt?" Hải Nam bực mình dậm chân trong khi bố mẹ tiến về chỗ Hải Anh và mọi người, liên tục xin lỗi vì đã làm phiền. Mấy nhân viên bên kia tuy khó chịu nhưng không thể hiện ra mặt mà chỉ cười mỉm thân thiện, đưa tay sắp xếp lại những tài liệu tuyệt mật trên bàn.
"Chúng tôi bắt nạt gì bà? Ừm.. Chúng cháu bắt nạt gì bác? Bố mẹ cháu đang bận rộn ở ngoài, bọn cháu cũng đang đi dự tiệc dưới kia.. bác sầm sập đòi người chạy lên đây tìm chị gái cháu, còn dùng lời lẽ thế nào bôi nhọ chị ấy? Đấy, bác thấy chưa? Chị ấy với ai? Như thế nào? Chẳng lẽ bọn họ biết bác tới nên diễn kịch?"


"Tôi.. Tôi.."


"Mọi người có gì từ từ nói!" Khánh hòa nhã với nhà vợ lắm, anh ta cười vui vẻ, đưa tay ra hiệu với 'lính' nhà mình "Các vị về trước đi, hợp đồng này chúng ta sẽ bàn bạc sau. Sang bên kia thông báo giúp tôi luôn trong tối nay nhé, có kết quả tốt gọi điện cho tôi!"


Mấy đối tác kinh doanh và các nhân viên của Bảo Bối lần lượt dẫn nhau đi khỏi. Căn phòng nhỏ được đóng lại, chỉ còn những nhân vật có liên quan đến sự việc ở lại. Thực ra Khánh và Ngọc Hà phải xếp vào hàng người không liên quan mới đúng, nhưng ai bảo một người là chủ phòng, một người là cháu yêu của bác làm chi, họ cứ ở lại xem náo nhiệt đấy!
Bọn họ cùng nhau ngồi vào bàn, bố mẹ Hải Anh ngồi ngay cạnh cô, Hải Đăng và Khánh sau khi bắt tay nhau cũng lần lượt ngồi xuống. Mẹ Đức và Ngọc Hà vốn dĩ muốn đi nhưng đi không được, bị Hải Nam ép ngồi xuống hai ghế còn lại. Cậu bé cuối cùng không được ngồi vào ghế của người lớn nên buộc phải nhảy lên giường nằm chơi điện thoại. Sau khi chơi chán mấy người lớn bên kia vẫn chưa vào việc chính nên Hải Nam sốt ruột lắm. Cậu đi đi lại lại, cuối cùng chạy tọt vào nhà vệ sinh và.. khóa chặt mình trong đó vì phát hiện ra một sự thật khá thú vị.


"Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy ạ?" Hải Anh rót nước xong xuôi, đẩy về phía mọi người rồi chậm rãi hỏi. Nghe Khánh kể sơ lược cô đã nắm bắt được kha khá tình hình rồi nhưng.. cô chính là muốn diễn tròn cái vai ngây thơ không biết gì đấy, xem mọi người làm được gì cô nào?
Cũng may người 'tóm' được Hải Anh lúc ở gara là nữ, và cũng may Đức chỉ muốn bán vợ cho Khánh chứ không phải bất kì ai khác nữa. Hải Anh nén nụ cười chua xót trong lòng, không ngờ nổi chuyện này cuối cùng lại xảy ra trên chính người mình. Chồng cô yêu người khác, lại muốn nhanh chóng thúc đẩy li hôn bằng cách bán cô cho người khác. Bán rồi còn chưa đủ, muốn để bố mẹ cô, gia đình cô nhìn thấy rõ bộ mặt dơ bẩn đó của cô nữa chứ. Xem thái độ của bọn họ.. cạn tình cạn nghĩa như vậy Hải Anh còn cần lưu luyến làm gì nữa đây?
Ánh mắt của Khánh dán chặt vào Hải Anh, cô có thể cảm nhận rõ nụ cười trào phúng và chờ mong của anh ta. Cô không thèm đáp trả, chỉ im lặng đợi mọi người giải thích cho mình rõ ràng.


"Không có gì.." Mẹ Đức bị uy hiếp liền nói lấp đi "Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"


"Hiểu lầm cái gì?" Mẹ Hải Anh có vẻ giận lắm nhưng vì bị bố cô ngăn lại nên cố kìm nén, chỉ cao giọng trách "Bà làm loạn Bảo Bối, ầm ĩ lên như sợ cả giới thượng lưu không biết trong nhà xảy ra chuyện xấu gì. Còn nói con gái tôi thế nào? Trước đây khi chưa rước được con tôi về các người ca ngợi nó thế, giờ lật mặt hơn bánh tráng. Mồm miệng dơ bẩn!"


"Bà đừng được nước lấn tới!" Mẹ Đức cau có, đúng là bà ta sai thật nhưng mà.. nhưng mà những người này không có quyền bóc mẽ bà ta trước cả đám con nít thế này. Phải giữ thể diện cho bà ta chứ, dù sao bà ta cũng lớn tuổi hơn mà.
"Tôi thế nào? Nhỡ đâu trong thời gian tôi gọi mấy người, mấy người mật báo cho nó thì sao? Tôi thấy đợt này cô ta cũng năng đi lại với chủ tịch SM lắm, còn cả ảnh và ghi âm của cô ta nữa, bọn họ dám công khai hôn nhau trong sân trường.."


"Bác gái!" Ngọc Hà hốt hoảng kéo tay bà ta, nếu lộ ra là cô ta nói thì chỉ có nước chết. Một mình Hải Anh chèn ép cũng đủ khiến cô ta không ngẩng đầu lên được chứ đừng nói đến sự nhúng tay của Khánh. Cái bà già này chẳng được nước gì, lúc này nên rút lui tránh vạch mặt mới phải!
"Bác đừng kích động, có gì từ từ nói. Hiện tại chỗ này còn có người ngoài, đợi sau khi anh Đức khỏe lại chúng ta giải quyết tiếp được không bác?"


"Chỗ này đến lượt cô lên tiếng à?" Mẹ Hải Anh ngứa mắt thực sự, bà nhờ chỗ thằng nhóc kia rồi mà sao nó còn chưa giải quyết xong vậy? Hay nó nương tay? Hừ, nghe nói còn đụng chạm cả vị hôn phu của nó rồi mà nó vẫn nhẹ tay được à? Bực thật, khéo khi chính bà phải nhúng vào thôi! "Nếu nói người ngoài có khi cô ngoài nhất đấy, cô nên ra kia ngay đi!"


"Cháu đã hiểu tình hình rồi ạ!" Khánh dùng nụ cười tỏa nắng của mình xoa dịu không khí căng thẳng sắp bùng nổ. Anh hướng về phía Hải Anh mà rằng "Cô nghe được tin báo cháu và Hải Anh vào khách sạn làm chuyện khó nói. Hơn nữa còn bảo quan hệ giữa cháu và Hải Anh đã mập mờ từ lâu, qua lại thậm thụt sau lưng con trai cô. Khi nắm được tin này cô lập tức gọi nhà ngoại tới tận cửa bắt gian hòng cho con trai cô một công đạo. Ai ngờ lúc mở cửa lại không gặp được hình ảnh mình mong muốn, con dâu cũng không hề xấu xa như mình tưởng.."


"Đúng.. Đúng vậy.."


"Nếu theo tâm lý bình thường thì đáng lẽ lúc này cô nên thở phào nhẹ nhõm mới phải chứ?" Khánh nhếch môi, giọng nói đã bắt đầu có mấy phần nghi hoặc "Vì sao cô lại thất vọng thế, hay thực chất.. cô mong muốn con dâu cô là loại lăng loàn để con trai có thể li dị quách cho xong?"

Đọc truyện chữ Full