*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hải Anh cảm thấy hơi sốc, rõ ràng là cô đứng trong góc cơ mà, người phụ nữ này từ đâu nhào tới hất canh vào người cô còn dám mắng cô?
Đúng là vừa được ăn vừa được nói, sướng hết phần thiên hạ hạ!
Trong lòng không thoải mái nhưng Hải Anh cũng không dám thể hiện ra mặt, chỉ lấy khăn trên bàn lau qua ngực áo của mình. Nhưng lau cũng chẳng ích gì, canh tràn khắp người rồi, may mà nó không nóng, cũng không bị dính vào tóc đấy.
Mấy người khách xung quanh xì xào bàn tán ra vào, bố mẹ Hải Anh và Khánh cũng đã chạy tới cạnh cô. Người phụ nữ kia vẫn cứ lầm bầm chửi thầm, tựa như Hải Anh ăn mất canh của bà ta vậy.
"Bà ngoại, bà không sao chứ?" Thằng nhóc Thiên Sứ hỗn hào aka Quang Tài nhanh chân chạy đến, nó sà vào lòng bà ta mà rằng "Bà đừng giận, giận hại thân, đừng để ý mấy người xấu xa này!"
"Được! Được, không để ý!" Bà ta nguýt Hải Anh một cái thật dài, cô lúc này mới bình tĩnh chiêm ngưỡng được dung nhan của người này. Mặt to mày kiếm, hai mắt nhỏ, mũi tẹt, môi vều.. ờ ừm, trước kia cô không tin tâm sinh tướng lắm, nhưng giờ thì có nè!
Nhưng không hiểu bà ngoại thế này sao có đứa cháu 'ngon nghẻ' quá vậy? Gen của bà ta lặn nên mẹ đứa bé và cả nó đều không bị ảnh hưởng? Đúng là may mắn, may mắn!
"Tha cho cô đó, bảo mẫu mà không biết điều!"
"Hải Anh nhà chúng tôi không phải bảo mẫu!" Mẹ Hải Anh không vui lắm nhưng lúc này giữa đám đông quý tộc bà đành phải mỉm cười giải thích. Người phụ nữ này là ai? Chưa từng gặp bao giờ! Không phải phu nhân của vị nào ở nước ngoài đấy chứ?
Hừ, thêm bạn bớt thù, thôi thì con gái bà nhịn, bà cũng nhịn!
"Quý phu nhân không sao chứ? Tôi sợ bà ngã mắt xảy ra vấn đề!"
"Cái gì?.."
"Sao bà lại tới đây?" Khánh nhìn lại người đó, lại liếc qua đứa nhóc kia, vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét. Bà ta tính giải thích gì đó, nhưng Khánh không quan tâm, anh đi về phía Hải Anh, cẩn thận kéo tay cô xem một lượt "May là canh không nóng! Đi theo tôi nào!"
"Tôi xin phép về trước.."
"Con rể à.." Bà ta chưa bỏ cuộc, lập tức gọi ra một chức danh làm ai nấy á khẩu.
Con rể?
Có nghĩa đây chính là mẹ vợ cũ của Khánh!
Còn đứa bé kia.. có khi nào là con trai vợ cũ không vậy trời? Bảo sao anh ta nhìn nó căm ghét vậy, chả lẽ vì yêu vợ nhưng vợ không thèm, đi với người khác sinh con khác nên anh ta ghen tị? Ai dô, chắc không đến mức thảm thế đâu nhỉ? Nhưng con trai đẹp nhường này hẳn rằng nhan sắc mẹ nó cũng không phải loại vừa. Hôm nay người vợ đó hình như không xuất hiện, vì nếu cô ta có mặt thì đã đến đây ngay khi mẹ cô ta vướng vào rắc rối rồi.
Đáng tiếc, Hải Anh muốn xem mặt người lắm đó nha!
"Con không thể tuyệt tình như vậy, mẹ dù sao cũng.."
"Xin lỗi, chúng ta đã không còn là loại quan hệ đó!" Khánh mỉm cười lịch sự, sau đó anh ta ngoắc tay bảo Khải "Bà ngoại con, con muốn gặp chứ?"
"Không muốn!" Khải nói luôn "Bà ta bảo thằng nhóc kia nhéo con, còn muốn con cho bà ta tiền! Con không có đâu!"
"Cái.. cái gì? Bà đâu có?"
"Không biết xấu hổ!"
"Ơ.. Ơ.."
Bên ngoài người ta dạy dỗ mẹ vợ cũ của Khánh thế nào Hải Anh không được nghe nữa vì anh ta đã nửa lôi nửa kéo cô vào hậu đài rồi. Hải Anh giữ lịch sự nên không thể giãy.. không, không phải cô muốn giữ lịch sự gì đó đâu, là tại cô đang đi giày cao gót thôi! Trời ạ, lễ phục phải đi giày những 12cm, cô đi đã không vững chứ đừng nói gì đến việc phải đuổi theo bước chân dài ngoằng ngoẵng của người này. Thế nên rất nhanh chuyện gì tới cũng phải tới, Hải Anh ngoắc chân vào nhau, vấp rồi!
"Cẩn thận chứ!" Khánh e thẹn đỡ lấy eo cô, cũng may Hải Anh có phòng bị nên anh ta không bị dính canh cá theo cô. Hừ, bộ vest đắt đỏ kia mà dính thứ nước này thì có tốn bộn tiền cho tiệm giặt là. "Sớm muộn gì chẳng thuộc về em, em vội cái gì chứ?"
"Anh điên à?" Hải Anh nhìn lại chân mình, may mà không bị trật gót đấy! "Chân dài ngoằng như vậy làm gì chứ? Bước mau thế ai theo kịp? Với lại anh đưa tôi đi đâu đây? Tôi cần về nhà thay đồ ngay lúc này!"
"Không thể được!" Khánh lắc đầu, mặc kệ cô kháng cự mà đưa tay bế bổng cô lên "Còn một màn em không thể vắng mặt, em chưa về được đâu!"
"Anh làm trò gì vậy? Bỏ xuống!"
"Nơi này nhiều người lắm, nếu em giãy giụa ngã xuống hoặc hét lớn là người ta vào xem liền đấy!" Khánh bước nhanh, mỗi bước đi đều vững chãi như núi. Hải Anh bị anh ta ôm trong ngực, hai người đều dính canh cá hệt như nhau, mùi tanh nồng được thể bung tỏa bốn phía.
Thế là xong, bao công sức cô cố gắng giúp đỡ bộ vest của anh ta giờ đổ sông đổ bể rồi. Cái người này nghĩ gì không biết?
"Anh không ngại công khai, nhưng chắc em thì có?"
"Anh ngậm miệng đi!" Hải Anh đấm vào ngực người này một cái, chỉ thấy đau cả tay. Anh ta tập thể hình à? Tưởng anh ta bận không đủ thời gian cho con mà vẫn đủ thời gian tập thể hình? "Thả xuống tự tôi đi được!"
"Không thả!" Khánh có vẻ hưởng thụ lắm, cúi xuống dúi cái mũi cao ngất vào tai Hải Anh. Cô ngại ngùng tránh ra nhưng cũng không chán ghét, thậm chí còn có chút.. kích thích. Chết thật, trai đẹp có sức mạnh ghê gớm vậy đó, làm Hải Anh rung rinh rồi!
"Mùi cá thơm quá, ngon như vậy ai chẳng muốn ăn?"
"Có câm miệng ngay đi không?"
"Ngậm lấy là câm liền à!"
"Vô liêm sỉ!"
"Ha ha ha.."
Hai người cùng vào một căn phòng ở cuối hành lang, nhà chính của Khánh lớn đến mức chóng mặt, bao nhiêu phòng, bao nhiêu cửa, bao nhiêu tiểu cảnh.. nếu để Hải Anh một mình đi vào đây thế nào cũng sẽ bị lạc. Cô thấy khó hiểu thực sự, người ở không đông xây nhà to hơn khách sạn vầy làm gì? Mướn người lau dọn cũng đủ chết tiền rồi!
Lại nữa.. Thêm một bài học về việc đừng dạy nhà giàu cách tiêu tiền. Họ thích thì họ làm, khoe mẽ, lòe đám dân nghèo như cô để mua vui đó, sao nào?
"Phòng tắm bên đó, đã chuẩn bị sẵn nước và đồ thay cho em rồi!" Khánh đưa cô vào một căn phòng lớn để đầy quần áo, trang sức các loại. Nơi này được ngăn đôi bằng một tấm cửa kính lớn, một bên dành cho nam và một bên là của nữ. Anh ta đặt cô xuống, đẩy cô qua bên nữ rồi tiếp "Anh ở bên này, nếu em cảm thấy bỡ ngỡ có thể gọi anh phục vụ!"
"..." Đừng có càng lúc càng không biết xấu hổ vậy được không hả?
"Lúc đó em chắc cũng phải gần 40 đúng không?" Tự dưng anh ta hỏi với thêm một câu, Hải Anh quay mặt lại, hiển nhiên biết lúc đó là lúc nào.
"Tôi đã 37 tuổi!" Cô nhanh chóng đáp lời, tò mò "Còn anh thì sao? Mà số tuổi của tôi có liên quan gì à?"
"Anh cũng đã quá 40, chúng ta đều không còn là trẻ con nữa." Khánh tự giới thiệu luôn "Nên em đừng ngại ngùng gì nhé, cứ thoải mái hưởng thụ đi khi anh còn trẻ đẹp!"
"(ʘᗩʘ')" Tôi nghĩ lại rồi, tôi có thể đấm vỡ mặt anh không?
Khánh không để cô đạt được mục đích, sau khi Hải Anh quay vào đóng cửa anh cũng rời khỏi phòng luôn. Dĩ nhiên không phải để Hải Anh lại đó một mình, anh đã yêu cầu một cô phục vụ vào chờ sẵn để giúp đỡ Hải Anh rồi. Dù sao cũng phải thông cảm cho anh, tiệc sinh nhật của con trai vẫn đang diễn ra và bao khách khứa vẫn chờ bên ngoài. Theo đuổi tình yêu cũng phải chừa chỗ cho việc kiếm tiền nữa chứ, tổng tài cần tình yêu mà không cần tiền? Nô, đừng bao giờ suy nghĩ thiển cận thế, nếu anh nghèo rồi người yêu anh ra đường bị đứa khác khinh thì làm thế nào?
Chuyện của 'mẹ vợ' Khánh đã nắm được sơ bộ rồi.
Cô Vợ Cũ kia của anh sau khi bỏ chồng liền sinh cho nhân tình một đứa con trai. Nhưng tiếc là nhân tình nhỏ của cô ta ở cạnh cô ta chỉ vì tiền nên cô ta và đứa bé nhanh chóng bị vứt bỏ. Gia đình Vợ Cũ trước đây làm ăn không tốt nên trăm phương ngàn kế gả bằng được con gái vào cửa nhà giàu. Khi vào rồi được bố mẹ anh hỗ trợ một khoản lớn nhưng việc làm ăn cũng vẫn không cứu được, phá sản như thường. Lúc này nể mặt thông gia nên bố mẹ Khánh vẫn đầu tư cho họ một cửa hàng buôn bán nhỏ. Họ kinh doanh không tốt lắm nên mãi vẫn cứ tàng tàng. Sau này khi cô con gái không biết điều li hôn với Khánh cuộc sống của bọn họ càng khó khăn hơn. Nhưng ai bảo con gái họ ngoại tình làm gì chứ, không bị Khánh kiện vào tù đã là may mắn lắm rồi.
Hiện tại một nhà ba người bọn họ sống nhờ vào việc buôn bán, Vợ Cũ tít mít tận trời tây không thấy liên lạc nên Khánh không rõ lắm. Ừ, thực ra anh không thèm để ý có được không, loại người như cô ta anh để tâm làm gì cho mệt não?
Bình thường nhà ngoại không được gặp Khải, bố anh cũng không muốn thằng bé qua lại với bọn họ vì danh tiếng họ không được tốt lắm. Nhưng ngày sinh nhật nhà ngoại khăng khăng đòi tới thăm cháu nên không ai dám ngăn cản. Chỉ là không ngờ bà ngoại lại dẫn theo một thằng bé cùng mẹ khác cha đến, còn một mực gọi bố Khánh là 'ông nội', còn giỏi lôi kéo người làm tay sai cho mình, dồn ép đòi chơi với Khải, đòi thằng bé chia đồ các loại.. khi Hải Anh đứng ra bảo vệ nó liền bị thằng nhóc này ghi thù, còn mách với bà ngoại nó. Bà nó thấy Hải Anh thân mật với Khải, sợ hãi cô sẽ cướp mất vị trí phu nhân của con bà ta nên mới cố ý làm cô xấu mặt.
Đúng là tư duy không giống người thường!
Bất thường kiểu này nên tống vào trai giam mới đúng!
Nhưng đời là vậy mà, luôn có người này người khác, đem đến cho chúng ta những bất ngờ không thể lường trước được.
Trong lúc Khánh còn đang vừa tiếp khách vừa phân tích tình hình, trên sân khấu đã vang lên tiếng gọi mừng vui vẻ của MC. Tất cả mọi người đều ngừng nói, chăm chú hướng mắt về phía khán đài sáng trưng. Từ sau rèm xuất hiện một bóng dáng yêu kiều, bộ váy đỏ diễm lệ tôn lên làn da trắng ngần và vóc dáng bốc lửa. Mái tóc quấn cao sang quý, gương mặt khả ái ưa nhìn với khí chất vừa cao quý lại vừa dịu dàng như hồ thu trong trẻo.
Hải Anh.
Cô tựa như tiên nhân lại tựa như yêu nghiệt.
Đôi mắt ấy, nụ cười ấy.. mọi thứ đều khiến Khánh cảm thấy nghẹt thở, muốn ghì lấy cô, giấu cô làm của riêng.
Nhưng lúc này vẫn chưa thể được vì bên cạnh có quá nhiều người, và vì MC đã xướng to lên câu thông báo: "Xin giới thiệu với quý vị cô Hải Anh, mẹ nuôi của cháu Khải!"