TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất
Chương 134: - Người Thừa Trong Tất Cả Các Mối Quan Hệ.

Người đưa Ngọc Hà ra khỏi trại tạm giam là Trung Dũng.

Điều khiến cô ta ngạc nhiên không phải sự xuất hiện của anh ta mà là bởi anh ta đã có thể đứng dậy và đi lại được rồi. Tuy rằng việc đi lại vẫn còn nhiều khó khăn nhưng việc đó thực sự giống như kì tích vậy. Ngọc Hà nghe nói Khánh đã giúp anh ta chi trả một khoản vô cùng lớn để làm phẫu thuật và vật lí trị liệu. Nhưng "vô cùng lớn" cũng chỉ là với đám nghèo mạt rệp như bọn họ chứ với mấy người như Khánh thì tính gì. Vậy mà Trung Dũng ngốc nghếch còn kí cam kết trả lại tiền, haizz, anh ta có kiếm cả đời cũng không thể trả hết số nợ đó đâu.

Hai người ngồi trên xe trở về một căn chung cư ở trung tâm thành phố. Trung Dũng kể cho cô ta nghe việc anh ta trải qua ở nước ngoài một cách ngắn gọn, sau đó cũng nói luôn về tình hình hiện tại và giải thích lí do anh ta tới cứu Ngọc Hà muộn. Trung Dũng mới trở về nước được hai ngày, anh ta chưa quen múi giờ nên phải điều chỉnh. Sau khi ổn định thì Khánh yêu cầu tới tập đoàn nhận việc nên không thể không đi. Xong xuôi còn phải tìm hiểu xem Ngọc Hà dạo này thế nào, bị tạm giam ở đâu rồi mới nhờ quan hệ làm thủ tục cho cô ta ra ngoài được.
Ngọc Hà không hề oán trách, cô ta đã nói rồi, chỉ cần cứu cô ta ra khỏi đó có thế nào cô ta cũng chấp nhận hết. Trước đây Ngọc Hà không hề nhìn đến Trung Dũng, hoặc có cũng chỉ là lợi dụng anh ta mà thôi, nhưng hiện tại cô ta cảm thấy người này chính là ân nhân của mình, quan tâm mình nhất. Cũng chỉ có Trung Dũng mới lặn lội giúp đỡ cô ta như thế, còn bất chấp tất cả nghĩ tốt cho cô ta mặc kệ trước đó cô ta đã hành xử xấu xí với anh ta như thế.

Tốt đẹp từ thể xác đến tâm hồn, đã thế hiện tại Trung Dũng còn có thể đi lại được, có công việc ổn định ở SM. Cô ta còn chần chờ gì nữa chứ?
Nhưng.. tuy Trung Dũng vẫn nói chuyện với cô ta rất nhiệt tình song Ngọc Hà lờ mờ nhận ra được thái độ của anh ta có chút gì đó đổi khác. Trước đây Trung Dũng không phải như vậy, tình cảm trong đôi mắt đó của anh ta với Ngọc Hà vốn dĩ không phải như vậy!
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Cô ta không muốn hỏi, mà thực sự cũng không cần hỏi vì ngay khi trở về chung cư của Trung Dũng cô ta đã biết lí do rồi.

"Anh về rồi!" Một cô gái mặc váy trắng, gương mặt bình thường nhưng khí chất vô cùng ngọt ngào bước ra ngoài hỏi "Chân ổn chứ? Ồ, chào em, em là Ngọc Hà đúng không? Chị là hộ sĩ của Trung Dũng!"

"Xin chào!" Ngọc Hà thoáng liếc qua Trung Dũng, anh ta đưa cho cô ta một đôi giày để thay nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vị hộ sĩ kia, khóe môi nhếch lên một nụ cười ngọt ngào. Không khí giữa hai người bọn họ hài hòa êm dịu, tựa như cặp tình lữ đã sống cùng nhau mấy chục năm trời.
Không thể!
Nhất định là cô ta nhìn nhầm!
Trung Dũng không thể thích người khác như thế. Anh ta vẫn luôn để Ngọc Hà trong lòng, vì sao mới đi có gần một năm đã thay đổi rồi? Tự dưng Ngọc Hà cảm thấy căm phẫn, nụ cười của bọn họ càng khiến cô ta ghen ghét vô cùng.

"Ngọc Hà sẽ ở tạm đây mấy ngày.." Trung Dũng đi vào phía trong một cách tự nhiên. Hộ sĩ đi về phía anh ta, giúp anh ta chỉnh lại tóc và vạt áo. "Em dọn dẹp phòng cho khách một chút nhé."

"Không thành vấn đề!" Hộ sĩ cười tỏa nắng, một gương mặt tầm thường nhưng nụ cười lại khiến tất cả mọi người đều cảm thấy yên lòng "Em đã dọn rồi, Ngọc Hà cùng đi xem phòng nào, sau đó chúng ta đi mua sắm chút quần áo cho em được không?"

"Tôi.."

Người này quá nhiệt tình, tựa như bông hướng dương rực rỡ luôn hướng về mặt trời mà nở nụ cười. Không, không đúng. Chị ta chính là mặt trời để mọi người hướng đến, vui vẻ, tích cực, sáng đến lóa mắt. Một con người đang 'sống' thực sự.

Không hề giả tạo, thực lòng chăm sóc, không sợ khổ sở, chăm chỉ tiến lên..
Càng sống cùng hai người họ Ngọc Hà càng cảm thấy chẳng có lí do gì để căm ghét bọn họ cả. Một người đàn ông yêu cô như em gái, một người phụ nữ hòa đồng, biết cảm thông. Bọn họ học cùng nhau từ hồi trung học nhưng khi Trung Dũng lên đại học liền không gặp mặt nữa. Mãi đến khi anh ta ra nước ngoài phẫu thuật mới gặp lại, tính đến nay hai người 'gắn bó' với nhau cũng đã sắp tròn năm rồi. Thực ra chị ta vốn không phải hộ sĩ gì cả, cuộc sống của một cô gái nông thôn trong gia đình trọng nam khinh nữ khổ cực, được học hết cấp hai đã là tốt lắm rồi. Sau khi tốt nghiệp chị ta bị gả bán cho một người đàn ông già nua, người này không động phòng mà giữ gìn để 'sang tay' chị ta cho một kẻ buôn người nước ngoài. Trải qua bao đắng cay vất vả, mưu sinh trên đất khách quê người. Ngày đó khi bị đuổi việc, không một xu dính túi chị ta may mắn gặp được Trung Dũng. Anh ta giúp chị ta ở lại cạnh mình, dần dà cứ thế ở cùng nhau mãi tới tận khi về nước.
Một con người đã trải qua tất cả đau thương càng cảm nhận được tình yêu và cuộc sống tươi đẹp biết bao nhiêu. Ấy thế mà cô ta lại cứ mãi chìm đắm trong ảo tưởng, muốn có tiền, thật nhiều tiền, thật nhiều tiền..

"Có chuyện này em đừng nói với Trung Dũng.." Một ngày kia, chị ta đột nhiên nói với Ngọc Hà "..Chị sẽ không ở cạnh anh ấy đâu!"

"Thế là thế nào?" Ngọc Hà ngẩn người không hiểu, bọn họ hợp nhau như thế vì sao không ở bên nhau? Là do cô ta chen vào à? Vậy thì cô ta sẽ đi, nhưng.. đi đâu bây giờ? "Chị nói gì đấy? Hai người vốn dĩ là một đôi còn gì?"

"Chị đã không còn khả năng sinh con nữa.." Chị ta lắc đầu buồn bã "..Một người phụ nữ không hoàn mỹ ở lại cạnh anh ấy cũng không khiến anh ấy có được một gia đình."

"Không còn khả năng sinh con nữa?.." Ngọc Hà lặp lại những từ ấy như một cái máy. Cô ta không biết nói gì bây giờ, chỉ im lặng nhìn xuống bụng dưới của bản thân.

Một người phụ nữ không hoàn mỹ.
Cô ta đã trả cái giá quá đắt để tự biến bản thân thành một người không hoàn mỹ.
Thế là đủ đúng không?

*

Hải Anh 'tấn công' Khánh một cách dồn dập, cô dùng đủ mọi phương thức để thể hiện cho anh thấy mối quan hệ của hai người đang ở trong tình trạng bật đèn xanh hết mức.
Đức Anh và Khải đều đã ổn định về mặt tâm lý, hai đứa nhận thức được bản thân sắp có thêm bố/mẹ thực sự và có vẻ cũng rất mong chờ điều này xảy ra. Khải còn thì thầm với 'thằng em' về việc có khả năng sang năm hai đứa sẽ có một đứa em gái. Đứa nào đứa nấy rinh rích cười, vui ra mặt.

Nhưng ngoại trừ tiến triển tốt này vẫn còn vài điều chưa ổn.
Đức Anh trải qua quá trình 'làm việc' với bác sĩ tâm lý, có mọi ngừơi bên cạnh mọi thứ đã tạm ổn định. Ông nội mất không tạo thành cú sốc quá lớn với nó vì lâu lâu nó mới đến thăm ông ta một lần. Mà lần nào đến viện ông ta cũng hôn mê nằm trên giường đâu có chơi được với nó cái gì. Trẻ con mau quên, một người thời gian dài không tiếp xúc hiển nhiên sẽ không khiến nó suy nghĩ nhiều.
Bên Khánh và Khải cũng có vài điều làm Hải Anh suy nghĩ. Và suy nghĩ nhiều nhất hiển nhiên là liên quan đến Vợ Cũ. Tuy rằng cô đã dằn mặt cô ta nhiều lần, gia đình anh cũng không ưa gì cô ta nhưng cô ta vẫn bám dai nhách. Khải hơi mềm lòng, tuy yêu mẹ Hải Anh nhưng cũng yêu mẹ ruột. Sau vài lần cự tuyệt nó đã tình nguyện bước ra gặp cô ta rồi. Đợt này Khánh có một hợp đồng mua bán đất quan trọng thường xuyên phải đi công tác, Hải Anh đang mở rộng kinh doanh và ông bà chú bác bận rộn nên việc đón con hơi muộn hơn thường lệ là có. Chính vì vậy mà Vợ Cũ ra sức "tấn công", lợi dụng thời gian chơi của mình dài mà tìm cách lọt vào trường, gặp và gần gũi với thằng bé.

Khánh cô có thể cản được nhưng Khải thì không. Hướng đến tình mẫu tử với một đứa trẻ là điều rất bình thường. Thôi thì miễn cô ta không gây phương hại cho đứa bé, muốn lén lút gặp Khải Khánh không nói gì cô cũng chẳng có tư cách gì mà lên tiếng cả. Cơ mà nói vậy cũng không đúng vì thực ra Khánh có cản đấy chứ, anh còn cấm giáo viên trường không cho người này gặp thằng bé vì nghi ngờ cô ta có âm mưu xấu xa. Cũng đã nhắc nhở ông nội không cho cô ta vào nhà, tránh gây hiểu nhầm cho người khác. Anh đã làm tất cả, tận trách như vậy cô còn ý kiến được sao?

"Đã sắp một năm rồi còn gì?" Khánh chỉ cho cô xem một tấm hình. Hiện tại hai người đang đưa hai đứa nhóc tới khu trung tâm vui chơi. Khải dắt Đức Anh đi tít vào phía trong chơi nhà bóng còn hai bố mẹ ngồi ghế bên ngoài, vừa nhìn chúng nó vừa nói chuyện phiếm "Em xem, ngày này là đẹp rồi."

"Anh cho em xem ảnh cưới làm gì?" Hải Anh bĩu môi, Khánh đã đưa ra ám chỉ này không phải một lần nhưng lần nào cô cũng giả như không biết. Hiện tại anh nhắc lại rồi, thôi thì gật đầu đi chứ chờ chi nữa? "Em không biết đâu, anh thích quyết sao thì quyết!"

"Em nói xem chúng ta.." Khánh tưởng Hải Anh từ chối như mọi lần nên quyết định uốn ba tấc lưỡi chuẩn bị thuyết phục cô, nào ngờ.. "Em vừa nói gì cơ?"

"Không nghe mất quyền lợi." Hải Anh lướt qua bên, mấy tấm ảnh chụp váy cưới đúng là đẹp thật. Trước khi cô kết hôn với Đức váy cưới làm gì nhiều kiểu thế này, hiện tại cùng Khánh nhất định phải chụp một bộ ảnh thật đẹp, mặc mấy bộ liền cho bõ thanh xuân. "Em không nhắc lại đâu."

"Thật à?" Khánh xoay người cô ra, kích động "Em đồng ý hả? Vậy anh phải gọi điện cho bố mẹ, chuẩn bị đồ, còn đi chụp ảnh cưới nữa.. Ha ha ha, Hải Anh hôm nay đáng yêu ghê~"

"Ngốc thật!" Cô phì cười "Trước anh tán em soái lắm mà, sao giờ ngốc quá vậy? Yêu vào đổi tính thật à?"

"Em không thế chắc? Yêu vào cái lạnh lùng muốn chết, mỗi ngày ở cạnh em anh đều phải mặc áo khoác dày vì sợ bị đông cứng nè!"

"( ̄▽ ̄)" Còn thế? Không phải do mùa đông mà là do tui đó mọi người ôi ~

Hai người vừa xem điện thoại vừa hi hi ha ha đùa giỡn. Trong lúc Khánh tìm cho cô mẫu váy anh cảm thấy ưng nhất, điện thoại của Hải Anh đột nhiên có chuông báo tin nhắn. Cô mở ra xem, là thông báo của Hoàng Nam: "Cái chết của bố có vấn đề, chị mau mau trở về biệt thự giúp em được không?"


Đọc truyện chữ Full