TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tô Vàng Nạm Ngọc
Chương 47


Bị cô nương mình thích thẳng thắn chê mình “kỹ thuật kém”, Bùi Mạc cảm thấy có chút nhói đau.
Thấy Lý Tâm Ngọc thật sự không có ý tiếp tục, thậm chí còn lùi về sau co rúm lại, Bùi Mạc có chút mất mát, lông mi run run, hôn lên vành tai nàng, nói: “Thật sự, kém đến vậy sao?”
Lý Tâm Ngọc thấy dáng vẻ ấy của hắn liền mềm lòng, ôm lấy cổ hắn, mũi kề mũi, suy nghĩ một chút mới nói: “Có thể, cũng không kém đến vậy…”
Ngữ khí rất không chắc chắn.
Bùi Mạc nhìn đôi mắt ngấn nước cùng đôi môi vẫn còn thủy quang của nàng, tầm mắt chậm rãi nhìn xuống dưới, lại rơi vào thân thể vì quần áo ướt đẫm mà càng trở nên nổi bật của nàng, chỉ cảm thấy bụng dưới như bị hỏa thiêu, nóng hừng hực.


 
Hắn nhìn Lý Tâm Ngọc, ánh mắt thâm thúy đẹp đẽ không hề che giấu khát cầu, hỏi: “Thế phải làm thế nào, mới không đau như thế?”
Lý Tâm Ngọc mờ mịt lắc đầu: “Ta không biết.”
Hai người kinh nghiệm nghèo nàn nhìn nhau trầm mặc, một lát mỗi người đều than nhẹ một tiếng, bật cười.
“Điện hạ không phải có đến 26 tên nam sủng sao? Những việc này hẳn phải quen thuộc lắm chứ?” Bùi Mạc cố ý trêu ghẹo nàng.
“Ngươi không phải cũng tam thê tứ thiếp sao, sao cũng không biết?” Lý Tâm Ngọc nhíu mày, không chịu yếu thế phản kích.
Bùi Mạc nở nụ cười bất đắc dĩ, một tay ôm lấy vòng eo bị nước nóng cuốn đến vô lực của nàng, một tay vịn sau gáy nàng, cúi người ngậm lấy bờ môi nàng.

“Đừng hôn nữa, môi bị ngươi hôn đến sưng lên cả rồi…Ấy!” Còn chưa nói xong, Lý Tâm Ngọc liền cảm giác được ở bên cổ liền với phía trước vai bị hắn hút mạnh một cái, một cảm giác tê tê đau đau lan nhanh. Nàng lập tức đẩy Bùi Mạc ra, sờ lên cổ hỏi: “Ngươi làm gì đấy?”
Bùi Mạc liếm liếm môi, ánh mắt nóng bỏng, lòng bàn tay vuốt ve cổ nàng, giọng khàn khàn: “Lưu lại dấu ấn.”
Lý Tâm Ngọc đưa tay lên bờ tìm gương đồng , soi trái soi phải, quả nhiên thấy trên cổ có một dấu hôn đỏ hồng, hiện lên trên da thịt trắng như tuyết, vô cùng dễ thấy.
Ít nhất cũng phải bốn, năm ngày mới có thể tiêu tan.
Lý Tâm Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười, trừng mắt long lanh hỏi: “Bây giờ thời tiết dần tăng nhiệt, ngươi làm dấu như vậy, bổn cung sao dám vận thường y?”
Bùi Mạc hết sức hài lòng với kiệt tác của mình, dục vọng trong cơ thể đạt được chút thỏa mãn. Hắn dương môi nở nụ cười, nói: “”Công chúa cũng có thể để lại dấu ấn trên người ta, cho nàng quyền chiếm giữ ta, thế nào?”
Dứt lời, hắn tiến lên phía trước, kéo phần cổ ra, lộ ra phần da thịt mềm mại.

Lý Tâm Ngọc ngoài miệng nói: “Ai thèm chiếm giữ ngươi chứ.” Nhưng thân thể lại thành thật nhào tới, ôm cổ Bùi Mạc hôn tới tấp, hết cắn lại hút.
Cả người Bùi Mạc run lên, bắp thịt theo bản năng căng cứng, áp chế dục vọng đang có xu hướng ngẩng đầu lên.

Một lát sau, Lý Tâm Ngọc mở miệng, ‘ồ’ một tiếng.
Bùi Mạc nghiêng đầu, giọng khàn khàn : “Sao rồi, có dấu ấn rồi?”
“Không có.” Lý Tâm Ngọc xóa đi vệt nước trên cổ hắn, nơi đó da dẻ vẫn căng mịn, một dấu vết nhỏ cũng không có.
Lý Tâm Ngọc không cam lòng, lại nhào tới hút cắn, vẫn không có dấu vết.
“Da ngươi quá dày rồi.” Một lát, Lý Tâm Ngọc thất bại đưa ra kết luận.
“Điện hạ lại thử?” Bùi Mạc cũng rất hy vọng nàng tự động hôn mình, dù sao qua tối nay, hai người có muốn gặp lại cũng không dễ dàng.
Lý Tâm Ngọc ở trong hồ lâu như vậy, chỉ cảm thấy cả người tỏa nhiệt, chóng mặt khoát tay nói: “Không được, ta đi nghỉ một lát.”
Bùi Mạc nhanh chóng bắt được cổ tay nàng, khom lưng lại, ở trên đó hút thêm một phát, lại là một dấu hôn đỏ diễm lệ được sinh ra.
Hắn một bộ đắc ý, một tay ôm ngang Lý Tâm Ngọc, ôm nàng ra khỏi hồ nước, dùng khăn lớn vây lấy nàng.
Lý Tâm Ngọc được đặt lên giường mềm, sợi tóc ướt dán vào gò má, thoải mái than nhẹ một tiếng.
Bùi Mạc kéo tay nàng đặt lên ngực mình, giọng khàn khàn: “Nơi này mềm nhất, điện hạ hôn thử xem.”
Có một vài chuyện, Bùi Mạc vô cùng bướng bỉnh. Dưới nhịp tim đập mạnh mẽ, tầm mắt Lý Tâm Ngọc rơi vào ngực hắn, ở đó có một vết bớt chu sa dễ dàng nhìn thấy.
Hai người đều có chút ý loạn tình mê, ánh mắt đã mất khống chế, Bùi Mạc ngẩng đôi mắt đã tràn ngập dục vọng, nặng nề hỏi: “Thật sự không muốn sao?’
Thanh âm cuối còn có ý làm nũng.
Ánh mặt trời thu lại ánh nắng chiều cuối cùng, trong phòng tối lại, chiếc đèn lồng ở hành lang sáng lên, một tia nhỏ chiếu vào trong mắt cười của Lý Tâm Ngọc, đẹp đến chấn động lòng người.
Thiếu niên áo trắng, tóc mai như mực.

Lý Tâm Ngọc hôn lên khóe miệng Bùi Mạc, nói: “Trời tối rồi.”
Bùi Mạc hôn sâu xuống, dùng âm thanh khàn khàn nói bên tai nàng: “Lúc ở trong ngục ta còn nghĩ, chẳng qua chỉ nửa năm mà thôi, có thể tiêu sái rời đi. Nhưng bây giờ cáo biệt ngắn ngủi như thế này, ta lại cảm thấy không nỡ rời đi.”
Lý Tâm Ngọc chẳng lẽ lại không cảm thấy thế.
Nàng sờ sờ ấn nô lệ sau tai Bùi Mạc, ôn nhu nói: “Đợi ngươi được miễn tội nô tịch, liền hủy cái ấn này đi.” Suy nghĩ một chút, nàng nói thêm: “Đừng có lại dùng dao nhỏ cắt đi, nghe nói Tiên Đô có thợ thủ công chuyên khử vết sẹo, khiến da thịt trở về nguyên trạng, ngươi đi làm thử xem. Chỉ là trận hỏa hoạn lúc trước không biết thợ thủ công này còn hay không.”
“Được.” Bùi Mạc gật đầu, trong mắt tràn đầy quyến luyến.
Tiếng gõ cửa cuối cùng cũng vang lên: “Công chúa, thuộc hạ phụng chỉ bệ hạ, đưa Bùi gia tử xuất cung.”
“Đi thôi, Bùi Mạc.” Lý Tâm Ngọc đứng dậy, nâng gò má Bùi Mạc, trán chạm trán, “Ra khỏi thành, xóa đi ấn nô tịch, từ đây trời cao biển rộng, mặc người ngao du.”
“Nơi có điện hạ mới là trời cao biển rộng.”
Bùi Mạc vuốt ve thái dương nàng, nhẹ giọng nói: “Lúc ta không có ở đây, nàng không được rời khỏi tầm mắt của Bạch Linh, trong triều cuồn cuộn sóng trầm, sẽ có một hồi ác chiến, sợ là sẽ liên lụy đến nàng.”
Lý Tâm Ngọc gật đầu: “Ngươi cũng vậy. Lần này giả bộ quy hàng, tên hồ ly kia nhất định không dễ tin, ngươi phải cẩn thận.”
“Ban đêm trời lạnh, ta chờ nàng thay xong y phục rồi đi.” Đèn đuốc rọi vào phòng tắm, nổi lên mấy vệt trong trẻo, dịu dàng như sóng mắt Bùi Mạc.
Lý Tâm Ngọc đi tới sau tấm bình phòng, lúc đi ra, y phục đã chỉnh tề.
Bùi Mạc vẫn ướt nhẹp, không thay quần áo, nhưng hắn không hề để tâm, chỉ ngắm nhìn nàng, nói: “Tâm Ngọc, ta phải đi rồi.”
Ánh mắt Lý Tâm Ngọc tối sầm, kéo tay Bùi Mạc lại: “Chờ đã!”
Bùi Mạc theo bản năng nhìn lại, đã thấy Lý Tâm Ngọc đem khăn lớn, ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của hắn.
Nàng ở trong lồng ngực Bùi Mạc, hôn nhẹ lên vết bớt, sau đó há miệng mạnh mẽ cắn một cái lên bắp thịt rắn chắc của hắn.
 

 
Bùi Mạc bị đau rên lên một tiếng, cả người căng thẳng, rất nhanh đã thả lỏng, mặc nàng ở trong lòng mình lưu lại dấu ấn.
“Lần này, ngươi cũng là người của bổn cung rồi.” Lý Tâm Ngọc nhả ra, dấu răng chỉnh tề lưu lại trên vết bớt như muốn rách da.
Lý Tâm Ngọc đưa tay vuốt ve dấu răng, đang hối hận lỡ cắn quá mạnh, Bùi Mạc đã mang theo ý cười nói: “Kỳ thực, có thể cắn ở chỗ trọng điểm, chính là loại cả đời không tiêu tan được ấy.”
Lý Tâm Ngọc bị hắn chọc đến phát cười.
Bùi Mạc cũng cười, như một đứa trẻ được cho kẹo, đặt Lý Tâm Ngọc trong lồng ngực mình, cúi người hôn sâu.
Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, hai người rời môi, Lý Tâm Ngọc liếm đôi môi hồng hào, cười cười: “Đi nhanh đi, trễ nữa sẽ bị nghi ngờ. Còn nữa, ngươi thu ý cười trong mắt lại, ở trong mắt người ngoài, bây giờ ngươi chỉ là một nô lệ bị ta vứt bỏ, giả bộ đau khổ một chút đi!”
Bùi Mạc đắc ý chỉ vào vết cắn trên lồng ngực, khó nén vui vẻ: “Cái này khó, để ta cố thử xem.”
Nói rồi, hắn đi mấy bước đến trước cửa, lại dừng lại. Giữa lúc Lý Tâm Ngọc đang nghi hoặc, Bùi Mạc đã chạy đến, đè lấy gáy nàng, hôn xuống, thấp giọng nói: “Tin ta.”

“Được.”
“Chờ ta.”
“Được.”
Lấy được cam kết, Bùi Mạc nở nụ cười, nhặt ngoại bào trên mặt đất lên khoác qua loa, che khuất chiếc áo ướt đẫm bên trong, lập tức điều chỉnh khuôn mặt, kéo cánh cửa bước ra.
Ánh đèn phút chốc ấm áp cả gian phòng, chiếu lên bóng lưng cao ngất của Bùi Mạc, cũng thiêu đốt đôi mắt của Lý Tâm Ngọc.
Từ biệt lần này, không biết đến bao giờ.
Lý Tâm Ngọc biết, bóng lưng này, là chỗ dựa nàng dùng dũng khí cả một đời đuổi theo, vĩnh viễn không bao giờ lùi bước.
Không biết qua bao lâu, Lý Tâm Ngọc vẫn tóc tai bù xù đứng ở cửa, nhìn tiểu đình vốn đã trống không.
Hồng Thược lấy áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên người nàng, do dự mở miệng: “Công chúa, Bùi công tử…”
Lý Tâm Ngọc thu tầm mắt lại, đáy mắt quyến luyến đành bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Nhớ kỹ, từ đây trong Thanh Hoan điện, sẽ không còn Bùi công tử gì nữa.”
Hồng Thược đại khái đoán được Hoàng đế ngăn cản chuyện của Bùi Mạc cùng công chúa, liền không dám hỏi nhiều: “Vâng, nô tỳ hiểu rồi.”
Trăng lên giữa trời, gió đông mệt mỏi, thành Trường An đèn đuốc rã rời, chỉ có Tiên Đô vẫn đèn lồng rực rỡ đầy đường.

Từ lần hỏa hoạn lần trước, lầu xanh cùng đấu thú trận bị phá hủy, chuyện làm ăn của Tiên Đô không náo nhiệt như trước nhưng đèn đuốc vẫn cường thịnh, như một hoa khôi tuổi già vẫn miễn cưỡng vui cười, trong thật trào phúng.
Góc áo Bùi Mạc chảy nước, đầu tóc ngổn ngang, một mình đứng lặng trên nóc nhà.
Trong mắt hắn khúc xạ ánh trăng lạnh lẽo lại sắc bén, như hắc thú chỉ ngủ đông ở trong bóng tối, quan sát Thương Hải Các.
Bên trong các, một chiếc đèn tàn chập chờn, Bùi Mạc biết, ánh đèn này là vì nghênh tiếp hắn.
Hắn lấy lại bình tĩnh, vươn mình nhảy xuống nóc nhà, đáp xuống mặt đường, cẩm kiếm đẩy cửa lớn của Thương Hải các.
Mặc hương phả vào mặt,
Tiếp đó là hàng quang lóe lên, người đã đợi trong phòng từ lâu rút kiếm, kề lên cổ Bùi Mạc.
Bùi Mạc không phản kháng, chỉ nắm chặt kiếm trong tay, tầm mắt nhìn xung quanh phòng, cố định lại trên bóng người đằng sau án thư.
“Ngươi cuối cùng cũng tới.” Tên nam tử cao to uy nghiêm tay cầm bút cố định trên bức tranh, đầu cũng không thèm ngẩng lên, cười nói: “Cháu trai.”


Đọc truyện chữ Full