Edit: Linhlady
Bởi vì cô ngủ sớm, buổi sáng Liễu Thư Nhân cũng tỉnh dậy sớm, hũ nút lúc này đã chuẩn bị ra cửa, cô do dự một chút, chạy ra cửa muốn tiễn anh.
Hũ nút ngay từ đầu còn không thấy cô, lúc mở cửa muốn đi ra ngoài, theo bản năng quay sang phía bên này nhìn thoáng qua, chỉ liếc mắt một cái, ngay lập tức ngừng một chút, đôi mắt màu đen nhìn cô chăm chú, có chút độ ấm khiến cô lo lắng.
Ngay ở lúc Liễu Thư Nhân có chút kỳ quái cùng bất an, anh buông nắm tay ra đi nhanh về phía cô, bởi vì khí thế quá mạnh, ở trong mắt cô cũng quá mức cao lớn, cô theo bản năng lui về phía âu một bước, hũ nút đang vươn tay về phía cô thấy động tác chân sau lùi lại trong nháy mắt tạm dừng, cuối cùng vẫn bế cô lên.
Anh muốn làm gì? Trong lòng Liễu Thư Nhân khó hiểu, nhưng ngay lập tức cô sẽ biết, anh ôm cô ra bên ngoài, sau đó đặt cô xuống đất, cánh cửa bị anh “Phanh” một tiếng đóng lại.
………… Đây là muốn thả cô sao?
Ngay lúc cô suy nghĩ như vậy, hũ nút đi nhanh về phía trước, đi được vài bước, đứng yên, xoay người lại nhìn cô, còn hơi hơi nhăn lại mi!
Như thế nào? Anh là có ý tứ gì? Liễu Thư Nhân đi lại phía anh vài bước, đây không phải là muốn bỏ cô đi? Không đạo lý, tại sa đột nhiên lại………… Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, hũ nút quay người lại, lại gần ôm cô lên.
Thì ra không phải muốn vứt bỏ cô, chỉ là muốn mang cô đi dạo? Đi một đoạn đường cô lại bị hũ nút đặt xuống đất, cũng dùng ánh mắt thúc giục chăm chú nhìn, Liễu Thư Nhân cuối cùng cũng hiểu ý của hũ nút, thật là, nói một lời thì có làm sao, làm sao phải phiền toái như vậy? Thật đúng là tích chữ như vàng á, Liễu Thư Nhân âm thầm chửi thầm.
Bị ôm vài lần Liễu Thư Nhân thành thành thật thật mà đi theo phía sau hũ nút, một tấc cũng không rời, có lẽ là chiếu cố đến cô, hũ nút nện bước rõ ràng chậm lại rất nhiều.
Lúc này, đã hơn 7 giờ, cũng là thời điểm mọi người đi làm, người trên đường nhiều lên, có lẽ khá tò mò với tổ hợp này của bọn họ, Liễu Thư Nhân có thể rõ ràng mà cảm nhận được những ánh mắt đó dừng lại trên người của hũ nút và cô, mang theo tìm tòi nghiên cứu đánh giá, còn có vài người che miệng cười, vì sao? Cô thì làm sao vậy? Cô rất xinh đẹp mà? Hũ nút cũng đẹp trai, làm sao còn cười bọn họ?
Không, có lẽ vì cô quá xinh, còn hũ bút quá đẹp trai, cho nên mới sẽ nhận nhiều ánh mắt của người khác như thế, khẳng định là cái dạng này, Liễu Thư Nhân tự cho là đã biết chân tướng, cũng thản nhiên đón nhận ánh mắt của người khác.
Diệp Minh Chu cũng đã nhận ra anh cũng được nhiều người chú ý hơn bình thường, đại đa số người ánh mắt đều dừng ở trên người bé mèo xiêm phía sau anh, anh không để ý đến những cái ánh mắt đó, sau khi đi một đoạn đường, anh cũng đi tới cửa câu lạc bộ.
Liễu Thư Nhân thấy hũ nút dừng bước chân, ngẩng đầu vừa thấy, là một câu lạc bộ đấu vật, Liễu Thư Nhân nghĩ đến hũ nút ở nhà đánh quyền, chắc hủ nút làm việc ở đây nhỉ?
Tốt đấy, là một nghề nghiệp chính quy, cô còn tưởng anh là côn đồ đó.
Diệp Minh Chu cúi đầu nhìn bé mèo, thấy cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa câu lạc bộ không chớp mắt, dừng một chút, khom lưng đem cô ôm lên.
“Diệp ca, hôm nay như thế nào tới muộn như vậy? Nha, đây là mèo của anh?” Từ bên trong đi ra một chàng trai cỡ trần, đầu cắt ngắn ba tấc như hũ nút, những lại không đẹp trai bằng hũ nút, Liễu Thư Nhân đánh giá cậu ta, thấy hai cánh tay cậu ta toàn hình xăm, có chút không được tự nhiên.
Diệp Minh Chu gật đầu với người thanh niên, sau đó ôm Liễu Thư Nhân đi vào trong.
“Đúng rồi, Diệp ca, Thành Nam nói muốn đánh với anh một trận, anh đồng ý không?” Người thanh niên cũng không ra đi, xoay thân cùng Diệp Minh Chu cùng đi vào trong.
“Không học giỏi.” Diệp Minh Chu mặt không biểu tình mà nói, đây là lần thứ hai Liễu Thư Nhân nghe thấy anh nói chuyện, còn rất mới lạ, giương mắt nhìn chằm chằm anh lại mím chặt môi, không dời mắt được.
Người thanh niên nghe xong, biết Diệp Minh Chu muốn nói Thành Nam không học giỏi, ý lười đến đánh, cũng không tiếp tục đề cập nữa, “Cũng đúng, Diệp ca, hôm nay cả nhóm muốn đi liên hoan, anh muốn đi không?”
“Không đi.” Diệp Minh Chu không hề nghĩ ngợi, há mồm cự tuyệt.
Thật là mới lạ, quá mới lạ, Liễu Thư Nhân nhìn anh cùng người con trai kia nói chuyện, có một loại cảm giác kỳ quái.
“A…………” Diệp Minh Chu không đi, cũng không nằm trong dư kiến của cậu ta, “Diệp ca, mèo của anh là chủng loại gì vậy? Còn rất xinh đẹp.” Cậu ta dường như muốn Diệp Minh Chu đáp lời, cậu ta lại nhanh chóng tìm được đề tài, nhì về phía bé mèo trong lòng anh.
“Thích tự mình mua.” Diệp Minh Chu nói, bỗng nhiên nhìn thoáng qua bé mèo trong lòng ngực, ánh mắt anh, lúc này bé mèo đang dùng móng vương để lên yết hầu của anh, thấy anh nhìn cô, trong đôi mắt màu xanh xinh đẹp một mảnh vô tội, cô yên lặng thu hồi móng vuốt lại, nhưng sau đó lại nhịn không được mà dơ móng vuốt ra bắt lấy nó.
“…………” Người thanh niên gãy đầu tóc ngắn không thể ngắn hơn nữa của mình, “Diệp ca em đi mua bữa sáng ha!” Chỉ để lại một câu liền nhanh như chớp chạy.
Liễu Thư Nhân nhìn môi Diệp Minh Chu, lại thất thần, nếu là ở nhà, anh cũng nói chuyện với cô thì tốt rồi, tại sao lại lạnh lùng với cô như vậy?
Diệp Minh Chu ôm Liễu Thư Nhân, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, đi tới trước quầy lễ tân ở đó có một cô gái xinh xắn, đây là nữ nhân viên duy nhất tại câu lạc bộ, “Trương Nguyệt, giúp tôi trông mèo.” Diệp Minh Chu nói với cô gái kia.
Trương Nguyệt thấy trong lòng anh có một con mèo hiển nhiên còn có chút kinh ngạc, “Ông chủ, đây là mèo của anh?”
Diệp Minh Chu gật đầu, “Trông nó.”
“Dạ được.” Trương Nguyệt duỗi tay ôm bé mèo, “Ông chủ anh ăn bữa sáng chưa?”
“Đi ra ngoài ăn.” Diệp Minh Chu thật đúng là tích chữ như vàng.
“Ở chỗ em còn một cái bánh bao, anh có muốn ăn không?” Liễu Thư Nhân nhìn Trương Nguyệt có chút mặt đỏ mặt, trong lòng hiểu ra, ánh mắt chuyển tới trên mặt trên mặt hũ nút, muốn nhìn biểu cảm.của anh là gì, kết quả vẫn là cái bản mặt kia, không chút buông lỏng, “Cô ăn.” Nói xong, rời đi.
Trương Nguyệt cũng không nhụt chí, Diệp Minh Chu không cần, cô ấy tự mình ăn cũng được.
“Trương Nguyệt à, lại bị Diệp ca cự tuyệt hả?” Bên cạnh có một người con trai cả người đều là cơ bắp, nhìn Trương Nguyệt nở nụ cười, “Diệp ca còn không thông suốt đâu, cô lại phải nỗ lực hơn đấy!”
Trương Nguyệt trừng hắn một cái, không biết từ nơi nào lấy ra một túi cá chiên nhỏ, mở ra, quay sang Liễu Thư Nhân cười tủm tỉm, “Muốn ăn cá không?”
Liễu Thư Nhân nhìn khuôn mặt tròn vo của cô ấy, ánh mắt dừng lại ở trên chiếc túi kka, nước miếng tràn đầy khoang miệng, cô đã ngửi được hương vị mê người, nhưng mà màu đỏ của ớt kia, thật sự có thể cho mèo ăn sao?
Loại thời điểm này, cô cùng Trương Nguyệt đều không có nghĩ đến việc này, thấy bé mèo thò qua tới, ngửi ngửi phun ra đầu lưỡi muốn liếm, Trương Nguyệt nhanh tay rút ra một chút, đút cho Liễu Thư Nhân ăn.
Loại cá này, cùng một loại với Liễu Thư Nhân ăn, một bọc nhỏ, mất một đồng, cô rất thích ăn, nhưng trong tay túng quẫn, chỉ có thể chờ khi có tiền lại đi mua, hiện tại ăn, hương vị gióng như càng ngon hơn, lâu lắm không ăn, thật là, chỉ là một món đồ ăn vặt mà thôi, thế mà cô có chút muốn khóc.
“Ai, cô xem, mèo bị cay khóc!” Kẻ cơ bắp kia kêu lên.
Trương Nguyệt vội vàng buông cá chiên nhỏ xuống, “Cũng không phải rất cay mà.” Cô ấy nói xong duỗi tay nang đầu mèo lên, “Nói bừa, nơi nào khóc.” Cô ấy có chút không vui, sau đó cũng không dám cho mèo ăn nữa.
Liễu Thư Nhân thấy cô ấy không đút nữa, vội vương móng vuốt ra, đè túi cá không đang chuẩn bị bị lấy đi lại, “Meo……” Cô kêu, chờ mong mà nhìn về phía cô gái.
“Bé mèo này thật xinh đẹp.” Trương Nguyệt nhìn vào đôi mắt màu lam của cô, cảm khái nói, “Không nghĩ tới một đại nam nhân như ông chủ lại nuô mèo.” Nói xong, khóe môi cô ấy nổi lên ý cười ôn nhu, tình yêu trong mắt kia ai nhìn qua cũng có thể nhìn thấy, tại sao chỉ có người đàn ông kia là không nhìn ra.
“…………” Kẻ cơ bắp kia buồn bã nói: “Mèo ăn vụng kìa.”
Trương Nguyệt phục hồi tinh thần lại vừa thấy, thấy con mèo có đôi mắt xinh đẹp kia đang vươn tay về phía túi cá, cào một cá ra sau đó ăn ngon lành, khiến cho cả quầy toàn là cá vụn, “Ai da!” Cô ấy kêu một tiếng, thò tay, muốn bắt mèo lại, lại chần chờ, trong khoảng thời gian đó, Liễu Thư Nhân đã ăn sạch số cá đó, lúc ăn xong cả miệng cùng râu dính toàn dầu.
Cô chột dạ mà nhìn thoáng qua Trương Nguyệt, xoay người đi tới bên cạnh, bắt đầu liếm miệng.
Ăn ngon, ăn ngon thật, so thức ăn cho mèo ăn ngon hơn nhiều, cô liếm sạch sẽ miệng cùng cái mũi, vẻ mặt thỏa mãn.
“Thật không có biện pháp bắt nó.” Trương Nguyệt bất đắc dĩ mà cười cười, lau sạch sẽ mặt bàn.
Chẳng được bao lâu, Diệp Minh Chu đã trở lại, anh đi đến trước quầy, ánh mắt dừng lại trên mặt Liễu Thư Nhân, từ trên bàn rút ra một tấm khăn giấy, bàn tay to đè gáy cô lại, lau sạch sẽ khuôn mặt.
“Meo meo……” Liễu Thư Nhân nhịn không được kêu lên.
Diệp Minh Chu lấy khăn giấy, dầu mỡ màu vàng trên mặt cô đều được anh lau sạch, khăn giấy ở trong tay hắn bị vô thành một cục, “Cô cho nó ăn cái gì?” Ánh mắt anh rơi xuống trên người Trương Nguyệt, mặt không biểu cảm.dáng vẻ lúc này có lúc đáng sợ.
“………… Ăn cá, loại này.” Trương Nguyệt nhặt vỏ túi lên, đưa cho anh xem.
"Nó ăn sạch?”
“Ăn sạch…… Thoạt nhìn rất thích ăn đấy……” Trương Nguyệt có chút xấu hổ mà nói.
Diệp Minh Chu không nói gì, anh nắm nắm cục giấy đi vào pía trong câu lạc bộ.
“Làm tôi sợ muốn chết.” Trương Nguyệt lẩm bẩm nói.
“Được rồi, cô trông mèo cho Diệp ca đi, nhìn qua như bảo bối, cũng đừng để nó lạc mất.” Bên cạnh kể cơ bắp đang dựa bên cạnh quầy đang im lặng đột nhiên lên tiếng, xoay người cùng Diệp Minh Chu đi vào.
“Cái này tôi đương nhiên biết.” Trương Nguyệt nói với hắn một câu, quay đầu nhìn Liễu Thư Nhân, “Mèo nhỏ à, không được chạy loạn nghe chưa, ngoan ngoãn ngồi ở nơi này.” Trương Nguyệt lấy di động, bắt đầu ngồi phim truyền hình đang nổi.
Ánh mắt của Liễu Thư Nhân bị hình ảnh trên màn hình di động của cô ấy hấp dẫn, chậm rì rì mà cọ qua, cùng cô ấy xem.
Trương Nguyệt ngẫu nhiên quay đầu lại, còn có thể thấy trong đôi mắt màu lam kia có vẻ chuyên chú, phảng phất như có thể xem hiểu. Mình suy nghĩ gì không biết? Một con mèo sao có thể xem hiểu, cô ấy lắc đầu, đem cái ý tưởng trong đầu đá văng ra ngoài.
----------
Tác giả có lời muốn nói: Moah moah! Cầu nhắn lại cầu cất chứa nha ≥﹏≤