TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nuôi Em Thây Ma Gà Rù
Chương 42



Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa
Dù rằng ngã xuống cùng Kiều Kiều, nhưng Kiều Vọng vẫn kích động không thể nói nên lời.

Cậu còn định
bày ra gương mặt nước mắt nước mũi
để bày tỏ cảm giác lo lắng của mình một phen cho Kiều Kiều xem, thế mà chưa kịp thể hiện, đội
trưởng đã kéo Kiều Kiều lên.
Kiều Kiều chỉ vào anh, hốc mắt hồng hồng.
Trong lòng Kiều Vọng mềm nhũn, nói: “Không sao đâu, em ngã có đau đâu, chị đừng lo lắng cho em!”
Kiều Kiều bổ nhào vào lòng Lục Diệt khóc lóc: “Lục Diệt ơi, cậu ấy làm em ngã xuống, anh mau dạy
cậu ta một bài học đi.”
Kiều Vọng: “……?”
“Chị…” Cậu tự mình đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Kiều Kiều, cảm giác như trúng 10 000 điểm sát
thương trí mạng
Chị?
Nghe thấy xưng hô này, Lục Diệt hình như hiểu vì sao anh lại cảm thấy Kiều Vọng quen mắt.
Kiều Kiều, Kiều Vọng.

Thì ra là người một nhà à?
Lục Diệt nhớ tới bức ảnh gia đình từng thấy ở nhà Kiều Kiều, trên đó quả thật có một cậu bé.
Kiếp trước của hai chị em nhà này cũng bởi Kiều Vọng sớm qua đời, không thể gặp mặt ở căn cứ Bảo
Hộ, nào nghĩ đến một đời này lại trời xui đất khiến gặp lại nhau.
…… Cũng không biết có phải là chuyện tốt hay không
Kiều Kiều nhìn vào Kiều Vọng cho hay: “Cậu đừng la nữa, tôi không nhận ra cậu.”
Kiều Vọng sửng sốt, kế đến cậu lo lắng nói: “Chị ơi, em là Kiều Vọng đây, là em trai sinh đôi của
chị, chúng ta chỉ cách nhau mười phút thôi.

Chị nhìn em xem, thấy có giống chị không?”
Kiều Kiều thì thầm với Lục Diệt: “Cậu ấy không đáng yêu như em.” Lục Diệt buồn cười.
Đáng lẽ là lần hội ngộ ấm áp của hai người, thế mà lại bị đột ngột đổi thành đại hội nhận người
thân, nhưng chuyện này còn chưa có kết thúc.
Tuân Liệt tức giận cất tiếng: “Mẹ nó chứ đang bị bao vây đấy, mấy người đừng nhận người thân nữa
được không? Trước tiên xử lý những thây ma này đã rồi lại nói tiếp không được sao?”
Kiều Kiều nghe vậy bèn lập tức thoát ra khỏi lòng ngực của Lục Diệt, bày vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh
chàng: “Tại sao anh lại bắt nạt Lâu Lâu?”
…… Lâu Lâu?
Lâu Dương Lăng chỉ vào Tuân Liệt mà mắng: “Đại ca, em đã nói với anh là tên con người này có bệnh
rồi.

Em đang hái trái cây ngon lành thì gã lao tới muốn cắt đầu em! Dù có thế nào thì hôm nay em

cũng phải dùng đầu của gã để tế trời.”
Tuân Liệt nghe thấy Lâu Dương Lăng oang oang rống một tiếng, vừa nghe đã biết không phải là lời tốt
đẹp gì.
“Anh mắng cái gì, có bản lĩnh thì nói tiếng người đi!” Kiều Kiều nói: “Lâu Lâu nói là do anh tấn
công cậu ấy.”
“Đúng vậy, là tôi đây! Nhưng một tên thây ma dựa vào tôi gần như thế, gan của tôi cũng không có to
như vậy.” Tuân Liệt vô cùng giận, “Thế nhưng vì sao chị dâu nhỏ còn đứng về phía thây ma, chị…”
Như là Tuân Liệt đã nghĩ tới cái gì, một người trong lời đồn lôi kéo thêm bốn thây ma, chẳng lẽ
chính là cô gái nhỏ mảnh mai tay trói gà không chặt trước mặt hay sao?
Sắc mặt Tuân Liệt liên tục thay đổi, anh bắt đầu hoài nghi thân phận của Kiều Kiều: “Cô, cô là
người hay thây ma?”
Kiều Kiều lộ ra một đôi hàm răng bén nhọn về phía anh chàng làm Tuân Liệt sợ tới mức lui một bước,
chẳng qua phía sau anh chính là đàn thây ma.

Những thây ma kia nhao nhao rống lên với Tuân Liệt,
anh chàng kinh hãi đến mức suýt nữa không biết nên nhấc chân đi đâu.
Kiều Vọng nhìn Kiều Kiều, ánh mắt vốn ảm đạm chợt sáng lên: “Chị, chị vì lây nhiễm chất độc xác
sống mới không nhớ rõ em sao?”
Hóa ra không phải cố ý nói không nhớ cậu.

Chẳng qua lúc này chả có ai để ý tới Kiều Vọng.
Lục Diệt trầm giọng hỏi: “Tuân Liệt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao phải tấn công Lâu Dương
Lăng?”
“Vậy cũng không thể hoàn toàn trách em đâu, bộ dạng hắn dọa người như vậy.” Tuân Liệt chỉ vào Lâu
Dương Lăng.
Tuy Lâu Dương Lăng nghe không hiểu, song trong lòng biết đại khái không phải là lời tốt gì, thế là
cậu tức giận đến mức suýt nữa nhào tới cắn Tuân Liệt, nhưng lại bị Đàm Thiện giữ lại.
Đàm Thiện lên tiếng: “Bọn họ có thể là người không nói lý, nhưng chúng ta phải làm thây ma biết
giảng đúng sai.”
Dẫu rằng Trang Vưu cũng không vừa mắt Lâu Dương Lăng, nhưng vẫn là người có nghĩa khí, dù sao cũng
là bạn đồng hành cùng nhau sinh sống trong thời gian dài như vậy.
Trang Vưu mở lời: “Nói đúng sai gì? Anh xem mấy tên con người này xem, khẳng định chỉ nghĩ đến tinh
hạch trong đầu chúng ta.


Lời này nói ra khiến thây ma bốn phía nhao nhao phụ họa.

Dù sao ngoại trừ một số người không thực
sự tấn công họ, có những người khác không thể phân biệt được rõ thây ma .
Có thây ma thấy người liền nhào đến, có người thấy thây ma liền giết ngay.


Kiều Kiều nói: “Anh xin
lỗi Lâu Lâu đi.”
“Dựa vào đâu? Không phục thì tới đánh đi.”
“Anh ra tay trước đấy, chẳng lẽ nhân loại mấy người đều là dạng không nói đúng sai như vậy sao?”
Kiều Kiều bị anh ta chọc tức, “Anh có tin Lục Diệt sẽ đốt cháy anh hay không.”
Kiều Kiều không dùng đám thây ma xung quanh đè ép Tuân Liệt mà trực tiếp kéo Lục Diệt ra.
Khuôn mặt của Tuân Liệt liên tục thay đổi.
Lục Diệt tiếp lời: “Thây ma đều phân rõ phải trái, cậu là người, chẳng lẽ còn không biết sao?”
Ninh Chu xem vở rối hồi lâu rốt cuộc cũng xen vào: “Anh Tuân này, nói lời xin lỗi đi, đúng là anh
ra tay trước.”
Lục Diệt không muốn cùng anh chàng hao phí thời gian trong mưa bèn lạnh lùng thúc giục: “Nhanh lên,
đây là mệnh lệnh.”
Lúc này Tuân Liệt mới xin lỗi.
Kiều Kiều hỏi Lâu Dương Lăng: “Muốn tha thứ cho gã không?”
Lâu Dương Lăng bất mãn nhìn Tuân Liệt, sau đó cho hay: “Đại ca, em đây là vì mặt mũi anh với chị
dâu đó, hiếm khi hai người gặp được nhau, thế mà còn vì gã ta mà làm lãng phí thời gian.”
Kiều Kiều nhẹ giọng nói với thây ma xung quanh: “Tan đi, đừng làm người bị thương.”
Nhóm Kiều Kiều đã ở trấn Thanh Lâm mấy ngày, không chỉ giúp thây ma nơi này rất nhiều, mà bọn họ có
giá trị vũ lực cao, không lấy đi tính mạng của bọn họ giống như vua thây ma trước kia đi qua nơi
này.
Cho nên, thây ma học được tôn kính.
Nghe Kiều Kiều lên tiếng, bọn họ kiềm chế khát vọng trong lòng đối với máu thịt, rồi ồn ào tản đi.
Đám người Lục Diệt nhìn thấy mấy thây ma này thật sự bởi vì một câu nói của Kiều Kiều đã dễ dàng
rời đi, thì không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Ninh Chu khen: “Kiều Kiều càng ngày càng có bản lĩnh nha.” “Cũng tạm thôi~” Cô bị khen đến đỏ mặt,
tựa hồ rất ngượng ngùng.
Kiều Kiều lôi kéo Lục Diệt, mềm giọng nói: “Em đã kết bạn rất nhiều đó, Lục Diệt, để em giới thiệu
với anh được không?”
Lục Diệt xoa cái đầu nhỏ bé của cô, ôn hòa đáp: “Đi vào rồi nói sau.” “Dạ.” Kiều Kiều lôi kéo Lục
Diệt đi tới nơi cô tạm thời dừng chân.
Mặc dù Kiều Vọng bị phớt lờ, nhưng cậu không tức giận chút nào: “Chị, chờ em chờ em!”
Cậu cũng không sợ bạn bè thây ma của Kiều Kiều sẽ làm tổn thương mình, đã lập tức chạy tới phía sau
cô.
Ninh Chu nghĩ về sau coi như không cần gặm bánh mì nữa, sau đó lôi kéo Diệp Thi đi theo cùng.
Tuân Liệt đứng tại chỗ một mình, kế đó tức giận trở về nơi bọn họ đặt chân ban đầu.
Nơi Kiều Kiều ở lại đã được dọn dẹp thật tốt, hơn nữa kiến trúc còn nguyên vẹn, ở lại đây mười ngày
hay nửa tháng cũng không thành vấn đề.

Lục Diệt lại thắp lửa lên, ngọn lửa sáng rực soi rõ căn phòng vốn đã tối sầm từ lâu.
Tuy rằng cách nửa năm không gặp, nhưng Kiều Kiều vẫn rất dính người với Lục Diệt, cô ngồi bên cạnh
anh, cùng anh giới thiệu bạn bè của mình.
Quý Sương chỉ vào Lục Diệt, nói: “Tớ nhớ rõ anh ta.”
Nhân loại đã từng có thể đánh một trận với cô, hiện giờ dị năng trên người anh ta lại thâm sâu khó
lường, ngay cả cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Đây là Sương Sương, bạn tốt của em.”
Lục Diệt cũng nhận ra Quý Sương.

Anh cảm thấy như thể anh đã đoán được tại sao Kiều Kiều lại đột
ngột biến mất trong bệnh viện thành phố ở thành phố Tô.
Kiều Vọng không nhịn được, lại xen vào: “Đây có phải chị Sương Sương không? Không phải chứ chị, chị
nhớ Quý Sương nhưng lại không nhớ em.

Em mới là em trai ruột của chị đó.”
Vẫn không ai để ý đến cậu.
Lục Diệt lời ít ý nhiều: “Bệnh viện thành phố, thật xin lỗi.”
Khi đó không có cái gì gọi là chung sống, thế nên đến khi Quý Sương nghe Kiều Kiều phiên dịch lại,
cô nàng đã lắc đầu không để tâm.
Lúc đó Lục Diệt thật sự rất muốn giết cô, mà cô cũng rất muốn giết anh chàng.
Sau khi Kiều Kiều giới thiệu xong từng người, năm đôi mắt ngay cả chớp chớp cũng không chớp mà nhìn
chằm chằm Lục Diệt.
Lục Diệt: “… Tôi là Lục Diệt.

Có vẻ như Kiều Kiều đã nói với mọi người về tôi.”
Sau khi Kiều Kiều phiên dịch, mấy cặp mắt lại tiếp tục chẳng thèm chớp nhìn chằm chằm anh, tựa hồ
đang chờ anh nói tiếp.
Như cô mong muốn, Lục Diệt dùng lời giới thiệu của Kiều Kiều để bổ sung: “Kiều Kiều.”
Lúc này Kiều Kiều mới cười lên, rất vui vẻ nói với nhóm đồng loại của mình: “Nhìn xem, anh ấy thừa
nhận anh ấy là của tôi.”
Đàm Thiện hỏi: “Cái gì của cô?” “Lương sống dự trữ của tôi.”
“Nhưng chẳng phải chúng ta muốn bàn về việc cùng tồn tại sao?” Kiều Kiều suy nghĩ một chút, cũng
đúng.
Lục Diệt cũng nào phải là lương thực dự trữ.

Vậy là cái gì đây?
Cô không thể nghĩ ra một từ mới.

Bóng tối trở nên dày đặc hơn.
Bên ngoài mưa ào ào chẳng ngớt, trong phòng lại một mảnh yên tĩnh, nhìn những nhân loại kia tiến
vào giấc ngủ, thây ma cũng dần an tĩnh lại
Trời đất đơn sơ thế này cũng sinh ra vài phần ấm áp.
Lục Diệt và Kiều Kiều đẩy cửa, ngồi dưới mái hiên trong bóng đêm nói chuyện.
Lời nói trước đây của Kiều Kiều kỳ thật cũng không nhiều, bởi vì khi đó ngoại trừ Lục Diệt ra thì
cô không có gì cả.


Nhưng bây giờ đã khác, cô kết bạn với rất nhiều bạn bè thây ma, cũng trong
chuyến du lịch nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng khác nhau.
Giọng của cô nhẹ nhàng kể Lục Diệt nghe những gì mình đã thấy dọc theo đường đi, từ sóc biến dị ở
rừng bạch quả, đến những người gặp ở trấn Thanh Lâm đã dùng ánh mắt kinh ngạc và kính nể nhìn cô
mấy ngày trước.

Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cô đều chia sẻ với Lục Diệt toàn bộ.
Lục Diệt rất kiên nhẫn nghe cô nói chuyện.
Một Kiều Kiều từng ngẩn người về phía vách tường cả ngày, nay trở nên hoạt bát vui vẻ, cho rằng mọi
thứ trên thế gian đều đáng yêu.
Trong thế giới của cô không còn là màu xám đơn điệu, mà tràn ngập đủ sắc màu ấm áp, nhuộm lấy đôi
mắt trong veo của cô làm chúng thêm ngàn lần xinh đẹp, một vẻ đẹp linh động, xinh đẹp và đầy sức
sống.
Một Kiều Kiều từng nhút nhát và sợ người, lại dùng nửa năm trưởng thành thành một bộ dáng khiến
Lục Diệt kinh ngạc.
“Lục Diệt, căn cứ Bảo Hộ được không? Phòng thí nghiệm tồi tệ đó là có chuyện gì vậy?” Sau khi Kiều
Kiều nói xong chuyện của mình, cũng không quên quan tâm Lục Diệt.
Lục Diệt phục hồi tinh thần, lại trả lời bằng một giọng ấm áp: “Căn cứ rất tốt, mọi người đều rất
thân thiện và chính nghĩa.

Phòng thí nghiệm đã làm điều sai trái và nhận hình phạt mà họ xứng đáng
nên có.”
“Quá tốt rồi.” Kiều Kiều vui vẻ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi anh, “Vậy tương lai em có thể luôn ở
bên anh như trước được không?”
Kiều Kiều không thể ở lại căn cứ của nhân loại, Lục Diệt có thể vì cô mà ở lại trong đàn thây ma.
Rốt cuộc thì anh cô độc một mình, hiện giờ chỉ có một vướng bận mang tên Kiều Kiều.
Anh sửa lại lời cô cho đúng: “Là về sau tôi sẽ ở cùng với em.”
“Vậy anh đừng tách khỏi em.” Kiều Kiều ngồi xuống bên cạnh anh, nằm trong lòng Lục Diệt, “Mặc dù ở
cùng bạn đồng loại rất tốt, nhưng em càng muốn ở bên anh.”
Lục Diệt ôm lấy thân thể lạnh như băng của cô, giọng nói mang theo nụ cười: “Tôi là tốt nhất, phải
không?”
“Anh là tốt nhất, là người em thích nhất.” Anh hỏi: “Vậy em xem tôi là gì?”
“Đàm Thiện nói không thể coi anh là lương thực dự trữ.” Kiều Kiều buồn rầu cho hay, “Em đã suy nghĩ
trong một thời gian dài, thế mà em chẳng thể nghĩ ra từ mới để mô tả anh.”
Cô ngồi dậy trong vòng tay anh, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo: “Nhưng em đã nghĩ rồi, anh không
cần dùng từ ngữ nào để diễn tả.

Chỉ cần biết rằng anh là của em vậy là đủ.”
“Ừm, của em.” Lục Diệt không quên hỏi, “Nói vậy là không phải lương thực dự trữ, thế sau này em sẽ
không cắn tôi sao?”
Kiều Kiều gật đầu.
“Vậy, tôi có thể cắn em không?” “A?”
Cô nghi hoặc nhìn anh, Lục Diệt cúi đầu, môi anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô.
Kiều Kiều cảm thấy Lục Diệt đang cắn cô, răng cô có chút ngứa ngáy.
Ôi, cô vẫn rất muốn cắn anh, cùng lắm thì không cắn chảy máu là được rồi..


Đọc truyện chữ Full