Ly quốc hoàng triều,
“Sinh rồi, sinh rồi! Là một tiểu công chúa xinh đẹp!”, Ngự y ôm trong lòng hài nhi hô to.
“Nguyện vọng của hoàng hậu nương nương đã trở thành sự thật!”Trong lúc nhất thời toàn bộ tẩm điện hoàng hậu đều nhảy nhót hoan hô.
“ Không đúng, vì sao tiểu công chúa không khóc? Không tốt...” Trong nháy mắt, những tiếng hoan hô đều im bặt, bầu không khí ngưng trọng, Các ngự y đều khẩn trương không thôi, tay run rẩy ôm tiểu công chúa.
Ly Ca thiệt xui xẻo, nàng gân họng rống vài tiếng, sau đó rất nghiêm túc khóc toáng lên. Lúc bắt đầu, nàng nghe được thân phận của mình là một công chúa, nàng rất vui mừng, làm gì nghĩ đến phải khóc.
“Khóc rồi khóc rồi! Tiểu công chúa khóc rồi, tất cả bình thường!”
Khóc một hồi, Ly Ca cảm thấy quá mệt mỏi, họng đang muốn đau rát, thật sự không dễ dàng gì! Nàng ngáp một cái, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Một mùi sữa thơm đánh tới, Ly Ca phát hiện mình đã được đổi người ôm. Nàng cố gắng mở to hai mắt, thấy một nữ nhân cực kì xinh đẹp, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng mặt mày đều tràn đầy tình yêu thương.
Khóe miệng Ly Ca không tự giác nhếch lên, lộ ra một nụ cười mềm mại. Đây là phản ứng bản năng khi trẻ con nhìn thấy mẫu thân, khóe mắt Ly Ca ươn ướt, khóe mũi cay cay.
Kiếp trước nàng là cô nhi, không biết cha mẹ là ai, cũng chua từng gặp mặt, nói gì đến tình thân. Đó là thứ nàng cầu cả đời, đến chết cũng không có được. Nàng từng khát khao, từng tìm kiếm, cuối cùng vẫn phải lặng lẽ chấp nhận.
Nàng chính là một cô nhi, lẻ loi một mình. Nàng không nghĩ tới, sau khi vào luân hồi, vừa mở mắt, đã có thể cảm thụ được tình thương sâu sắc của mẹ. Ly Ca cảm xúc hỗn loạn, coi như giữ lại ký ức, biết đây chỉ là một chớp mắt giữa dòng luân hồi, nàng cũng không thể cư xử một cách bình tĩnh. Phần tình thân này nàng ước ao lâu lắm rồi, bỗng nhiên tới lúc có được, nội tâm kϊƈɦ động khó mà diễn tả nổi.
Bỗng nhiên, lòng nàng hồi hộp, Gia đạo sa sút, mất trí nhớ, bệnh nan y, tiểu tam phá hoại cũng không tính là ngược, một chữ tình, mới là ngược nhất. Nghĩ đến đây, Ly Ca không khỏi nắm chặt quả đấm, chân mày cau lại, có thể ngược nàng, nhưng không thể tổn thương tổn mẫu thân của nàng! Nếu như nội dung nhiệm vụ viết như thế, nàng liền dùng sức một người bóp méo nội dung nhiệm vụ này!
“Làm sao mới sinh ra liền cau mày vậy? Nữ nhi của ta thật là xinh đẹp, giống như nàng.” Trong tai Ly Ca truyền đến một âm thanh từ ái trầm thấp, nàng quay đầu, nhìn thấy nam tử cả người mặc long bào, đầu đội long quan. Từ trong đôi mắt thâm thúy kia là tình cha nồng đậm, lòng Ly Ca nở hoa, nàng là một đứa bé hạnh phúc cha thương mẹ yêu!
Nhưng vào lúc này, một âm thanh giòn giã, mềm mại từ bên ngoài truyền đến. “Muội muội, muội muội, muội muội con đâu?”, Một thân ảnh bé nhỏ nhào tới nhưng đã bị hoàng đế bắt lại.
“Lỗ mãng hấp tấp còn ra thể thống gì? Đừng làm hoàng muội con bị thương!” Hoàng đế thấp giọng mắng.
Tiểu hoàng tử ý thức được mình sai, vội lui lại mấy bước, quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi.”Nhưng nhóc vẫn là không nhịn được tò mò và hưng phấn, một đôi mắt to liều mạng nhìn về phía Ly Ca.
“Lại đây nhìn đi “
“Đa tạ phụ hoàng ân điển!”
Tiểu hoàng tử cẩn thận từng li từng tí đi tới, một đôi mắt hiếu kỳ ôn nhu nhìn bảo bối trong lòng hoàng hậu. “Phụ hoàng, mẫu hậu, đây chính là hoàng muội của con sao? Thật xinh đẹp!”
Hoàng đế cùng hoàng hậu vừa nghe, mặt mày rạng rỡ. Ly Ca nghe thấy càng vui vẻ, nhìn vào phụ mẫu liền biết gien của mình sẽ không kém.
Rốt cục cũng có cơ hội làm một đại mỹ nhân! Ha ha ha, nàng muốn nếm được cảm giác quay đầu cười một cái điên đảo chúng sinh, khuynh thành khuynh quốc ghê!
“Cười rồi cười rồi, hoàng muội cười!” Đứa bé kia hưng phấn không thôi, ngay cả hoàng đế cùng hoàng hậu cũng đều rất vui vẻ.
Ly Ca không khỏi mang theo mấy phần chờ mong, nàng biết rất rõ đây chỉ là một lần luân hồi, nhưng nàng vẫn là muốn nghiêm túc trải qua mỗi ngày thật tốt.
Đây là một khởi đầu không tệ, nàng phải bảo vệ hết thảy mọi thứ nàng có ở hiện tại! Nghĩ tới đây, Giản Chỉ Hề càng vui vẻ càng hơn vài phần. Lúm đồng tiền thật sâu hiện lên trêи khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm núc ních thịt, vô cùng đáng yêu
“Đứa bé này từ nhỏ đã thích cười, giống như mặt trời mới mọc, ca khúc khải hoàn, mở ra một ngày tốt đẹp.” Vẻ mặt hoàng đế đầy vẻ vui mừng nói: “Vậy thì để con bé lấy tên là Triều Ca đi.”
“Triều Ca, Triều Ca, bảo bối ngoan của ta, tên con sẽ gọi là Triều Ca.” Hoàng hậu ôn nhu hôn một cái trêи khuôn mặt nhỏ nhắn của Ly Ca.
“Triều Ca! Triều Ca!”
Chỉ chớp mắt, năm năm trôi qua, Triều Ca đã từ một đứa trẻ sơ sinh lớn thành một bánh bao mũm mĩm. Mái tóc dài đen nhánh, mũi cao thẳng tinh xảo, đôi môi hồng nhuận như anh đào, một đôi mắt to tròn, lông mi thật dày, đôi mắt chớp động lóe lên ánh sáng, vô cùng xinh đẹp. Làn da trắng trẻo, thân thể non mịn, từ nhỏ đã có thể nhìn ra, sau này khi lớn lên nhất định là một mỹ nhân.
Vậy nên Triều Ca trong lúc rảnh rỗi ngày thường, luôn luôn đắm chìm trong sắc đẹp của mình.
Cảm giác này thực sự là quá tuyệt! Nàng là trưởng công chúa do quốc vương Ly quốc Lý Băng cùng hoàng hậu Ly quốc Kiều Tâm Lăng sinh ra, tên là Lý Triều Ca.
Ly Băng là vị vua thứ 20 của triều đại Ly quốc, tuổi còn trẻ đã kế thừa ngôi vị hoàng đế, là một vị vua chăm lo việc nước, tuổi trẻ tài cao. Dưới sự cai trị của ngài, Ly quốc chính trị thanh minh, bầu không khí thuần phác, phát triển không ngừng.
Kiều Tâm Lăng là trưởng nữ của tả thừa tướng Kiều Tu Viễn, tính cách dịu dàng, thông tri đạt lí, dáng vẻ mười phần xinh đẹp.
Lý Triều Ca rất thích mẫu hậu Kiều Tâm Lăng của nàng, lúc người cười rộ lên, giống như là trăng non chân trời, lung linh làm say lòng người. Phụ hoàng của nàng cả đời này chỉ yêu một mình mẫu hậu, bao nhiêu tâm tư đều đặt trêи người mẫu hậu.
Tình yêu của họ, là loại mà Ly Ca hâm mộ nhất, thanh mai trúc mã, như biển rộng sông dài, chống lại khảo nghiệm của thời gian.
Trêи Triều Ca có một ca ca ruột, vừa sinh ra đã được lập thành thái tử, tên là Lý Thiên Túng. Thiên Túng lớn hơn nàng ba tuổi, từ ngày nàng sinh ra, Thiên Túng liền thành người thương yêu nàng nhất, so với phụ hoàng và mẫu hậu còn sâu sắc hơn. Làm chuyện xấu, thay nàng gánh tội, không màng nguyên tắc mà đáp ứng mọi yêu cầu của nàng.
Phụ hoàng mặc dù là vị vua anh minh, nhưng hậu cung cũng rất điêu tàn, trừ cưới ba phi tử để cân bằng triều đình, cũng không có nữ nhân khác.
Ba vị phi tử, Liễu Phi cùng Thẩm Phi đều sinh một công chúa, Ngọc Phi thì không sinh được gì. Liễu Phi sinh Nhị công chúa tên là Lý Uyển Tình, Thẩm Phi sinh Tam công chúa tên là Lý Tuyết Mạn.
Lý Triều Ca tiếp xúc với các nàng cũng không nhiều, không quá hiểu biết, nhưng sống năm năm, cũng đều bình an vô sự. Triều Ca cảm giác mình bị cưng chìu quá mức, mỗi ngày đều như sống trong mật ngọt, ngọt như là một giấc mộng, như ảo ảnh vừa chạm vào liền tan biến.
Nàng biết, tất cải những thứ tốt đẹp đang có, nhất định sẽ có một biến chuyển. Cho nên, Triều Ca mỗi ngày trừ việc sống phóng túng bên ngoài, còn đặc biệt quan tâm toàn bộ thế cục của Ly quốc. Sinh ở hoàng gia, hưng suy vinh nhục, tới bây giờ đều không phải chỉ liên quan tới bản thân mình. Ngày đó Triều Ca gặp Minh Húc, là lúc nàng ghé vào trêи bàn của Lý Băng trong ngự thư phòng, đọc qua tấu chương của Lý Băng.
Ngón tay béo múp míp, cẩn thận lật xem từng li từng tí, không ầm ĩ không quậy phá, mười phần an tĩnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ly Ca Hoàng Triều
Chương 1: Công Chúa Ly Ca
Chương 1: Công Chúa Ly Ca