TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ly Ca Hoàng Triều
Chương 56: Rời Đi

Hoàng Minh Húc nắm chặt quả đấm, cảm xúc bất an đang lan tràn trong lòng.

“Đi, chặn binh sĩ vừa đưa quân báo lại, mang về đây!”

Sắc mặt Hoàng Minh Húc trầm đến mức không thể trầm hơn, Bùi Vân Thành cũng ý thức được tính nghiêm trọng của việc này. Quân tình tiền phương bị giấu giếm, tin tức kinh thành bị phong tỏa, nhất định là cố ý, ai có thể làm như vậy? Nắm giữ toàn bộ quân đội, chẳng lẽ muốn hồi kinh hành thích vua đoạt vị? Nhưng toàn bộ Hoàng gia quân đều là tâm phúc của Hoàng Minh Húc, ai lại có bản lãnh như thế, khiến bọn họ tín phục như vậy? Rất nhanh, binh sĩ giao quân tình bị mang về.

“Nói, rốt cuộc tình huống ở tiền phương thế nào!”

Minh Húc dùng sức đánh trêи bàn một chưởng “rầm”, người bên dưới sợ đến run lên.

“Quân báo đã viết mười phần tường tận, xin hoàng thượng lấy quân báo làm chuẩn...” Binh sĩ kia nơm nớp lo sợ nói.

Minh Húc khoát tay, ném chén trà trêи tay xuống đất.

“Trẫm muốn ngươi nói!”

Binh sĩ kia bị dọa sợ, hắn vội vàng nói hết ra tình hình mình biết.

“Tiểu nhân biết chỉ có như vậy, không thể tường tận như quân báo, hoàng thượng...”

Binh sĩ kia còn chưa nói hết, toàn thân Minh Húc đều run rẩy, hai đầu lông mày tràn ngập tức giận.

“Chủ soái là ai, ngươi lập lại lần nữa!”

“Quân sư trước đây, Ly tiên sinh.”

“Rầm!” một tiếng thật lớn vang lên, toàn bộ bàn ghế trong Ngự Thư bị Minh Húc dùng nội lực chấn vỡ, án thư nổ tung bay tán loạn, dọa chết tất cả mọi người.

Càng quốc, trêи sườn núi xanh xa xa ngoài Vân Ninh thành, Triều Ca một thân khải giáp bạc ngắm nhìn Vân Ninh thành rối loạn.

Phía sau nàng, Hoàng gia quân đã xây dựng nơi đóng quân tạm thời.

Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, phân ba đường đi tiêu diệt dư đảng còn lại của phiên vương, thanh trừ vật cản khắp non sông.

Nàng một mình mang theo Thanh Long quân thâm nhập Càng quốc, đánh hạ ba tòa thành Càng quốc.

Bây giờ tòa thứ tư Vân Ninh thành đặt trước mặt Triều Ca.

“Chủ soái, Càng quốc đã đưa thư cầu hòa lần thứ ba, người xem?”

Lam Thiên Tường cầm một phong thư viền vàng đưa cho Triều Ca.

Triều Ca tiếp nhận thư cầu hòa đặt ở trong tay, nội lực chấn động khiến toàn bộ nát vụn.

“Lần trước tiếp thu cầu hoà đã cho cơ hội, cho thể diện mà không cần, ta sẽ không khách khí với hắn nữa.”

Sắc mặt Triều Ca lạnh lùng, hơn hai tháng chinh chiến khiến da thịt vốn trắng nõn non mịn thay đổi sâu sắc, cũng trở nên kiên nghị cứng rắn hơn.

“Chủ soái, chúng ta đã thâm nhập ba thành của Càng quốc, vào trong xa hơn chính là một mình thâm nhập, sao chúng ta không chờ tam quân hội hợp mới vào?”

“Bây giờ tam hoàng tử Địch Phỉ Nhiên ở trong Vân Ninh thành, đợi thêm thì hắn bỏ chạy mất.”

Triều Ca bỗng nhiên dừng lại, sau đó lại nói: ” Hoàng tử khác ở hoàng thất Càng quốc đều bị hắn tàn hại, hắn chết thì Càng Hoàng sẽ không người nối nghiệp, chắc chắn nội loạn, đây là một cơ hội tuyệt hảo.”

“Nhưng việc này quá nguy hiểm. Thanh Long quân một đường đánh tới, tổn thất không nhỏ, nếu tiếp tục thâm nhập sâu, thắng thua không thể chắc.”

“Đánh không thắng cũng phải thắng, thả hổ về rừng sẽ để lại hậu hoạn vô cùng, ta đã thả một lần, sẽ không có lần thứ hai. Tâm ý ta đã quyết, đêm nay mở hội nghị, chuẩn bị công thành.”

Trêи mặt Triều Ca đầy vẻ kiên nghị.

Giữa lúc hai người chuẩn bị về quân doanh, binh sĩ truyền quân báo vội vã chạy tới, dâng lên một phong thư.

“Chủ soái, tướng quân, hoàng thượng có lệnh, đình chỉ tất cả tiến công, tất cả quyết định đều phải chờ ngài đến.”

Triều Ca nhướng mày, vung tay đánh binh sĩ báo tin bất tỉnh.

Lam Thiên Tường thấy mà kinh ngạc: “Người thế này là...”

"Mở hội nghị, chuẩn bị công thành.”

Mùa hè tân triều Ly quốc năm thứ nhất, tại Vân Ninh thành Càng quốc, Hoàng gia quân đánh trận gian nan ác liệt nhất từ trước tới nay. Ánh tà dương đỏ như máu, khói lửa tràn ngập, chém giết khắp trời, một khúc bi ca vô thanh vô tức tấu khởi trong gió. Thanh Long quân chiếm không ít đất đai, công phá Vân Ninh thành. Bên ngoài Vân Ninh thành thây phơi khắp nơi, bên trong Vân Ninh thành, một trận chém giết.

Địch Phỉ Nhiên không chạy trốn, Càng quân liều chết giãy dụa, bố trí canh phòng nghiêm ngặt, phản kháng cực kì kịch liệt.

Ánh tà dương như máu dần dần biến mất, hai bên vẫn chém giết không ngừng, càng giết càng hăng, hầu như tất cả mọi người giết đỏ cả mắtrồi.

Triều Ca lĩnh quân xông lên trước xung phong đi đầu, mở ra một con đường máu cho Thanh Long quân đằng sau.

Máu tươi đầy đất nhuộm đỏ toàn bộ Vân Ninh thành.

Lúc Triều Ca một cước đá bay cửa thủ phủ, Địch Phỉ Nhiên đang ngồi trêи xe lăn, đôi mắt hờ hững nhìn nàng.

Bên người Địch Phỉ Nhiên, tất cả thị vệ bày trận sẵn sàng đón quân địch.

“ Triều Ca, ngươi thật can đảm, dám làm kẻ đầu tiên giết đến đây, đuổi tận giết tuyệt như vậy, ngay cả mạng của mình cũng không muốn à?” Địch Phỉ Nhiên cười nhạt.

“Bỏ qua cho ngươi một lần, ngươi vẫn còn mơ ước giang sơn Ly quốc, kϊƈɦ động phiên vương tạo phản, khiến cho bách tính rơi vào chiến tranh. Lần này, dù nói gì ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi nữa!”

Triều Ca vung trường kiếm lên, khí thế rực rỡ.

Địch Phỉ Nhiên chợt cười to, hắn nói: “Cũng tốt, vậy thì chúng ta cùng chết đi.”

Địch Phỉ Nhiên phất tay lên, bốn phía bỗng nhiên xuất hiện hai hàng cung thủ, cùng với dày đặc Ám Vệ sát thủ.

Địch Phỉ Nhiên là kẻ một chân đạp lên xương trắng vô số người, Ám Vệ sát thủ bên người tuyệt đối không thiếu. Bây giờ hắn đã trốn không thoát, cho nên hắn triệu tập tất cả Ám Vệ sát thủ, liều mạng lần cuối. Dù sao hắn cũng chết, giết nhiều một tên cũng được tốt. Thấy một màn như vậy, chân mày Triều Ca cũng không có nhíu một cái, càng không lui ra sau.

Nàng tiến lên, tướng sĩ phía sau cũng theo sát. Nhất thời, vô số cung tiễn bắn ra từ trong thủ phủ, cũng có vô số cung tiễn bay vào bên trong phủ. Triều Ca dẫn đầu phía trước, mỗi tướng sĩ phía sau đều nhiệt huyết sôi trào, theo một chủ soái anh dũng, tất cả mọi người đều không lui bước. Tướng lĩnh Ly quốc từng người ngã xuống, Ám Vệ bên người Địch Phỉ Nhiên cũng càng ngày càng ít.

Địch Phỉ Nhiên ngồi trêи xe lăn, lạnh lùng nhìn hết thảy, nhìn Triều Ca toàn thân tắm máu.

“Vì sao? Ngươi rõ ràng có thân phận tôn quý tương lai tốt đẹp, tại sao phải tìm nguy hiểm?”

“Trận chiến này nếu ngươi chết, toàn bộ Càng quốc đều suy sụp, ngươi không chết, để lại cho Ly quốc hậu hoạ vô cùng.”

“Nhưng nếu ngươi chết, cái gì ngươi cũng không có.”

“Chết có gì đáng sợ? Chỉ cần giang sơn Ly quốc vẫn còn, Minh Húc vẫn còn, không có gì không đáng.”

Địch Phỉ Nhiên run rẩy, cảm xúc rất kϊƈɦ động.“Ngươi rõ ràng chết một lần mới xuyên không tới, chẳng lẽ không biết quý trọng sinh mạng?”

“Thế gian này có thứ còn trân quý hơn cả tính mạng, ngươi là kẻ hám lợi, vĩnh viễn sẽ không hiểu.”

“Ha ha ha...” Địch Phỉ Nhiên cười ha hả: “Ta không biết, theo ta đến dường hoàng tuyền rồi nói cho ta, sao nào?”

Địch Phỉ Nhiên vừa nói ra, ngón tay hắn bỗng nhiên khẽ động, ấn xuống một cái nút trêи cột đá bên cạnh.

Chỉ một thoáng, trong tất cả cột đá trong bay vụt ra vô số lợi kiếm rất nhỏ, đâm vào trong đám người đang chém giết.

Ám Vệ Càng quốc, tướng sĩ Ly quốc, tất cả mọi người bị loạn tiễn bắn loạn xạ, nhất thời máu tươi văng khắp nơi, tàn nhẫn lại đáng sợ.

“Phịch phịch phịch” vài tiếng, phía trước phía sau Hạ Triều Ca đều bị rất nhiều loạn tiễn bắn trúng, thân thể vừa dừng lại, máu tươi từ các vị trí cơ thể trào ra.

Nàng một tay cầm kiếm chống đỡ thân thể mình, đau đớn bắt đầu lan tràn, thân thể dần dần mất đi khí lực.

“Hoàng tử, bên ngoài viện quân của Thanh Long quân sắp đến, chúng ta mau theo địa đạo rời khỏi đi.”

Triều Ca ngẩng đầu một cái, liền thấy tỳ nữ hầu hạ nàng trước đây khi nàng bị bắt làm tù binh, tâm phúc bên cạnh Địch Phỉ Nhiên.

Lúc này tỳ nữ kia đang đẩy xe lăn Địch Phỉ Nhiên rời đi. Địch Phỉ Nhiên nhìn chằm chằm Triều Ca bị trọng thương, nhếch miệng gợi lên một nụ cười ác độc. Hắn vốn không có dự định đồng quy vu tận cùng với nàng, hắn chỉ thiết kế bẫy rập ở đây, đưa nàng vào chỗ chết, cuối cùng chính mình thoát đi từ địa đạo! Tỳ nữ kia đẩy Địch Phỉ Nhiên đi, Triều Ca đứng tại chỗ nhìn hắn rời đi.

Đột nhiên, “Đoàng” một tiếng súng vang lên. Một viên viên đạn xuyên qua thái dương Địch Phỉ Nhiên, bắn vào đầu hắn. Địch Phỉ Nhiên còn chẳng kịp khϊế͙p͙ sợ đã trợn tròn mắt, bị một phát sung nát đầu mà chết. Xa xa Triều Ca thấy một màn như vậy, cười nhạt. Nàng nhìn súng trong tay, Địch Phỉ Nhiên nhất định rất hối hận trước đây đã cho nàng khẩu sung này? Nàng cười, chết do vũ khí hiện đại tự mình đem đến, sắp chạy khỏi liền thăng thiên luôn, chẳng biết là tư vị gì nhỉ? Nhưng vào lúc này, tỳ nữ kia bỗng nhiên quay đầu lại, nhặt một thanh kiếm đâm về phía Triều Ca.

“Ta muốn giết ngươi!” Tỳ nữ kia gần như điên cuồng.

Triều Ca thấy thanh kiếm kia đâm tới, nàng đã vô lực phản kháng. Chớp mắt sau đó, “Keng” một tiếng, một thanh kiếm khác chặn trước mặt nàng.

Triều Ca vừa quay đầu lại liền thấy Đoạn Thiên Diễn cùng Địch Lam Thấm.

“Lão yêu bà, chúng ta không tới trễ chứ? Tỷ hù chết ta, tỷ đừng chết đấy!”

Đoạn Thiên Diễn trực tiếp đánh nhau với tỳ nữ kia, Địch Lam Thấm vội vàng đỡ lấy Triều Ca.

“Này, đừng có việc gì nha, thế này cả đời muội và Thiên Diễn sẽ không an tâm mất.”

Triều Ca ho khan một tiếng, phun ra hai búng máu tươi, nàng lắc đầu, cười khổ nói: “Tạm thời... Không chết được...”

Nàng vừa dứt lời, viện quân Bạch Hổ xông vào, Triều Ca quay đầu, thấy Minh Húc trêи lưng ngựa cực kì lo lắng. Chớp mắt sau, Minh Húc tung người xuống ngựa, không để ý hai chân mình chưa khỏi hẳn xông tới, tiếp lấy Triều Ca trong tay Địch Lam Thấm. Hai chân hắn không vững, lập tức ngã ngồi xuống, ôm lấy Triều Ca chằng chịt vết thương.

“Triều Ca, tốt quá, ta không đến muộn. Triều Ca, nàng biết không, ta không thể mất đi nàng.” Giọng Minh Húc nghẹn ngào.

Triều Ca vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt Minh Húc, máu tươi nhuộm đầy khuôn mặt trắng nhợt của hắn.

“Ta không sao...”

“Không có việc gì là được, không có việc gì thì tốt, ta, chúng ta trở về...”

Toàn thân Minh Húc run rẩy, ngay cả lời cũng không nói rõ rang nổi.

Khóe miệng Triều Ca dần dần nở nụ cười, nhìn Minh Húc, trong lòng nàng nổi lên từng cơn sóng tình ấm áp. Minh Húc gượng chống hai chân mình ôm lấy Triều Ca.

“Ta mang nàng về nhà” Minh Húc nói.

“Được, về nhà.” Triều Ca cười khẽ.

Đột nhiên, trong đống thi thể, tỳ nữ kia của Địch Phỉ Nhiên nhấc cổ tay. Bỗng nhiên thân hình Triều Ca khẽ động đẩy Minh Húc ra, cả người đỡ trước người hắn.

“Đoàng” một tiếng, viên đạn bắn vào ngực Triều Ca, máu từ ngực phun ra, xoáy thành một đóa hoa yêu dã giữa không trung.

Đọc truyện chữ Full