Sáng sớm hôm sau, Lâm Trần thức dậy, vừa xuống cầu thang hắn đã ngửi được mùi thơm đồ ăn nồng đậm, trông ra thì thấy Viên Tiểu Mai đang chuẩn bị bữa sáng.
“ Lâm Trần ca ca sớm.” Vừa thấy Lâm Trần, Viên Tiểu Mai vội vàng chào hỏi.
“ Ừm, Tiểu Mai sớm, ngươi định đi luôn sao, không ăn sáng sao?.” vừa ngồi vào bàn ăn Lâm Trần đã thấy Viên Tiểu Mai chuẩn bị đi, không khỏi quan tâm hỏi.
“ không cần Lâm Trần ca, ta phải trở về sớm, một đêm không về, chắc mẹ ta đang rất lo lắng cho ta.” nhắc đến tối qua, Viên Tiểu Mai lại ngượng chín mặt, tối qua nàng cứ tưởng Lâm Trần ca giữ nàng lại để cái kia, nàng thậm chí còn đi tắm cẩn thận rồi sang phòng tìm hắn,ai ngờ Lâm Trần thật chỉ để nàng ngủ lại, cái này làm nàng sáng nay không dám nhìn mặt hắn, đồng thời trong lòng cũng có đôi chút thất lạc.
“ trêи đường nhớ cẩn thận, còn có, cẩn thận phiền toái, được rồi, đi đi?” Lâm Trần nói song thì vùi đầu vào ăn cơm, để lại một Viên Tiểu Mai không hiểu ra sao đần đần độn độn đứng đấy, trêи đường cẩn thận nàng còn hiểu được nhưng cẩn thận phiền toái là ý gì? Chẳng lẽ nàng sẽ gặp phiền toái sao.
Bất quá tuy không hiểu nhưng nàng cũng không để ý nắm, chỉ ngoan ngoãn gật đầu rồi đi ra khỏi nhà.
….
Bệnh viện đa khoa Thanh Bình, ở trong một phòng nào đó bình thường phòng bệnh, gọi là bình thường nếu không muốn nói nó là tồi tàn, trần nhà ẩm mốc, lền đất tuy được thường xuyên lau dọn nhưng vẫn lộ rõ sự cữ kĩ bào mòn của thời gian, trong phowngf có hai chiếc giường chuyên dụng của bệnh viện, một chiếc để chống không có người còn chiếc còn lại là một người đàn ông trung niên đang nằm, bên cạnh hắn còn ngồi một người phụ nữ trung niên tiều tụy đang gục suống bàn ngủ, hai người này không ai khác chính là cha mẹ của Viên Tiểu Mai. Bạn đang đọc truyện tại * TrumTruye n.NE T *
Viên Chính Kiên nằm đấy, mắt mở to bất lực nhìn lên trần nhà, hắn nhìn sang người phụ nữ hốc hác đang gục xuống bên cạnh hắn vì mệt, trong mắt mang theo đầy sự thương sót, vốn dĩ hắn chỉ là một công nhân làm thuê bình thường trong một công sưởng, cuộc sống tuy không mấy khá giả nhưng bù lại hắn có một gia đình vô cùng hạnh phúc êm ấm, có một người vợ hiền lành chăm chỉ, có một dứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, cuộc sống tuy hơi khó khăn, công việc tuy hơi mệt nhọc một chút nhưng đối với hắn cuộc sống như vậy đã là vô cùng hạch phúc rồi.
‘ người ngèo sợ nhất là bệnh viện’, gia đình hắn tuy không đến nỗi nghèo khó nhưng bản thân hắn cũng sợ bệnh viện, bởi vậy mỗi lần bị ôm hắn thường giấu vợ không đi khám, số tiền đó dư lại hắn để tích góp lại, định bụng sang năm sẽ mua một căn hộ nhỏ để gia đình có nơi ăn chốn ở, không cần ở căn nhà thuê tồi tàn kia nữa, còn có phải tiết kiệm tiền cho con gái học đại học, con gái hắn học rất giỏi, năm nào cũng được học bổng cả, cũng là niềm tự hào của hắn, bởi vậy sau này nữ nhi chắc chắn sẽ thì được một trường đại học tốt, đến lúc đó cần rất nhiều tiền, phải tiết kiệm từ giờ mới được.
Nhưng sợ thứ gì thì thứ đó tới, biến cố say đến vào nửa năm trước, trong một lần hắn như bình thường thì một chiếc ô tô con lao nhanh về phía hắn, tài xế là một người trẻ tuổi say rươu, vốn dĩ một cú tông chưa làm hắn ra lông lỗi này được, lúc đó tên súc sinh kia hãy còn xuống xe kiểm tra, vốn tưởng hắn sẽ gọi cấp cứu cho mình, không ngờ tên đó còn đá thêm cho hắn vài cái nói mình làm xước xe hắn, sau khi đá song thì tên cầm thú kia còn không có tính người hơn, lên xe cán lại cho hắn một lần nữa rồi mới chạy đi để lại hắn ngất lịm trêи đường.
Sau khi tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong bệnh viện rồi, là một người đi đương nhìn thấy đã cứu hắn, hắn không biết đây là may mắn hay là trừng phạt nữa, tuy rằng hắn còn sống nhưng cả cơ thể hắn bị liệt, phổi cũng bị tổn thương nghiêm trọng, duy chỉ có đầu hắn là còn tỉnh táo nhưng thế có tác dụng gì, hắn gần như định sẵn nửa đời sau sẽ chỉ nằm trêи giường, chân tay không thể hoạt đông được nữa, ngay cả hô hấp cũng cần máy thở thì cho hắn sống có tác dụng gì.
Lúc tỉnh lại hắn cũng muốn báo cảnh sát chuyện của chính mình, muốn để cảnh sát bắt tên súc sinh kia, cho dù mình không cứu được thì ít nhất vẫn còn có tiền bồi thường để lại cho vợ con, nhưng sau khi nghe hắn tình báo thì cảnh sát chỉ hời hợt kết luận đây là một vụ tông xe bỏ chốn, sẽ cố gắng điều tra, cho dù hắn có cung cấp biển số và diện mạo hung thù thì cũng không thèm điều tra mà nói do hắn chấn thương ở đầu lên dẫn đến đầu óc không tỉnh táo, nói năng lung tung.
Đến khoảnh khắc đấy thì cho dù có ngu đi nữa thì hắn cũng biết kẻ gây tai nạn cho mình bối cảnh không phải là bình thường, cảnh sát không muốn sử lý, chỉ qua loa lấy lệ mà thồi, điều này làm hăn tuyệt vọng, một người bình thường như hắn không quyền không thế, hi vọng duy nhất chỉ có thể gửi gắm vào cảnh sát đòi lại công bằng cho hắn bây giờ cũng không tin được, hắn chỉ đành bất lực không biết làm gì, nghĩ đến đây mắt hắn lại đỏ lên.
Bên này vừa tỉnh dậy Viên mẫu thấy chồng mình ánh mắt đỏ lên, khóe mắt ngấn lệ thì hoảng hồn, lo lắng hỏi: “ Chính Kiên, ngươi làm sao rồi, đâu ở đâu sao, ngươi đừng làm ta sợ Chính Kiên.”
Viên Chính Kiên gặp vợ mình bối rối thì cố lặn ra nụ cười, kiềm chế súc cảm nói: “ đừng sợ, ta không sao, không đau ở đâu cả.” vừa nói hắn vừa cố gắng làm ra vẻ mặt ta rất khỏe cho Viên Thị coi.
“ Thật?” Viên Thị nghi ngờ nhìn chồng.
“ Thật 100%!” Viên Chính Kiên cố gắng cam đoan.
Viên thị nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn kiên quyết: “ Không được, ta vẫn phải đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho ngươi.” là vợ chồng bao nhiêu năm, nàng hiểu rõ tính cánh của chồng mình, có làm sao cũng chỉ giấu trong người, nếu nàng không phát hiện thì nhất quyết sẽ không nói.
“ Khoan đã.” Viên Chính Kiên vội vàng gọi lại, hắn không muốn bác sĩ đến, nếu đến thì lại cho mấy viên thuốc giảm đâu hay cái gì đại loại, hắn không muốn tốn tiền vào mấy cái này, hơn nữa hắn thật sự không sao.
“ có chuyện gì sao.” Viên Thị nghi ngờ hỏi.
Viên Chính Kiên lão bộ cấp tốc soay chuyển, vội đánh lạc hướng nói: “ Tiểu Mai đâu rồi, sao hôm nay chưa thấy Tiểu Mai đến.”
Có vẻ như Viên Chính Kiên đánh lạc hướng thành công, vừa nhắc đến Viên Tiểu Mai, Viên Thị lại tỏ vẻ lo lắng, có chút tức giận đạo: “ ta cũng không biết, hôm qua nàng chỉ gọi điện cho ta nói buổi tối ngủ tại nhà bạn rồi tắt máy, đến bây giờ vẫn chưa liên lạc lại nữa.”
“ Được rồi, nàng vẫn còn nhỏ, đi chơi với bạn một tý cũng không sao, ngươi đừng quá khắt khe với nàng thế.” Viên Chính Kiên cười nói.
“ ngươi còn nói, còn không phải tại ngươi từ nhỏ đã nuông chiều nàng.” Viên Thị trợn trắng mắt với Viên Chính Kiên.
“ Vậy còn không phải con gái ta từ nhỏ đã giống ta, thông minh hiểu chuyện sao?” Viên Chính Kiên một mặt tự tin nói.
“ nàng chỉ là con gái ngươi.” Viên Thị hừ lạnh nói.
“ được được, là con gái chúng ta, nó giống mẹ nó nhất.” Viên Chính Kiên cười bồi, dỗ dành nói.
“ Vậy còn tạm được, chết,quên tìm bác sĩ kiểm tra cho ngươi.” Viên Thị bất chợt nhớ ra, vội vàng định ra ngoài.
“đứng lại.”Thấy không thể đánh lạc hướng vợ, Viên Chính Kiên chỉ đành thở dài nói: “ được rồi, ngươi không cần giấu ta, có phải trong nhà không còn tiền nữa đúng không.
Nghe vậy Viên Thị Trầm mặc, nàng biết chuyện này không thể giấu được nữa rồi, trước sau gì hắn cũng biết thôi.
“ vợ, nếu không …” Viên Chính Kiên đưa ra yêu cầu.
“ không được.” lời chưa nói hết, Viên Thị đã cắt đứt câu nói của hắn, nàng biết hắn muốn nói cái gì, hắn muốn dừng trị liệu, đây cũng không phải là lần đầu hắn đưa ra yêu cầu này, nhưng nàng không thể nào đồng ý được chuyện này, nàng biết một khi dừng lại hắn sẽ chết, đây là điều tuyệt đối không thể.
“ không cho phép ngươi được nhắc lại chuyện này, nghĩ cũng không được nghĩ” Viên Thị kiên quyết nói.
Viên Chính Kiên gặp thái độ kiên quyết của vợ mình thì không khỏi thở dài một tiếng, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn đưa ra yêu cầu này, thậm chí nhiều lần còn muốn tự sát nhưng không được, cơ thể của hắn không thể động đậy được, cho dù hắn có sống thì cũng chỉ làm gánh nặng cho vợ con thôi, nhìn vợ mình càng ngày càng gầy gò ốm yếu, con gái thì phải bỏ học đi làm thêm hắn thật sự không đành lòng.
Viên Thị thấy hắn tuyệt vọng thì vô cùng đau lòng, không khỏi đi lên an ủi: “ ngươi đừng nghĩ quá nhiều, không phải bác sĩ nói rồi sao, ngươi vẫn còn có cơ hội hồi phục, ngươi cho dù không nghĩ cho ta thì cũng phải nghĩ cho Tiểu Mai chư, nàng còn nhỏ, làm sao có thể chịu nổi nỗi đau mất cha đây.”
“ không phải chỉ là chuyện tiền sao, ta sẽ nghĩ cách soay sở, hơn nữa còn có người gây tai nạng cho ngươi sao, chỉ cần tìm được hắn thì chúng ta sẽ có được tiền bồi thường, đến lúc đó ngươi có thể chữa khỏi rồi.”
Không nhắc tới chuyện này thì thôi, vưa nhắc đến Viên Chính Kiêm lại tức, cười lạnh một tiếng nói: “ cũng đã nửa năm rồi, ngươi còn hi vọng bọn họ tìm ngươi sao?”
“ Ngươi đừng có bi quan như vậy được không, cảnh sát đang cố gắng tìm kiếm, ta tin nhất đinh sẽ tìm được.” Viên thị an ủi.
Viên Chính Kiêm cũng không muốn cãi vợ, chỉ có thể thở dài một tiếng, tìm được? Nếu tìm được thì khi hắn báo biển số xe đã tìm được lâu rồi, đây rõ ràng là không muốn tìm mà, bất quá hắn cũng không muốn nhiều lời tránh để vợ suy sụp thêm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kẻ Trở Về Đô Thị
Chương 18
Chương 18