TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kẻ Trở Về Đô Thị
Chương 26

Giang đạo trưởng giận đến phát run, lại cũng dè đặt không được, từ trong ngực móc ra một cái tinh xảo hồ lô nhỏ, trêи mặt cười lạnh, "đã như vậy ta cho các ngươi biết thế nào là tiên thuật, đợi lúc nữa bị dọa tè ra quần cũng đừng trách ta." Nói xong, Giang đạo trưởng mở ra hồ lô, trong miệng nói lẩm bẩm, đột nhiên, từng trận tiếng quỷ khóc sói tru thanh âm từ trong hồ lô truyền tới, thật giống như có muôn vạn ác quỷ muốn từ trong hồ lô đi ra một dạng.

Phạm Văn Quân cùng Trương Căn hai mắt nhìn nhau một cái, trong lòng có chút kinh ngạc, đây Giang đạo trưởng, thật chẳng lẽ không phải tên lường gạt?

Ngay sau đó, kèm theo ác quỷ tiếng kêu rêи, từng đạo khói đen từ hồ lô nhỏ trong bay ra, khói đen vừa ra hồ lô, liền hóa thành dữ tợn ác quỷ, tại trong buồng bày ra đủ loại khủng bố sắc mặt, tựa hồ muốn ở trêи ghế riêng người xé nát một dạng.

"A, a!"Phạm Thanh Thảo thấy một màn này, bị dọa sợ đến Hoa Dung biến sắc, những này ác quỷ, ngày thường tại trêи ti vi nhìn thấy đều vô cùng kinh khủng, hiện tại liền như vậy xuất hiện ở trước mắt, nhát gan người, phỏng chừng đều sẽ bị dọa ngất.

Phạm Thanh Thảo đang sợ hãi được hai chân như nhũn ra thời điểm, lại nhìn thấy Vân Phàm hướng nàng khẽ mỉm cười, nói ra: " không cần sợ hãi, chỉ là điêu trùng tiểu kỹ mà thôi."

Phạm Thanh Thảo được Lâm Trần động viên thì an lòng, có Lâm đại sư ở đây, ta cần gì phải sợ những thứ này, bất quá nhìn đến cái kia quỷ quái vẫn không tự chủ được run lên, dẫu sao nàng cũng chỉ là nữ nhân, trời sinh sợ hãi với những thứ thế này.

Giang đạo trưởng thấy mọi người đều bị chấn động, trêи mặt lộ ra nụ cười đắc ý, trong tay hồ lô nhỏ giơ lên, những cái kia vừa mới chạy tới ác quỷ, tựa như bị một cổ vô hình lực lượng liên luỵ, trực tiếp kéo vào hồ lô nhỏ trong.

Giang đạo trưởng thu hồi hồ lô, nhìn vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ Phạm Văn Quân cùng Trương Căn, cười lạnh nói: "Những thứ này đều là bần đạo mấy năm nay bắt ác quỷ, ngươi còn cảm thấy ta là lừa đảo sao?"

Trương Căn cùng Phạm Văn Quân kiếp sợ tỉnh lại, đặc biệt là Trương Căn, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến như vậy quỷ dị sự kiên, cái này làm hắn sợ hãi không nhỏ, hai chân trực tiếp mền nhũn đứng không vững vàng, nghe đến Giang đạo trưởng hỏi tới thì sắc mặt trắng bệch, vội nói: “ Tiên nhân tại thượng, vừa nãy là ta đường đột đắc tội, mong tiên nhân thứ tội.”

Phạm Văn Quân thì khá hơn một chút, dù sao hắn cũng từng chứng kiến Lâm Trần thủ đoạn, cũng không đến nỗi như Trương Căn, bất quá vẫn không cấm được sợ hãi trong lòng: “ Đạo trưởng lợi hại, vừa rồi có mắt không tròng, mong đạo trưởng thứ tội.”

"Phạm Tổng, Trương tổng, Giang đạo trưởng thủ đoạn các ngươi ban nãy cũng thấy được đi, vậy chúng ta liền nói chuyện pháp bảo sự tỉnh, ra sao?" Vương lão bản trong mắt lóe lên một tia đắc ý, có Giang đạo trưởng tại đây, chờ một chút vẫn không thể đem hai vị này tùy ý đùa bỡn a.

Phạm Văn Quân nhìn thoáng qua Lâm Trần, thấy Lâm Trần không có ý kiến, lúc này mới cười nói: " Được, tốt, chũng ta nói pháp bảo.”

Giang đạo trưởng nghe vậy thì cười một tiếng, đưa mắt nhìn về họ Lý đệ tử, hắn thấy được ánh mắt của Giang đạo trưởng thì gật đầu, từ trong bọc lấy ra một miếng ngọc bội nhỏ, nhìn liên đại có vẻ lâu đời đưa cho Giang đạo trưởng.

Giang đạo trưởng cẩn thận nhận lấy, đưa đến trước mặt Phạm Văn Quân, ánh mắt lấp lóe nói: “ đây là Tịnh Thanh ngọc, có tác dụng làm cho người ta thanh thuần sảng kɧօáϊ, lâu ngày đem theo bên mình còn có thể kéo dài tuổi thọ, bách bệnh bách sâm.

Miếng ngọc vừa ra, Phạm Văn Quân ánh mắt lập tức sáng lên, vội vươn tay nhận lấy miếng ngọc, Giang đại sư thấy vậy mỉm cười, nhưng ánh mắt chỗ sâu lại lấp lóe không yên.

Phạm Văn Quân vừa nhận lấy miếng ngọc, ngay lập tức một luồng khí màu đen từ trong ngọc bay ra, nó vờn quanh Phạm Văn Quân một vòng rồi từ từ đi vào cơ thể hắn, thấy cảnh này Giang đại sư cùng Lý tiên sinh ánh mắt lập tức hiện ra vẻ kϊƈɦ động bất quá ngay sau đó được ẩn dấu đi.

Hắc khí vào người Phạm Văn Quân cảm giác cả người có chút mệt mỏi buồn ngủ, ánh mắt của hắn dẫn dần trở lên mê ly mất đi ý thức, ngồi đối diện Lâm Trần khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng thổi một luồng linh khí sang chỗ Phạm Văn Quân, ngay lập tức Phạm Văn Quân trở lại tỉnh táo, cảm giác buồn ngủ trước đây không còn nữa, hắn có chút kì quái, vừa này sảy ra chuyện gì, hình như mình ngủ được một lúc đi, bất quá không kịp để hắn suy nghĩ thì đã nghe thấy giọng Lâm Trần chuyền đến.

“ ta có thể xem miếng ngọc một chút sao.”

Phạm Văn Quân vội vàng cung kính đưa Tịnh Thanh ngọc cho Lâm Trần trước sự ngơ ngác của Giang đại sư cùng Lý tiên sinh, vừa này bọn hắn rõ ràng nhìn thấy hắc khí đi vào cơ thể Phạm Văn Quân rồi, tại sao hắn vẫn còn giữ được tỉnh táo vậy, bất quá chỉ kinh ngạt chốc lát rồi thôi, dù sao hắc khí đã nhập thể, chỉ cần ngọc bội hãy còn thì trước sau gì cũng thành công mà thôi.

Nhận được ngọc bội Lâm Trần hứng thú đánh giá một lần, tại mọi người trợn mắt hốc mồn trước mặt thẳng tay bóp nát nó, chỉ thấy ngọc bộ nát phía sau, một đám khói đen từ đó thoát ra dần dần hình thành một gương mặt quỷ, một tiếng quỷ thét chói tai vang lên rồi biến mất trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

“ Sao ngươi dám hủy nó, ngươi đáng chết.” Giang đại sư gầm lên một tiếng giận dữ, nói rồi hắn lấy ra chiếc hồ lô đựng quỷ của mình, mở ra, miệng liệm chú, vô vàn con quỷ từ đó thoát ra điên cuồng lao về phía Lâm Trần, Giang đại sư dữ tợn cười gằn “ Dám làm hỏng kế hoạch của ta, ngươi phải chết, tất cả người ở đây phải chết.”

"Chút tài mọn, cũng dám càn rỡ trước mặt ta." Lâm Trần ngẩng đầu, nhìn đến Giang đạo trưởng, lãnh đạm nói một câu sau, tay không nhẹ nhàng vung lên,một đợt lực lượng hướng chạy đi ra mấy con ác quỷ đánh, linh lực vừa đụng ác quỷ, ác quỷ nhất thời tiêu tán, liền một tia khói đen cũng không có còn lại, linh lực đánh xong trong phòng khách ác quỷ sau đó, sau đó tiếp tục chui vào Giang đạo trưởng cái kia nuôi quỷ trong hồ lô.

Giang đạo trưởng giật nảy cả mình, thầm kêu kêu không tốt, trong miệng niệm động chú ngữ, nhưng không thấy một cái ác quỷ từ trong hồ lô đi ra, Giang đạo trưởng cầm lấy nuôi quỷ hồ lô, liều mạng lay động, đến cuối cùng, chỉ quay xuống rồi một giọt chất lỏng màu đen, mà hắn hao tốn nhiều năm nuôi mấy trăm con ác quỷ, cũng đã không biết đi đâu.

Còn chưa đợi hắn phản ứng lại, không biết từ lúc nào Lâm Trần đã đến trước mặt hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt Giang đại sư, ngay lập tức Giang đại sư ánh mắt trở lên đẫn đờ, buông tha chống cự.

“ Ai sai ngươi đến đây, mục đích của các ngươi là gì?” Lâm Trần dò hỏi, Giang đại sư chỉ mạnh hơn Phạm Hiểu một chút, chỉ tương đương với luyện khí tầng 2 đỉnh phong, không thể nào thi triển loại thuật này.

“ là điện…” lời còn chưa nói song thì Giang đại sư đã bị một cách tay xuyên qua ngực mà chết, đằng sau cái kia họ Lý thấy sự việc không ổn, không chú do dự lập tức ra tay giết Giang đại sư rồi, ánh mắt oán độc nhìn về phía Lâm Trần một cái rồi phá cửa sổ chạy đi.

Lâm Trần thấy vậy cười lạnh một tiếng: “ chạy được sao?”

Chỉ thấy cái kia họ Lý còn chưa chạy được bao xa thì đã bị một luồng khí xuyên qua tim mà chết, trước khi chết hắn còn trừng to mắt không thể tin tưởng cùng không cam lòng.

“ Chân khí phóng ngoại, hóa cảnh…, tông sư.”

Đọc truyện chữ Full