Tuyết Yên nghe xong, đôi mắt bỗng chốc sáng lên: “Thật sự có kim bài miễn tử sao?” “Dương Thụ!” Lê Hiên vung tay lên.
“Hoàng thượng có gì dặn dò?” “Trãm ban kim bài miễn tử cho Yên phi, ngươi đi lấy cho nàng đi.” Dương Thụ mở to hai mắt: “RõI” “Còn nữa, đưa những thứ đó cho Yên phi luôn đi.” Lê Hiên nói lạnh nhạt.
Dương Thụ nhận lệnh ra ngöäi; một lát sau trở lại phòng.
Hắn cầm một cái hộp đưa cho Tuyết Yên, rồi đưa một cái túi nhỏ cho Lê Hiên.
Lê Hiên mỉm cười nhìn nàng: “Nàng hãy mở ra xem đi.” Tuyết Yên mở hộp ra, bên trong là một miếng kim bài tròn trịa làm bằng vàng, lớn hơn ngọc bội nàng đang đeo một vòng, hai bên điêu khắc hoa văn song long ngậm châu, dưới hạt châu khắc sáu chữ to ‘kim bài miễn tử vua ban”.
“Đúng là kim bài miễn tử, Hoàng thượng nói lời giữ lời đấy! Có điều thứ này thật sự có tác dụng sao? Đến lúc đó Hoàng thượng trở mặt không nhận thì làm sao bây giờ?” Tuyết Yên trừng mắt hỏi.
Lê Hiên câm nín, há miệng mà không biết nên nói gì: “Trâm là vua của một nước, làm sao lại lật lọng được! Không muốn thì trẫm thu lại!’ Lê Hiên nổi giận, miệng toàn trẫm trẫm.
Tuyết Yên lập tức giấu ra sau lưng: “Đừng hòng!” Dương Lâm thấy vậy cũng cười.
Lê Hiên đưa chiếc túi tới, Tuyết Yên mở ra, trong đó là một thanh Thu Thủy kiếm và Tử Vi lệnh.
Lê Hiên nhìn nàng, chậm rãi nói: “Những thứ này vốn nên là của nàng, bây giờ trả lại cho nàng.” Tuyết Yên cầm lấy Thu Thủy kiếm, giơ tay thử: “Ừm, đúng là kiếm của ta, chiếc Nhan Hương đổi với ta mặc dù có thể dùng được, nhưng chỉ là kiếm thường, không có linh khí, cam không hợp †ay, quá nhẹ. A, đã xóa chữ Nhan khắc trên đây rồi sao?” “Đúng, đó là Nhan Hương cố ý làm. Ngọc ngũ sắc của nàng cứu được nàng một mạng, đã vỡ rồi, vừa khéo nàng có thể thử đeo Tử Vi lệnh xem sao, có lẽ thật sự có tác dụng chữa bệnh tim.” Lê Hiên đeo Tử Vi lệnh vào cổ Tuyết Yên, vị trí lệnh bài vừa khéo ở trước ngực.
Tuyết Yên cầm Tử Vi lệnh, đây là một khối ngọc sáng lấp lánh, cảm giác có một luồng khí khoan khoái tỏa ra từ đáy lòng: “Ừm, ngọc tốt ngọc tốt.” Tuyết Yên nhắm mắt lại, như được uống rượu ủ.
Lê Hiên cưng chiều nhéo mũi nàng.
“Lê Hiên, chàng nói đại phu đó là giả, nhưng câu chuyện Nguyên Liệt và Tử Vi mà hắn nói hình như là thật.’ Tuyết Yên cau mày nói.
Lễ Hiên trầm tư: “Trước kia ta từng nói với Nhan Hương giấc mơ của ta. Chắc hản Nhan Hương nói cho hắn biết.” Tuyết Yên nhíu mày: “Thế nhưng ta nhớ Bạch đại ca cũng đã nói câu chuyện này, vả lại, sư phụ ta cũng kể qua cho ta nghe về chuyện của Nguyên Liệt và Tử Vi. Nguyên Liệt là nhị điện hạ đại lục Bắc Hoang, Tử Vi là con gái của Tử Dương đại đế.
Tử Vi vốn có hôn ước với thiếu chủ Nguyên Thuần của đại lục Bắc Hoang nhưng lại yêu Nguyên Liệt.
Về sau bị Tử Dương đại đế trừng phạt, phải trải qua ba đời tình kiếp. Vì sao giấc mơ của chàng lại có bọn họ?” “Sư phụ nàng cũng nói với nàng sao?” Tuyết Yên gật đầu: “Đúng vậy, ta cứ tưởng đó chỉ là một câu chuyện mà thôi.” “Yên Nhi, có thời gian chúng ta quay về núi Mặc lần nữa đi, thăm ngoại công và sư phụ nàng.” Tuyết Yên vui mừng: “Được. Ta cũng đang nhớ bọn họ.” Tuyết Yên không ở lại Lâm Hoa điện. Vong Ưu cung của nàng cách Lâm Hoa điện cũng gần. Mấy ngày nay nàng dốc lòng chăm sóc Lê Hiên.
Mỗi ngày nàhg đều tự nấu thuốc cho hãn; đơn thuốc do nàng kê, ẩm thực cũng do nàng tự mình quản lý, rõ ràng là tâm tư của thê tử đối với phu quân.
Lê Hiên khôi phục rất nhanh.
Mấy ngày nay nàng đi tới Lâm Hoa điện không gặp phi tần khác. Tuyết Yên hiểu rõ, chắc chắn là Lê Hiên dặn dò không để bọn họ đến Lâm Hoa điện thăm hỏi.
Bảy ngày sau, Lê Hiên đã có thể xuống giường hoạt động, hán vốn còn trẻ, cộng thêm phương thuốc của Tuyết Yên có hiệu quả nhanh, nên hắn khôi phục rất nhanh.
Ngày hôm đó, Tuyết Yên cầm dược thiện vừa mới đi đến Lâm Hoa điện thì thấy Duệ vương quỳ ở đó.
Lê Hiên sâm mặt, hình như đang tức giận. Nhìn thấy Tuyết Yên đi đến, hai người đều không nói gì.
Duệ vương dập đầu với Lê Hiên, quay người đi ra.
Trân Châu đang pha trà, Tuyết Yên nhìn thấy sắc mặt nàng ấy trắng bệch, tay run.
“Trân Châu, ngươi không thoải mái sao? Không thoải mái thì đi về nghỉ đi, có ta ở đây là đủ rồi.” Tuyết Yên nhắc nhở nàng ấy.
Trân Châu lấy lại tinh thần, đảm kích thi lễ với Tuyết Yên: “Nô tì không sao đâu ạ.” Tuyết Yên múc dược thiện cho Lê Hiên vào bát, nhìn thấy khuôn mặt Lê Hiên giận dữ, hình như có tâm sự.
Chuyện có thể khiến Duệ vương và Lê Hiên nổi giận là gì được đây? Tuyết Yên nghĩ ngợi, chẳng lẽ Nhan Hương xảy ra chuyện gì? Đang mải nghĩ, Dương Lâm vội vàng đi đến: ‘Khởi bẩm Hoàng thượng, Đức phi nương nương cầu kiến, nói có chuyện gấp.” “Cho nàng ấy vào đi.” “Vâng.” Chỉ trong chốc lát, Đức phi Quan Duyệt dẫn theo a hoàn Tử Quyên đi đến.
“Hoàng thượng.” Nàng ta quỳ xuống thi lễ.
Lê Hiên nhìn nàng ta: “Bình thân đi, chẳng phải đã nói trong khoảng thời gian này trẫm phải dưỡng thương, không cần các nàng tới sao? Xảy ra chuyện gì rồi?” Quan Duyệt đứng lên. Lúc này Quan Duyệt chững cHạc hơn rất nhiều, eũng ung dúng hào phóng hơn.
“Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp đi đến Ngự hoa viên, lúc đi ngang qua Vĩnh An cung, nghe thấy bên trong có tiếng a hoàn kêu khóc. Thần thiếp nghĩ đến Ý Quý phi đang mang long thai, bèn bảo a hoàn tới của hỏi, thì ra hôm nay Ý Quý phi thấy máu, hình như cơ thể khó chịu.” Lê Hiên nhìn thoáng qua Quan Duyệt: “Trầm đã bảo ngự y qua đó rồi.” Quan Duyệt mỉm cười: “Thì ra Hoàng thượng đã sớm biết, thần thiếp còn tưởng rằng… Dù sao Ý Quý phi cũng ở bên Hoàng thượng từ nhỏ, làm sao lại thật sự không quan tâm nàng ấy được, là thần thiếp vô tri.” Nàng ta thuận tay bưng dược thiện trong chén lên: “Hoàng thượng, để thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng đi, mấy ngày nay đều là Yên phi muội muội hầu hạ, trong lòng thần thiếp bất an.” Lê Hiên trầm ngâm, không lên tiếng.
Tuyết Yên để chén trong tay xuống, cúi người thi lễ với Hoàng thượng: “Vậy Tuyết Yên về Vong Ưu cung trước.” Lê Hiện ngập ngừng rồi nói: ‘Cũng:được, nàng về nghỉ đi.” Tuyết Yên đi ra.
Nữ nhân trong cung này đều là nữ nhân của hắn.
Bọn họ cũng coi Lê Hiên như chỗ dựa của bản thân. Đã gả vào nhà đế vương, dựa vào đâu mà yêu cầu hắn chỉ thích một mình mình? Thế nhưng VÌ sao tim nàng vẫn đau như bị lửa đốt vậy? Những cái khác nàng có thể nhường, chỉ có trái †im của Lê Hiên là nàng không muốn nhường ai.
Cho nên, nàng không muốn khiến Lê Hiên khó xử, vừa rồi hắn trầm ngâm, thực tế đã đáp ứng Quan Duyệt. Nàng vẫn có thể nhượng bộ điều này được, lấy lui làm tiến là phòng thủ an toàn nhất.
Tuyết Yên vừa trở lại Vong Ưu cung, nhìn thấy một tiểu thái giám lén lén lút lút đi tới từ bên hoa viên, dừng trước cổng Vong Ưu cung.
“Người nào lén lén lút lút vậy?” Tuyết Yên nói.
Người đó rụt cổ lại: “Xuyt! Yên tẩu tẩu, là ta!” Người đó vừa nói xong, liên chuồn vào trong sân Vong Ưu cung.
“Công chúa!” Tuyết Yên phát hiện hóa ra là Lê Đồng: ‘Công chúa lại muốn làm gì?” Tuyết Yên không biết nên khóc hay nên cười.
“Yên tẩu tẩu, có dám đi đến một hơi hay ho với ta không?” Lê Đồng mở to đôi mắt cong cong hỏi Tuyết Yên.
“Xuất cung sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Không phải, mấy ngày nay sân luyện binh phía †ây rất náo nhiệt, chúng ta cải trang qua đó xem Sao đi?” “Sân luyện binh?” “Đúng vậy. Hôm nay tẩu có phải hầu hạ Hoàng thượng không?” Lê Đồng hỏi.
Tuyết Yên suy nghĩ: ‘Hôm nay không cần ta hầu hạ, Đức phi nương nương ở đó rồi. Đi thôi, ta đi xem cùng công chúa vậy.” Tuyết Yên thay một bộ y phục của Tiểu Quý Tử, hai người đi đường nhỏ đến sân luyện binh.
Sân luyện binh phía tây hoàng cung là nơi đám thị vệ thường huấn luyện, so tài. Lúc này thị vệ đứng đầy trong sân luyện binh.
Tuyết Yên bỗng nhìn thấy Lôi Trạch, Dương Thạc, Ñhiếp Lăng Hàn, Giang Duệ đều ở đây, thậm chí còn có cả Lương Hồng Tụ.
Nhiều người như vậy tạo thành một vòng tròn lớn, từng đợt tiếng ồn vang lên, thì ra mọi người đang luận võ.
Một binh sĩ có khuôn mặt trắng trẻo vừa mới quật ngã một người to đen hơn hắn rất nhiều, tiếng hò reo vang lên.
“Đại Hắc, vừa cưới vợ nên ngay cả tên mặt trắng này cũng không đánh lại được à! Dùng sức mạnh quá!” Có giọng trêu chọc vang lên.
Mọi người lại cười to.
Tuyết Yên túm Lê Đồng: “Cái này có gì đáng xem?” Lê Đồng nói: “Ta muốn học cưỡi ngựa, bắn tên với Nhiếp đại ca.” Tuyết Yên bĩu môi: “Ồ, ra là thế, sao công chúa không nói sớm. Ta cũng có thể dạy công chúa mài” “Tẩu dạy thì giống nhau sao!” Lê Đồng bĩu môi.