*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Như thế, hai người đàn ông cùng năm quyền thế một phương trong tay, về khả năng quân sự, thủ đoạn của họ thật đáng kinh ngạc, thế lực ngang nhau về cạnh tranh chính trị, họ khiến kẻ thù không thể hóa hoãn.
Về mặt thẩm mỹ.
họ thích cùng một kiểu nữ nhân, họ yêu cùng một người con gái.
Số phận như thế, khiến họ cả đời không thể cùng ngồi xuống bình tầm mà tấn thưởng ưu điểm và tài năng của đối phương.
Chỉ cần đối đầu, ất có máu chảy đầu rơi, phân thành người tháng kể bại, ta sống người chết.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Lẻ Hiện, ảnh mặt hàn bình tĩnh như nước.
Sự xuất hiện của Lê Hiền là kế hoạch tuyệt diệu của han.
Lê Hiền nhìn Nhiếp Lăng Hàn, nỗi nhục trong lòng như sợi dây leo bám rể trong tirừ hận.
Bây giờ, hãn là kẻ thất bại.
Làm sao hán có thể dùng tất cả mọi thứ cho Nhiếp Lăng Hàn? Sau khi han không dễ dàng gì mới gây dựng được cơ đồ sự nghiệp hùng vĩ như bây giờ, chính Nhiếp Lăng Hàn đã tự tay phá hủy huyền thoại bất bại của hãn, giảng cho hần một đòn chí mạng.
Nhiếp Lãng Hàn khiến hắn nhìn thấy sự ngu ngốc và thất bại của mình, khiến hãn cảm nhận nỗi ô nhục tột cùng.
Còn có Tử VỊ.
Tử Vị, người khiến hắn ngày đêm thương nhớ, bây giờ đứng trước mặt, đứng sau lưng Nhiếp Lăng Hàn.
Khuôn mặt nàng nhìn hạn đây cảnh giác thận trọng, ánh mất cũng không còn âu yếm như trước kia.
Lê Hiện liếc nhìn tất cả những thứ hàn thân thuộc một lượt, ánh mắt đổ dồn trên người Tử Vi, giọng hàn khàn khàn “Tù VI, năng vẫn khỏe chứ?"
Tử Vi đứng sau lưng Nhiếp Lăng Hàn, hai tay nhẹ nhàng ôm eo Nhiếp Lăng Hàn, chỉ ngẩng đầu lên nhìn.
Le Hiện nhìn nàng: "Tử VI, nàng sao vậy? Là ta đây." Hãn bước chăm chậm về phía nàng.
Tử Vì nói.
Lê, Lê Hiên, người đến đây làm gì? Bây giờ ta rất ổn, nếu người đã đi rồi thì đừng quay lại nữa..."
Tiểu Tỉnh vô cùng kinh ngạc: Công chúa! Người làm sao vậy?"
Tử Vi công chúa mỗi ngày đều tâm tâm niệm niệm muốn đi tìm Lê Hiên, bây giờ hạn đến rồi, sao nàng lại đối xử với hàn như thế
Lê Hiện bước lên trước một bước Tử Vì, ta đến để đưa nàng đi
TỶ Vị nói: "Rời đi? Không, Lê Hiên, ta sẽ không đi.
Ta sap gả cho Hoàng thương rồi, người cũng biết, Hoàng thượng trước giờ luôn đối tốt với ta, ta cũng thích chàng ấy.
Khoảng thời gian này là chàng ấy luôn bảo vệ ta, ta cũng chẳng ấy đã có con rồi, ta đã mang thai con của chàng ấy, vì thế, ta không thể không thể đi cùng người...!
Ảnh mất như điện xẹt của Lê Hiên nhìn chấm chấm lên người Tử Vi, hân nhìn thấy Tử Vì cúi đầu xuống
Lê Hiền cười khẽ một tiếng, vẫn là phong thái phong hoa tuyết nguyệt như trước.
"Nàng gọi hân là Hoàng thượng, năng thực sự đã có thai với hạn?" Hàn ngắng đầu lên nhìn, đầu hơi nghiêng, đôi mắt nheo lại.
Nhiếp Lăng Hàn đã cảm thanh kiếm liên “Lê Hiên, nếu người đã đến, thì đừng đi nữa, ngày mai tham dự đại hôn của ta và Tử Vi
Hàn Chỉ Đạo nhìn Tử Vi: Tử Vi, muỗi thật sự muốn gả cho tên trộm lòng dạ răn rất này?"
Lê Hiện từng bước từng bước tiến về phía trước, giơ tay nắm lấy tay Tử Vi Tử Vì, qua đây, cùng ta rời đi.
Tử Vì dường như bối rối không biết làm gì, đứng yên ở đó.
Tiểu Tỉnh bước tới kéo Tử Vi: "Công chúa, người làm sao vậy? Nàng ta nhỏ giọng nói thầm với Tử Vi: "Không phải công chúa luôn muốn rời khỏi nơi đây Ử Người mà người ngày đêm mong nhớ đến rồi, sao người lại không đi nữa?
Từ xa truyền đến tiếng hò hết "Người đây, bắt lấy thích khách".
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập
Đột nhiên, khỏi bốc lên ngùn ngụt từ phía tây bac.
"Đi lấy nước! Đi lấy nước Có vô số tiếng la hét từ bên ngoài.
"Xem ra tối nay rất náo nhiệt." Nhiếp Lăng Hàn nói, rồi quay sang nói với Dương Thanh đang đứng ở cửa "Đi xem có chuyện gì xảy ra, truyền lệnh xuống, nếu gặp thích khách, giết chết bất luận toi!"
Hàn Chi Đào đánh về phía Dương Thanh, Mạnh Truy lao lên chặn lại, Dương Thanh hoang mang bỏ chạy.
Lê Hiền tiếp tục tiến về phía trước, đèn Trường Minh bị gió thổi lung lay, khi sáng khi tối "Bảo! Hoàng thượng, Thái hậu, Thái hậu bị giết rồi!" Ngoài cửa truyền đến tiếng hết thất thánh của thái giám, người đó chạy vào, nhìn thấy người mặc áo đen ở cửa, đang định hô lên, bị thị vệ mặc áo đen đánh ngắt, ngã tại cửa
Nhiếp Lăng Hàn nói: "Người giết chết Thái hau?"
Lê Hiến cười khẩy: "Cái gì mà Thái hậu trầm chỉ phải Thiếu Đình đi giết Bạch Lan, kẻ mưu hại hoàng tự thỏi
Lại có người bên ngoài hét lên.
Hoàng thượng, Hoàng thượng, cung Mặc Hương chảy rồi
Tiếng hét chói tại đột ngột ngưng bặt tại cửa cung Vong Ưu "Ngươi đốt phòng cưới của ta và Tử Vi Thật ấu trĩ" Nhiếp Lăng Hàn cười khẩy.
"Cung Mặc Hương! Haha, Nhiếp Lăng Hàn, người không ấu trĩ? Người một mặt không để người khác thừa nhận Tuyết Yên, một mặt xây cung Mặc Hương này?" Lê Hiền cười khẩy.
Nhiếp Lăng Hàn đừng đó, toàn thân toát ra khí tức nguy hiểm.
Một lúc sau, lại có người đến bảm bảo "Bảo Hoàng thượng, Trạm nghỉ ngơi của khách các nước chảy rồi, hiện chưa rõ số người thương vong!" Người đó nhìn thấy tình hình có gì không đứng, lập tức Im miệng, chạy về
Dương Thành vội vã bước vào Hoàng thượng, Nhiếp Lão gia và phu nhân đã được sắp xếp...!
Bên ngoài cung Vong Ưu lại truyền đến âm thanh của những bước chân dồn dập một lượng lớn thị vệ ủa vào, là do Dương Thanh dẫn đến "Công chúa, chúng ta làm gì bây giờ?" Tiểu Tinh nhẹ nhàng hỏi Tử Vi.
Tử Vi chầm chậm bước về phía trước: "Lê Hiên, người mau đi đi, ta sẽ không đi với người đâu, ở đây rất nguy hiểm."
Lê Hiến phi người đến cho Tử Vi Hàn ôm lấy Tử Vi, chuẩn bị đưa nàng đi.
Ngay lập tức, thân hình Nhiếp Lăng Hàn như trăng tròn, khuỷu tay uốn cong giương thanh kiếm, ném ra kiếm sắc bên màu xanh, âm thanh như rồng thiết ra sấm sét đột ngột vàng lên, quét qua người Lê Hiên.
Lê Hiền tránh qua một bên, cuối cùng cả người chấn động một chút, đứng lên giữa rừng đao kiếm sắc nhọn.
Ánh mắt chỉ nhìn một giây, nhanh như chớp, nhưng dường như đã đi qua một đời của hai người đã định là kẻ thù.
Tử Vì nhanh chóng đi về phía sau Nhiếp Lăng Hàn Lê Hiện nhìn nàng bằng ảnh mất thẩm tình.
Tử Vị thế này là thế nào? Những lời đồn đó, không thể là sự thật? Nàng thay đổi rồi ư?
Thanh kiếm Thương Long của han cuồng cuộn như nước chặn lấy kiếm của Nhiếp Lăng Hàn, thanh kiếm sắc bén giống như một ngôi sao sáng trong đêm tối.
Nhiếp Lăng Hàn có chút ngạc nhiên, kiếm thuật của Lê Hiền tiến bộ rất nhiều.
Thanh kiếm của hãn không cách nào tạo ra sức uy hiếp.
Trong lúc hốt hoảng, tay trái Lê Hiện đã lấy thêm một cây kiểm giống hình lưỡi liềm, đâm về phía ngực của Nhiếp Lăng Hàn
Nhiếp Lăng Hàn không kịp né tránh, phía sau truyền đến những tiếng hét thất thanh.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi đạo cong của Lê Hiên đâm vào lồng ngực của Nhiếp Lăng Hàn, một thanh kiếm mềm từ phía sau Nhiếp Lăng Hàn đảm đến, bất ngờ đâm vào đao cong của Lê Hiền.
Lê Hiện bất ngờ, thanh kiếm mềm bị bắt ra, nhưng ngay lập tức đầm về phía Lê
Hiện một lần nữa, vô cùng tàn độc, thanh kiếm xuyên qua lòng bàn tay của Lê Hiện đảm vào ngực hàn! Máu chảy không ngừng chảy dọc thân kiếm xuống mặt đất "Hoàng thượng!" Trương Dương hét lên một tiếng, thanh kiếm dài như một cơn gió quét qua.
Trong miệng Lê Hiện đột nhiên phát ra một ngụm máu lớn, cả người loạng choang lùi lại, nhưng hãn cố chịu đựng để không ngã.
Hãn nhìn về phía trước, thanh kiếm đó, đang nằm trong tay Tú Vĩ, đó là thanh kiểm Thu Thủy của Tử Vi.
Mũi kiếm đang rỉ từng giọt máu, từng giọt máu của Lê Hiện,
Cả người Lê Hiện đều là máu, trong mắt hàn hình như có dòng thủy triều đen đang cuộn lên, khỏe mặt hắn lạnh lẽo, đôi mắt mở to ra nhìn, cố kìm lại máu trong cổ họng.
Lê Hiện, người còn tự lừa mình đối người đến bao giờ.
Tất cả mọi người đều không muốn hãn đến, nhưng hắn nhất định phải đến, hàn phải đưa Tử Vi đi, hạn đêm nào cũng mơ thấy nàng đang gọi hàn.
Hàn biết chuyện bọn họ sắp tổ chức đại hôn, nhưng hàn không tin, hàn chắc chắn rằng đó chỉ là mong muốn của mình Nhiếp Lăng Hàn.
Sau đó lại có tin Tu Vi mang thai.
Duệ vương bảo hán từ bỏ, nhưng hàn vẫn không tin, hắn cho rằng, đó là Tử Vi bị ép buộc.
Tử Vi sẽ không bao giờ phản boi han.
Trong những đêm không ngủ, hắn đã từng lay động, bởi vì đối phương là
Nhiếp Lăng Hàn.
Thời gian dài như vậy, Nhiếp Lăng Hàn vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc bảo vệ nàng, bất kể nang là Tuyết Yên hay Tử Vi, chưa từng thay đổi.
Hơn nữa, Nhiếp Lặn Hàn còn là nhân tài kiệt xuất chốn nhân gian.
Nhưng nhớ về những gì Tuyết Yên đã làm cho minh, nhớ đến việc nàng không biết bao nhiêu lần vì hàn mà không màng tinh mạng bản thân, nhớ đến chuyện nàng dùng thân phận của Tử Vi trở về, chính là để tìm hắn, nhớ đến nàng kiếp kiếp thâm tinh, hàn xác định, nàng sẽ không phản bội hàn.
Nhưng lời đồn đó, chắc chắn là Nhiếp Lăng Hàn bia đặt ra.
Lùi một vạn bước, ngay cả khi đó là sự thật, Lê Hiền cũng tin rằng, Tử Vì chắc chan nỗi khổ riêng.
Ban này, hằn ở ngoài nghe thấy những lời đường mật dịu dàng của Tử Vi dành cho Nhiếp Lăng Hàn, hắn vẫn cố chấp không tin
Sự thật một lần nữa đè bẹp sự kiệu ngạo và kiềm chế của hàng
Lê Hiền cười khẩy một tiếng, giọng hàn khàn khàn, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng, văn là Lê Hiện ta tự mình đa tình.
Nàng, cũng đứng về phía hàn ta?"
Thanh kiếm trong tay Tử Vi "peng" một tiếng rơi xuống mặt đất.
Không ngờ nàng lại tự tay đâm hàn một dao, người đàn ông kiêu ngạo tự phụ, người đàn ông luôn dùng con mắt ở trên cao mà nhìn xuống mọi thứ này
Ngay tức khác trời đất dường như rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Thị về Lê Hiền đem theo liều mình xông lên vậy lấy hán, Hàn Chi Đào đỡ Lê Hiến dây.
Hàn Chi Đào bắt đầu mang "Người đúng là nữ nhân lòng lang dạ sói, Hoàng thượng đặc biệt đến đây để cứu người, thế mà người lại ra tay thâm độc như vậy, từ nay trở đi, chỉ cần một người trong chúng ta còn sống, cũng nhất định bắt người phải trả giá vì những gì người đã làm hôm nay!"
Tiểu Tỉnh đứng đó chết lặng.
Mọi thứ giống như một giấc mơ.
Tay nàng cầm một thanh kiếm nhưng nàng không biết nên giúp ai.
Trương Dương dìu Lê Hiện xông ra ngoài, Nhiếp Lăng Hàn nhanh như mũi tên đến trước mặt Lê Hiên, kiểm Độn phá trời đạp đất đâm đến, Trương Dương giơ thanh kiếm lên đỡ, bị đánh lùi lại vài bước.
Giữa hai người dường như bị ngăn cách bởi thiên quân vạn mã, lặng lẽ nhìn nhau, dốc hết sức để ra đòn cuối cùng.
không ai trốn tránh.
Vài nơi trong cung đang cháy
Những tiếng hét bên ngoài làm rung chuyển cả bầu trời.
Đại chiến chớp mắt bắt đầu, máu bản tung tóe, giết chóc điếc tai, đao kiếm sáng chối mất.
Một người đàn ông đeo mặt nạ khác xông vào, xông vào trước là một nữ nhân nhỏ nhắn, "Hàn đại ca!" Nàng gọi Hàn Chi Đào một tiếng, nhìn thấy Lê Hiện đã bị thương, giọng nàn cũng thay đổi, nàng vung tay ra, ném ra một đống bọ cạp và thấy Lê Hiện bị thương, và giọng nói của nàng thay đổi.
Nàng giơ tay, "vèo vèo" những thứ đó chui vào người những người trước mặt.
Mọi người bắt đầu hét lên.
Mỗi con bọ cặp này đều to lớn, nhe nanh múa vuốt, chui vào trong quân mọi người.
Nói sơ hãi mà những con bọ cạp này mang đến còn kinh khủng hơn nhiều so với mấy người đeo mặt nạ kia.
"Hàn đại ca, mau rút!" Giọng nói sac lạnh của nữ tử vang lên.
Nhưng đã không kịp, Nhiếp Lăng Hàn vậy tay, trên tường cung Vong Ưu đột nhiên xuất hiện những mũi tên dày đặc, nhám chuẩn vào những người trong sân.
Nhiếp Lăng Hàn dìu Tử Vi đứng ở cửa giữa, sắc mặt Tiểu Tỉnh trắng bệch, tay cầm kiếm run rẩy.
"Canh giữ thật chặt, một tên cũng không được để chạy thoát" Nhiếp Lăng Hàn trầm giọng phân phố.
Đột nhiên, một trận mưa tên bản về phía Lê Hiện đang ở trong cung Vong Ưu
Ngực Lê Hiên đã được Hàn Chi Đào điểm huyệt cầm máu.
Dù chảy ra ít hơn nhưng máu vẫn chảy như trước.
Khuôn mặt tái nhợt, tay cầm thanh kiếm Thương Long, nhưng mặt vẫn luôn nhìn chăm chăm vào Tử Vi.
Đôi mắt đen của hắn ủ rũ.
Tử Vi đâm hãn một kiếm, khi hắn đang quyết chiến với Nhiếp Lăng Hàn.
Lúc này Tử Vi dựa vào vòng tay của Nhiếp Lăng Hàn, giống như bị dọa đến phát sợ, khẽ run rẩy, nàng không hề nhìn han.
Cuộc chiến ác liệt kinh thiên động địa, cho dù là lúc cung biến, cũng không kinh hoàng như bây giờ
Trong cung đâu đâu cũng thấy lửa, đang bùng cháy, các cung nữ thái giám khóc lóc, kêu trời gọi đất.
Thái hậu bị ám sát, máu chảy khắp đất Càng làm tăng sự đáng sợ của đêm nay.
Trương Dương chặn các mũi tên bay đến, bảo vệ Lê Hiến,
Hàn nhìn Cổ Phàm đang ở trước mắt.
Hàn hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, hận không thể băm Cổ Phàm thành trăm ngàn mảnh, lóc thịt rút xương
Nhưng Hoàng thượng bị thương nặng, chỉ có thể tạm thời giữ lại mạng cho han.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn chăm chăm vào Lê Hiện.
Hôm nay là một cơ hội hiếm có, không thể thả Lê Hiến đi, dù phải trả bất kế giả nào!
Nữ nhân đeo mặt nạ lại lấy một thứ gì đó ra, mọi người chưa kịp nhìn rõ đã là gì đã bị các con sâu ngoan ngoèo chui vào trong giày.
Có một thị vệ chết, mọi người mới biết, hóa ra là rất
Trương Dương đã ném một vài quả b nổ, nhân cơ hội mợi người nằm xuống đất dịu Hoàng thượng chạy khỏi cung Vong Ưu, mọi người nhanh chóng vào điện Lâm Hoa.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn họ chạy vào điện Lâm Hoa, cho cung thủ bao vây lấy điện Lâm Hoa, hàn đích thân dân theo Cổ Phảm và Mạnh Truy đuổi vào trong Điện Lâm Hoa rất yên tĩnh.
Thông thường, chỉ có hai thái giam canh cửa, hôm nay hoàng cung đầu đâu cũng chảy, hai thái giảm này đã đi dập lửa rồi.
Nhiếp Lăng Hàn đã lục soát trong ngoài điện Lâm Hoa cả nửa ngày, nhưng văn không thấy một bóng người.
Sau đó thị vệ vào, chuyển một cái tủ đơn giản qua, phát hiện một mặt đạo.
Đi thuận theo con đường trong mặt đạo, đường đi quanh co gấp khúc, Nhiếp Lăng Hàn phát hiện, mặt đạo này trực tiếp thông với gian phòng ở ngoài cũng của Lãnh cung.
Trên mặt đất còn có vết máu.
Lê Hiện đã dẫn người trốn khỏi đây! Đây vốn dĩ là hoàng cung của hắn, hàn quen thuộc với mọi thứ ở đây
Nhiếp Lăng Hàn tức sôi gan sôi máu Bố trí tỉ mỉ đến thế mà vẫn để hạn trốn thoát.
Sau này rất khó có được cơ hội như này nữa.
"Hoàng thượng, đuổi theo không?" Mạnh Truy hỏi.
Nhiếp Lăng Hàn đứng đó, nhìn màn đêm yên tĩnh và sâu thảm bên ngoài, rồi từ từ xua tay: "Giải tán đi.
Hàn trở lại cung điện, trong cùng vô cùng hỗn loạn.
Lửa đã được dập tắt, đầu đầu cũng là khỏi màu đen.
Trước tiên hắn ta đến cung Trường Thọ xem xét, trên người Bạch Lan có hai nhất đạo, bà ta khi chết vẫn còn mở mắt, như thể không cam tâm tình nguyện ra đi như thế.
Nhiếp Lăng Hàn ra lệnh cho Bộ lễ an tăng theo nghi thức của Thái hậu
Hắn lại đến thăm hỏi chuyện trạm quan của khách nước ngoài bị cháy, bận đến tận nửa đêm mới sắp xếp ổn thỏa.
Cung Vong Ưu bị nổ thành mấy hổ lớn, tường bên ngoài cũng bị nổ tung.
Cây hồng mại đang nở hoa ở góc tường gãy đứt thân, nhưng những bông hoa xinh đẹp van đang nở trên cành.
Trong sân đầu đầu cũng là vết máu, mũi tên, sứt sẹo, dường như không có chỗ nào còn nguyên vẹn.
Tử Vi được đưa về cung Thấu Phương
Tiểu Tinh vẫn chưa tìm được cơ hội để hỏi Tử Vi rốt cuộc bị làm sao.
Dương Thanh đưa Tử Vi về cung Thấu Phương Tiểu Tỉnh vẫn ở lại cung Vong Ưu cùng mọi người thu dọn tấn cục.
Tiểu Tinh vừa thu dọn vừa khóc.
Bên ngoài tan tành vụn nát, những thứ Nguyễn Hoàng để chuẩn bị kỹ lưỡng cho Tử Vi công chúa đều bị phá vỡ
Thậm chí trong phòng cũng có vô số mũi tên lạc bắn vào, đó là núi thạch anh, nghe nói đó là Nguyễn Hoàng để tặng cho công chúa, nàng luôn xem đó là