TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình
Chương 294: Một Mũi Tên Trúng Hai Đích



Hoa Nhan nói: “Phong gia.

Giữ lại Phong gian, nhị công tử nhà họ có thể dùng.

Hơn nữa, còn có thể dùng nhà họ Phong để khắc chế người khác.”
Lê Hiên gật đầu: “Lúc này, Tả Lãng nên xuất hiện rồi.”
Hoa Nhan nhìn vào đống xác ngày càng nhiều trên mặt đất, nhẹ nhàng lấy ra một cây tiêu bạch ngọc bắt đầu thổi, tiêu tạo ra âm thanh chói tai, xuyên qua tiếng mưa và la hét, như một câu thần chú thúc mệnh.

Một đội quân giống như vượn xông vào, quân đội Lôi Gia Quân bị bao vây ngay lập tức.

Hoa Nhan biết, lúc này nàng ta đã thắng rồi.

Mưa càng ngày càng lớn.

Nàng ta không tự chủ mà dựa sát vào người Lê Hiên, vòm ngực rộng cứng cáp của hắn có thể che chở nàng ta khỏi gió mưa, nàng ta tham lam hít hà mùi hương gỗ đàn hương độc đáo trên người hắn.

Hoa Nhan nhỏ giọng hỏi Lê Hiên: “Qua đêm nay, huynh sẽ đi sao?”
“Không vội, đợi muội xử lý ổn thỏa đã."
“Sau đó huynh đi tìm nàng ta sao?”
"Đúng vậy.”
“Lê đại ca, huynh đối với nàng ta tốt như vậy, nàng ta có gì đặc biệt?”
Lê Hiên nhìn về màn đêm nơi xa, trầm mặc nói: “Nàng ấy, điểm đặc biệt chính nàng ấy là nữ nhân của Lê Hiên ta, kiếp trước kiếp này, suốt đời suốt kiếp, đều là nữ nhân của ta."
Hoa Nhan nói: "Lê đại ca huynh không muốn đổi khẩu vị sao? Thế gian vẫn còn rất nhiều nữ nhân thú vị hơn.


Lê Hiên đột nhiên cười: “Số nữ nhân ta gặp còn ít sao?”
Hoa Nhan ngẩng đầu lên nhìn, cố gắng lau nước mắt trên mặt: “Được thôi, là số nam nhân muội gặp ít!” Nàng đẩy Lê Hiện trước mình ra: “Lồng ngực của huynh rất ấm áp, nhưng không phải của muội.

Sau này Hoa Nhan phải dựa vào chính mình, từ nay trở đi, muội muốn gặp tất cả nam nhân trên đời.

Lê Hiên bật cười: "Được!”
Lôi Chấn nhìn thấy quân mình bị bao vây, nhìn vào đống thi thể trên mặt đất, nhìn thấy công chúa đang cười nói phía xa, nhìn thấy Phong Thành mắt đỏ rực ghen tức.

Hắn đột nhiên hiểu ra.

Nhưng bây giờ đã muộn rồi.

Hắn hối hận ban đầu không nghe lời phụ thân, khi phụ thân nhìn thấy thánh chỉ ông đã nói đây là một âm mưu, hắn mê đắm công chúa, cũng không nghĩ sâu xa.

Ai cũng biết công chúa căm ghét Phong Thành.

Bây giờ suy nghĩ, bản thân thật là ngu xuẩn.

Hắn nhớ rất rõ, công chúa từng nói, sẽ không gả cho hắn.

Nếu như nghe lời phụ thân, hôm nay hành sự, thì công chúa vẫn sẽ là của hắn, bây giờ, thế thượng phong đã mất, nam nhân đứng phía sau công chúa, cao lớn điềm nhiên đứng đó, như một bức tượng, nhưng lại khiến người ta bất giác nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Lê Tứ cái tên xa lạ, thân thể thần bí.

Hắn đã điều tra qua hắn, biết hắn là vị tướng trọng thượng được công chúa đưa về, nhưng vẫn mãi không biết được thân phận thực sự của hắn.

Công chúa rõ ràng chuẩn bị kết hôn cùng Lê Tứ, nhưng đột nhiên lại hủy hôn, muốn lấy hắn, kế hoạch lộ liễu như thế, vậy mà bản thân hắn vẫn coi là thật
Có tiếng hú bên tai, Lôi Chấn thấy đôi mắt của Phong Thành lờ mờ lộ ra nét cười.

Bờ vai hắn dính đầy máu, đôi môi trắng xanh, những trận chiến liên tiếp đã vắt kiệt sức của hắn.

Hắn nhìn Phong Thành chằm chẳm, đáy mắt liếc nhìn công chúa và Lê Tứ, nói nhỏ với Phong Thành: “Có lẽ, chúng ta đều sai rồi."
Phong Thành đã không thể kiềm chế được, hắn đã thấy sự suy đồi trong đôi mắt Lôi Chấn, hắn hận không thể lập tức giết chết hắn ta
"Lôi Chấn, người thật là mê tưởng hão huyền, tất cả những kẻ đeo bám công chúa đều không thể sống tiếp, người nghĩ rằng mình có thể là một ngoại lệ?” Thanh kiếm trong tay Phong Thành càng lúc càng nhanh.

Lúc này Lôi Chấn hiểu rõ, khi đó Đại đế đã biết chuyện nhà họ Lôi sẽ tạo phản, muốn lấy hôn lễ với công chúa để ngăn cản hắn, hôm nay, sẽ diệt cỏ tận gốc nhà họ Lôi!
Một cơn mưa mũi tên dữ dội bắn vào, dày đặc như tiếng cào cào, tiếng la hét vang lên khắp nơi.

Phong Thành bị bất ngờ.

Cung thủ không phân biệt giữa Phong gia Lôi gia.

Lôi Chấn nhân lúc Phong Thành bất ngờ, đột nhiên xông lên tay trái bóp chặt lấy cổ của Phong Thành.

Không đợi hắn kịp rút kiếm, Phong Thành rút ra một con dao găm lao xuống, đâm mạnh vào động mạch ở cổ Lôi Chấn, máu bất ngờ bắn ra, hắn vùng vẫy hai lần, sau đó ngừng thở.


Lôi Chấn chết rồi.

Phong Thành giết chết Lôi Chấn, quay người lại chạy về phía công chúa.

“Hoa Nhan, ta giết chết hắn rồi!” Hắn đem thủ cấp của Lôi Chấn giơ trước mặt Hoa Nhan.

“Ngươi, sao ngươi lại giết phò mã của ta?” Mặt Hoa Nhan ửng đỏ.

Lúc này, một thanh kiếm kề trên cổ hắn.

Phong Thành ngẩng đầu: “Ngươi!” Hắn mở to mắt.

Người này tên là Tả Lãng, mỗi lần hắn đến đưa ngựa, đều khom lưng cúi gối trước Phong gia, giống như một con chó.

“Là ta.” Giọng Tả Lãng ôn tồn.

Hoa Nhan nói: "Phong Thành, lần trước ngươi cứu ta, muốn ta lấy người.

Ta đã nói ta đã có ý trung nhân rồi, lúc đó ta không nói cho người biết ý trung nhân của ta ai, bây giờ ta nói cho ngươi, ý trung nhân của ta chính là chàng ấy, Tả Lãng”
Phong Thành nhìn công chúa: “Tại sao lại là hắn? Một tên chăn ngựa?”
Hoa Nhan nói: "Hai năm nay, những người ta để ý người đều giết hết, Tả Lãng vì ta mà giấu mình, chàng mới là người ta muốn gả cho.

Tã Lãng vô cùng tức giận, không đợi hắn rút kiếm, Tả Lãng giơ kiếm lên một nhát kiểm chặt đứt cổ hắn.

Trong đêm mưa gió, quân đội Lôi gia bị xóa sổ hoàn toàn, những người Phong Thành dẫn theo chỉ có ba phần sống sót.

Lôi Chấn và Phong Thành tử trận.

Ngày mười tám tháng ba, Đại để Triều Vân công bố chứng cứ và sự thật về cuộc tạo phản của Lôi gia, nhà họ Lôi bị xử tử.

Phong gia có công cứu công chúa, con trai thứ Phong gia thân thể yếu ớt, phong làm quan văn ngũ phẩm.

Vị trí của Phong Thành được đảm nhận bởi Nguyễn Ngự mã quan Tả Lãng, cựu sĩ quan ngựa hoàng gia Tả Lãng, người có công lớn trong việc đàn áp phiến quân.

Hoa Nhan đã lợi dụng nhà họ Phong để tiêu diệt nhà họ Lôi, nhà họ Phong cũng lụi bại.

Phong thừa tướng lấy cớ lâm bệnh từ chức.

Có thịnh ắt có suy, già néo đứt dây, mọi vật trên thế giới đều vận hành theo một vòng lên lên xuống xuống, nếu nhìn không thấu, khi đứng trên đỉnh mà vẫn giữ dục vọng cũ mộng tưởng quá nhiều, đứng càng cao ngã sẽ càng đau càng thảm.

Kể từ đó, Phong gia và Lôi gia một thời oanh vũ đã rút khỏi vũ đại chính trị ở lục địa Triều Vân.

Đại đế Triều Vân vẫn ốm đau thường xuyên, Hoa Nhan chủ trì triều chính.

Lúc này các đại thần lo lắng về việc Đại để nhường ngôi cho Hoa Nhan cuối cùng cũng im miệng, không ai dám phản đối.


Nửa tháng sau, Lê Hiên dẫn theo Trương Dương và Bạch Thiếu Đình đến lãnh địa nước Nam Chiêu ở lục địa Bắc Hoang.

Nước Nam Chiêu tháng ba, trời trong gió mát, những ngọn núi và đồng bằng nở đầy nhưng loài hoa chưa biết tên.

Lê Hiến ban đêm đến nước Nam Chiêu, không hề báo trước, không có lời mời, mấy người họ lặng lẽ đáp xuống thư phòng của Tư Mã Huy ở điện Yên Sơn.

Thị vệ phát hiện, đang định hồ lớn thích khách đã bị khí chất của những vị thích khách đặc biệt này trấn áp, bọn họ không trốn tránh, không chạy trốn, điềm nhiên đứng ở trong sân.

Lê Hiên nhìn vào trong phòng hô một tiếng: "Tu Mã Huy!"
“To gan, dám gọi tên húy của Vương thượng!” Thị vệ cảnh cáo.

Tư Mã Huy đang ở trong phòng cùng các đại thần bàn chính sự.

Nghe thấy có người lại dám gọi tên mình.

Hắn xoay người đi ra ngoài, Tôn Lộc lập tức ngăn lại: “ Vương thượng, là thích khách, Vương thượng đi ra ngoài thế này rất nguy hiểm.”
Tư Mã Huy nói: “Hắn ta đã đến trước cửa nhà ta rồi, còn dám gọi cả tên của bồn vương, sao ta có thể trốn trong phòng!”
Tư Mã Huy đi ra khỏi phòng khách, nhìn thấy trong sân có ba người đang đứng.

Dưới ánh trăng, một người áo đen, thân hình tuấn tú cao lớn, khí thế đó, như thế hắn đang đứng ở địa bàn của chính mình.

Tư Mã Huy chậm rãi bước ra.

“Lê Hiến?"
Lê Hiên gật đầu: “Đúng vậy.”
Tư Mã Huy vẫy tay với thị vệ: “Nếu là bằng hữu nơi xa, mời vào trong phòng uống chén trà”
Lê Hiên ngẩng đầu bước vào phòng.

Vài người ngồi xuống.

Tư Mã Huy đánh giá Lê Hiên từ trên xuống dưới: “Đa tạ huynh cứu đứa bé đó.”
Lê Hiên ngẩng đầu lên cười: “Huynh đa tạ cái gì, đó là con ta.

Ngược lại ta nên đa tạ huynh mới đúng.

Tư Mã Huy nói: “Cái đấy không giống nhau, khi huynh cứu nó huynh nghĩ đó là con ta, vì thế tình nghĩa này, bổn vương ghi nhớ."
Lê Hiên trực tiếp hỏi: “Nàng ấy đâu?”
Tư Mã Huy nói: “Huynh chậm một bước rồi, ba hôm trước muội ấy đi rồi.”.


Đọc truyện chữ Full