TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trùng Sinh
Chương 169: Trời À! Sao Có Thể Là Hai Người Bọn Họ



**********
Lúc này cả đường đua dường như đều trở thành những tượng đá, tất cả mọi người như đều trố mắt mà nhìn Diệp Thiên trong mắt đều tràn ngập sự ngạc nhiên hoài nghi, kinh hãi, vẻ ngoài khó tin với nhiều sự phức tạp trong lòng.

Đặc biệt là Diệp Bình, Sở Hằng, Phan Dương, còn có một vài vị thiếu gia trẻ tuổi giàu có.

Vẻ mặt của bốn người bọn họ coi như là kinh ngạc nhất.

Bởi vì bốn chiếc xe bị bỏ lại phía sau lần lượt là của bốn người bọn họ, có thể nói ngay lúc này hốc mắt của của bốn người họ đỏ đến mức có thể chảy máu ra, trong lòng khó chịu giống như vị ngàn vạn con ngựa dẫm đạp quan.

Kinh ngạc giống như vậy còn có Tần Liên Tâm, cô ôm chặt Diệp Đường trong lòng.

Dường như co lại một lúc, không ai có thể hiểu được ngay lúc này trong lòng cô hoảng loạn như thế nào.

Nhưng khi nghe thấy giọng nói của Diệp Thiên cô mới giật mình ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Đường trước sau đó nhìn lại chính mình trong kính chiếu hậu.

Giờ mới dám thở nhẹ một hơi.

Cô cũng hiểu được, chắc chắn là do ngọc phù hộ thân có tác dụng, nếu không thì cô với Diệp Đường nhất định là vỡ đầu chảy máu rồi.

“Anh Diệp Thiên, chị dâu Liên Tâm, chơi vui quá." Diệp Đường cũng không biết thế nào là nguy hiểm, dù sao không đau đến cô bé thì cô bé sẽ không sợ, cười hi hi nói.

Tần Liên Tâm bị sự ngây thơ của cô bé này chọc cười rồi, sau đó liếc nhìn Diệp Thiên với ánh mắt muốn nói anh thật sự xấu xa, ôm Diệp Đường từ trên xe bước xuống, dưới sự hộ tống của Diệp Thiên ngồi lên chiếc Lamborghini “Bà nội mày, cút xuống xe cho ông!” Lúc này Sở Hằng mới bộc phát ra sự tức giận, dáng vẻ như muốn nhanh chóng chạy trốn, điên cuồng hét lớn về phía Diệp Thiên.

Am!
Trả lời cậu ta là một âm thanh âm vang, đang chờ đợi cậu ta là một trận kinh hoàng.

Chỉ nhìn thấy sau khi Diệp Thiên khởi động Lamborghini đánh vòng chiếc xe lại về phía Sở Hãng "Mẹ mày!"
Sở Hằng kinh ngạc đến mắt sắp rớt ra ngoài, vắt chân lên mà chạy.

Nhưng lần này Diệp Thiên muốn phải tông cậu ta, dù cậu ta có chạy nhanh hơn nữa thì vẫn bị chiếc Lamborghini đó đâm vào, giống như Chu Hữu Phước đều bị tông vào lộn một vòng trên không trung rồi rơi xuống đất.

Tiếp sau đó chiếc Lamborghini dũng mãnh mở đường, lao thẳng ra đường đua phóng nhanh như chớp.

“Cậu Sở!”
Đến khi chiếc Lamborghini biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, một nhóm người trẻ tuổi bây giờ mới kịp phản ứng lại, đổ xô chạy đến chỗ Sở Hằng vội vã hỏi thăm đến vết thương của cậu ta.


“Hở...!cũng may ông đây là người có nội lực và luyện võ từ nhỏ, chỉ là bị xước mấy chỗ.

Bị tông cũng hơi đau chứ không hề tổn thương gì đến gần cốt.

Sở Hãng vừa thở dài tức giận vừa vui mừng nói.

Mọi người nghe thấy lời này mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Sở Hằng không có gì đáng ngại, nếu như cậu ta có chuyện gì bất trắc thì nhà họ Sở sẽ truy cứu trách nhiệm, sợ là tất cả bọn họ đều không thoát khỏi trách nhiệm.

“Chiếc Độc Dược này hư cũng thảm quá đi chứ, mới mua có ba tháng, chơi còn chưa đã nữa thì đã bị phế rồi.

Mẹ kiếp nó, tao hận mà!” Lúc này Phan Dương ngồi trên mặt đất khóc không ra nước mắt mà than.

“Chiếc Pagani của tôi cũng mới mua chưa được nửa năm, cứ thể này mà bị tông tơi tả, đau lòng quá mà" Chủ nhân của chiếc Pagani cũng luyến tiếc không nỡ
Tình cảnh đau khổ nhất ở đây là Diệp Bình, trực tiếp bỏ ngay trên đầu chiếc Ferrari bị tông đến tan nát kia khóc lóc, bên trong đều đã bị huỷ hoàn toàn, sớm biết sẽ thế này anh ta đã không gọi Diệp Thiên cùng đến tham gia thi đấu trên đường đua này rồi.

So với mấy tên nhà giàu kia anh ta mua một chiếc Ferrari hơn một triệu năm trăm nghìn USD thật sự không dễ dàng gì, có thể nói là kiệm ăn kiệm tiêu mấy năm trời, cộng thêm tiền bản thân kiếm được khó khăn lắm mới mua được một chiếc
Kết quả thì sao, để cho Diệp Thiên cử như vậy và tông vào bảy tám lần.

Tim anh ta đang điên cuồng chảy máu.

“Khóc gì mà khóc, chiếc Bugatti Veyron chín triệu USD của ông đây hư rồi còn chưa khóc, bà nội mi khóc đến chết đi sống lại như vậy.

Có im cái miệng ngay đi không!” Sở Hằng đứng lên, giận dữ trong người hét lớn về phía Diệp Bình.

Ngay tức khắc Diệp Bình lập tức ngậm miệng lại, chỉ sợ Sở Hằng đem hết sự phẫn nộ trút lên đầu anh ta.

Nhưng lúc này Sở Hằng bước ba bước thì hai bước đã đến ngay trước mặt Diệp Linh đứng bên cạnh, túm cổ áo cô ta lên hét thẳng vào mặt: "Tôi hỏi cô, anh họ kia của cô có phải là mắc bệnh tâm thần gì không?" “Đúng đúng đúng, chắc chắn là vậy, nếu không sao anh ta dám làm như vậy chứ." Diệp Linh vội vã gật đầu, hoảng sợ không biết mình nói gì.

Sở Hằng cũng không biết mình hỏi cái này để làm gì, một bụng tức không biết nên xả đi đầu.

Dứt khoát đá chân về phía Diệp Linh một cái rồi quay người đi, còn không quên doạ nạt nói: “Nhà họ Diệp các người xong rồi! Tôi sẽ khiến nhà họ Diệp mấy người phải chết hết theo cái tên điên đó!”
Diệp Linh với Diệp Bình còn có Diệp Hạo đều bị dọa đến hôn vía lên mây, vội vã chạy đến trước mặt Sở Hằng xin tha “Cậu Sở, cậu có tức giận thì đến trút lên người tên điên kia, muốn chém muốn giết cậu Sở cứ tuỳ ý, tuyệt đối đừng liên lụy đến người vô tội chúng tôi, chúng tôi đều rất tôn trọng cậu mà câu Sở “Đúng vậy cậu Sở, sau này chúng tôi làm chó cho cậu cũng được chứ cậu đừng để chúng tôi phải chết theo tên điên đó" “Cầu xin cậu tha cho chúng tôi đi mà cậu Sở.

Chúng tôi thay cậu giết cái tên điên đó cũng được nữa.


Diệp Linh cảng thù hận hơn nói: "Nếu như cậu Sở thấy giết chết tên điện đó còn không đủ trút giận thì tôi có thể nói cho cậu biết cha mẹ của hắn ta là ai, cậu giết cả cha mẹ của hãn để xả giận cũng được." “Đúng đúng đúng.

Toàn bộ mấy đứa con cháu nhà họ Diệp đều gật đầu như giã gạo.

Mấy ngày nay bố mẹ của bọn họ đang lo lắng ông lão sẽ lên lập di chúc, để lại mười phần trăm gia sản cho Diệp Diệu Hà, nếu như vậy đối với cha mẹ bọn họ chính là một tổn thất lớn.

Vì vậy trước mắt là cơ hội tốt nhất để loại trừ cả nhà Diệp Thiên, dù sao thì bọn họ với nhà Diệp Thiên tình cảm cũng không thân thiết gì, để bọn họ khỏi phải tham gia vào việc chia tài sản nhà họ Diệp.

“Đợi ông đây giết chết cái thằng điên đó rồi nói!” Sở Hằng căm phẫn nói.

Lúc này quản lý của sân đua cũng đang điên cuồng gọi điện thoại cầu cứu, dù sao thì sự việc cũng lớn quá rồi, một cô quản lý nhỏ như cô ta căn bản không thể giải quyết được gì, bắt buộc phải mời nhà họ Đường ra giải quyết.

Nhưng lúc này trên đường đua, bên trong chiếc Lamborghini tốc độ đạt tới bốn trăm năm mươi ki lô mét trên giờ kia, Diệp Đường kích động kêu woa woa.

“Anh Diệp Thiên, nhanh quả, chơi vô cùng vui.

"Vậy thì anh đưa em chạy thêm mấy vòng" Diệp Thiên cười.

“Được á được á, chạy thêm mười vòng cũng được nữa." Diệp Đường vui vẻ vỗ tay nói.

Cô bé khiến cho Tân Liên Tâm cũng cảm thấy dễ thương, nói với Diệp Thiên: “Diệp Thiên, đợi sau khi mặt nạ lên thị trường, anh phải để em sinh một đứa con gái trước đó nha, cũng phải đáng yêu như Diệp Đường vậy nè “Bà xã nói rất đúng, song sinh luôn, sinh ba hay cả trai cả gái đều được, cũng có thể là sinh năm sinh sáu, sinh một lần hết mấy đứa nhỏ luôn." Diệp Thiên cười nói, chuyện này đối với hần mà nói không phải quá đơn giản, cho hắn và Tần Liên Tâm uống thuốc bổ điều dưỡng mấy ngày thì có thể dễ dàng thực hiện được.

“Hả? Người ta cũng không phải là heo, làm sao có thể sinh một lần nhiều con như vậy." Tần Liên Tâm sợ hãi nói.

“Có thể chứ, một lần sinh xong không phải cũng rất tốt sao.

Sau này đỡ phải cứ hết lần này đến lần khác mang thai mười tháng “Nói vậy cũng đúng." Tần Liên Tâm cảm thấy cũng có lý, có điều cần phải suy nghĩ kỹ càng, dù gì một lần mang thai nhiều đứa trẻ như vậy áp lực sẽ rất lớn.

“Đúng rồi bà xã, ông nội em lúc nào nói cho con theo họ anh vậy." Diệp Thiên hỏi.

“Lúc em đến thì ông nội nói vậy" Tần Liên Tâm nói: "Ông nội em lo lắng ông nội anh biết anh ở rể sẽ không vui, nên nói với em nếu như ông nội anh biết được chuyện này thì cứ nói con là theo họ anh." “Vậy chính là lừa ông nội anh đúng không?" Diệp Thiên hỏi, thực ra hẳn không hề để ý là con sẽ theo họ ai.

“Không phải vậy." Tần Liên Tâm lắc đầu: "Ông nội em nói rồi, anh có bản lĩnh như vậy, giúp nhà họ Tân chúng em nối dõi tông đường thì rất bất công với nhà họ Diệp của anh.


Vì vậy nên mới bỏ đi việc con sẽ theo họ em, đều theo họ anh hết.

Đương nhiên ông nội còn nói nếu như hai chúng ta sinh nhiều con trai thì có thể để một đứa theo họ em, sau đó nuôi dưỡng như là người thừa kế của nhà họ Tần, còn nếu như chỉ có một hai đứa con trai thì thôi cùng lắm thì để em trai em sinh thêm mấy đứa rồi để chúng ta đến dạy bảo chúng" "Gen của em trai em quá tệ rồi, con của chúng ta chỉ cần một đứa con trai theo họ anh, để bố mẹ anh được an ủi trong lòng là được rồi.

Mấy đứa còn lại đều theo họ em.

Anh không để ý mấy chuyện này đâu.

Nói thật một người vạn vạn năm không chết sẽ để ý đến con theo họ ai hay sao? Sớm đã xem nhẹ những chuyện của phẩm trần này rồi.

“Thật sao?" Tần Liên Tâm có chút kinh ngạc cũng vui mừng.

"Đương nhiên rồi, em là vợ của anh, chỉ cần em vui vẻ thì anh thế nào cũng được.” Diệp Thiên nói rất thản nhiên.

"Diệp Thiên, anh tốt với em quá?” Cũng bởi vì Diệp Thiên đang lái xe, hơn nữa còn lại với tốc độ nhanh như vậy, nếu không thì cô thật sự muốn nhảy qua cho Diệp Thiên một cái hôn nồng nhiệt.

Cái phụ nữ cần không phải là một người đàn ông nhìn có vẻ thoải mái, thêm có bản lĩnh, lại yêu thương mình hay sao? Mà ba điểm này Diệp Thiên đều hiểu rõ, có thể nói Tần Liên Tâm cảm thấy bản thân mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này rồi.

Lúc này ở cổng vào đường đua.

“Cậu Sở cậu xem, hình như là cô Đường Nhã Dao mang người đến rồi!” Đột nhiên có một cậu ấm chỉ tay về một hướng kêu lên.

Mấy người Sở Hằng nhìn qua phía giọng nói chỉ thấy một người mặc chiếc váy rất ngắn.

Một cô gái có mái tóc ngắn cùng với đôi chân dài trắng nõn bước nhanh đến, dưới ánh nắng chiều ngang đẹp đến loá mắt.

“Hey! Thật sự là Đường Nhã Dao!" Sở Hằng vui vẻ nói: "Xem ra Đường Nhã Dao đến thay tôi trút giận rồi, như vậy thì tôi đỡ phải gọi người."
Rất nhan Đường Nhã Dao dẫn theo mười mấy người vệ sĩ đến trước mặt Sở Hằng.

“Sở Hằng, nghe nói anh bao cả sân đua rồi chọc phải người tỉnh khi không tốt, đã đâm tan nát chiếc Veyron của anh còn có Độc Dược của Phan Dương, chiếc Pagani của Tiền Khải Bận tất cả đều bị tiêu huỷ rồi ư? Chị đây đúng lúc vừa mới chơi ở khu vui chơi ra, nghe vậy nên đến xem xem, không ngờ lại là thật.

Ba người các anh thật sự thua cũng quá thảm đi.

Đường Nhã Dao liếc mắt nhìn ba chiếc xe hàng đầu kia, không nhịn được mà che miệng cười rộ lên.

“Nhã Dao, cô đừng cười bọn tôi nữa, Chu Hữu Phước bị tông đến phải nhập viện luôn rồi, cũng vì tôi là người học võ xương cốt răn chắc, nếu không thì cũng đang trên đường đến bệnh viện rồi." Sở Hằng kể khổ.

Phut
Một lần nữa Đường Nhã Sao không nhịn được phụt cười nói: "Nghe nói là người nhà họ Diệp làm, tôi cũng thật sự tò mò không biết đứa cháu nào của nhà họ Diệp mà lại có cái gan lớn như vậy, đến Sở Hằng mà anh ta cũng dám đâm “Mẹ kiếp nó chắc là một tên điên rồi!” Nhắc đến chuyện này trong người Sở Hằng lại bốc lửa lên, không nhịn được mà kích động lên nói: "Nhã Dao, đây là địa bàn của nhà họ Đường các cô, cô phải làm chủ cho tôi đó.


“Đúng vậy cô Nhã Dao, cái tên đó thực sự là một tên điên.

Ở địa bàn của nhà họ Đường mà hắn lại dám hỗn xược như vậy, không những không coi cậu Sở ra gì mà còn không coi nhà họ Đường các cô ra gì, cô nhất định phải trừng trị cái tên điên đó, sau đó để cho cậu Sở xử lý!" Phan Dương vô cùng căm phẫn nói.

Tiên Khải Bân cùng những người còn lại cũng đều kêu la nói.

“Được, nhà họ Diệp cũng chỉ là nhà xếp dưới cùng trong mười nhà danh gia vọng tộc, dù là đứa cháu nào của nhà họ Diệp mà dám hỗn xược ở sân đua của nhà họ Đường chúng tôi thì Đường Nhã Dao tôi tuyệt đối sẽ không tha.

Đường Nhã Dao vỗ ngực nói.

“Có câu nói này của cô thì tôi yên tâm rồi." Sở Hằng lập tức vui vẻ trở lại nói.

Nhóm người Phan Dương cũng vui vẻ hớn hở, chỉ cảm thấy rất nhanh sẽ được xả ra một bụng tức này rồi.

“Xem ra lần này Diệp Thiên chết chắc rồi!” Diệp Hạo cười như không cười nói, dường như đã ngửi thấy mùi máu tanh.

“Hừm, tên điên này hại tôi phải chịu một cái đá.

Chết là tốt nhất, tôi cầu còn không được nữa." Diệp Linh oán hận nói.

“Tôi chỉ lo Tần Liên Tâm cũng sẽ bị liên luỵ." Diệp Bình lo âu nói.

Diệp Hạo vỏ vỏ vai anh ta nói: "Anh đừng có nhớ nhưng đến Tần Liên Tâm nữa, đợi Diệp Thiên chết rồi chắc chắn Tần Liên Tâm sẽ bị cậu Sở bọn họ bắt về coi như chiến lợi phẩm chơi.

Đương nhiên nếu như anh không chế cô ta dơ bẩn thì cứ coi như tôi chưa nói gì.

“Thực ra thời đại này phụ nữ còn trong sạch thật sự rất ít.

Diệp Bình ý nghĩ sâu xa nói, trong mắt tràn ngập sự kiên định.

Am am!!!
Đúng vào lúc này, chiếc Lamborghini sau khi lượn mấy vòng thì cũng quay lại.

Ngay sau đó.

Kit!!!
Tiếng phanh xe chói tai vang lên.

Khi ánh mắt Đường Nhã Dao nhìn thấy chiếc Lamborghini đó, toàn thân rung lên như bị điện giật, trong chốc lát sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi! “Trời à! Sao có thể là hai người họ?".


Đọc truyện chữ Full