Thần chắn giết Thần, Phật cản diệt Phật! “Hi, An Kỳ.
Diệp Thiên và Thẩm An Kỳ vừa mới bước ra sân bay, bên kia đường lớn đã có một cô gái đeo vớ đen dài, mặc váy ngắn, người không quá cao nhưng trông cực kỳ quyến rũ vẫy tay gọi.
"Michiko."
Thẩm An Kỳ nhìn thấy cô ta, mặt mày vui vẻ, kéo Diệp Thiên bước nhanh về phía đường cải đối diện.
Hai cô gái xinh đẹp một cao một thấp trò chuyện với nhau một lúc lâu, Thẩm An Kỳ mới làm người đứng giữa giới thiệu hai người với nhau.
Đến tận đây Diệp Thiên mới biết được cô gái này tên là Michiko Matsushita, là con gái của chủ tịch tập đoàn điện tử Matsushita nổi tiếng ở Nhật Bản, là bạn học cùng học viện thương nghiệp ở đại học MIT của Thẩm An Kỳ, khi còn học đại học hai người họ rất thân với nhau.
Sau khi tốt nghiệp rồi cũng liên lạc thường xuyên, hơn nữa cũng có chuyện làm ăn buôn bán với nhau.
“Diệp Thiên kun, rất hân hạnh được quen biết với anh" Michiko vô cùng lễ phép cúi người chào Diệp Thiên, làm cho người ta có cảm giác rất dịu dàng hiền thục.
Đây là chỗ khác biệt giữa người phụ nữ Nhật Bản và tất cả phụ nữ ở các nơi khác, cũng chính vì điểm này mà đàn ông của rất nhiều nước khác đều khá thích phụ nữ Nhật Bản.
Diệp Thiên cười gật đầu
Sau đó, ba người leo lên một chiếc Panamera, rồi chạy đến thành phố Đông Đô.
“An Kỳ, bạn trai của cậu đẹp trai thật, là người Nam Việt sao?” Michiko lái xe, dùng tiếng Việt không quá chuẩn hỏi.
“Ừ, đúng vậy.” Thẩm An Kỳ cười thẹn thùng.
Hơi ngượng ngùng ngước mắt lên nhìn Diệp Thiên.
Lúc cô tìm Michiko giúp đỡ đã nói Diệp Thiên là bạn trai của có, làm buôn bán về mỹ phẩm dưỡng da, công ty vừa mới nghiên cứu được một sản phẩm làm đẹp mới có hiệu quả rất tốt, cho nên tất cả nhân viên quan trọng trong đội ngũ nghiên cứu đều bị người nhà Miyazaki trói đi mất, nhờ Michiko hỗ trợ tìm kiểm tung tích giúp.
“Chẳng trách nghe Anna bảo cậu muốn có quốc tịch nước Nam Việt, thì ra là tìm được một bạn trai người Nam Việt, khi nào cậu đám cưới nhất định phải nói cho tớ biết đó nha.
Michiko cười nói.
Tham Kỳ đỏ mặt gật đầu, lập tức đánh trống lảng nói sang chuyện khác, hỏi: “Michiko, đã có tung tích về nơi ở của những nhân viên trong nhóm nghiên cứu của công ty bạn trai tớ chưa?" “Ặc...!Đã có chút mạnh mối rồi." Trong mắt Michiko hiện lên chút hoảng loạn lo lắng, nhưng vì cô ta đang đưa lưng về phía Thẩm An Kỳ và Diệp Thiên nên không bị phát hiện ra.
Thẩm An Kỳ lập tức vui vẻ, gấp gáp hỏi: “Bọn họ ở đâu? “Có một cấp dưới của tớ có bà con làm vú nuôi ở nhà Miyazaki, thông qua bà ta thì tìm được một số tin tức, tôi hôm qua có một chiếc xe thương vụ chạy đến nhà Miyazaki, có vài nam nữ bị thương được dấu vào trong nhà Miyazaki, có một người phần má trái còn bị bỏng rất nặng: Michiko nói, trên mặt càng thêm hoảng loạn, tim đột nhiên đập rất nhanh.
“Thật sao?” Thẩm An Kỳ vui mừng hỏi.
Michiko gật đầu lia lịa.
“Vậy bọn họ có còn ở nhà Miyazaki không?" Thẩm An Kỳ lại “Vẫn còn ở đó, sáng nay vú nuôi còn đưa cơm cho bọn họ hỏi.
nữa”
Thẩm An Kỳ lập tức nhìn sang Diệp Thiên bằng gương mặt vô cùng kích động, giống như đang rất vui vẻ vì đã có thể giúp được Diệp Thiên.
Diệp Thiên hơi mim cười nhìn cô.
Nhưng hình như hạn đã cảm giác được có gì đó sai sai, cho dù là giọng điệu nói chuyện lấp lửng của Michiko, hay là việc chuyển nhóm Tần Liên Tâm về nhà Miyazaki thì đều có vẻ không được bình thường cho làm.
Nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ là do Michiko không rành tiếng Việt, nhà Miyazaki đã chuẩn bị sẵn sàng cho nên không sợ anh đến tìm đi
Mà lúc này, nhà Miyazaki.
“Thân sự Shimizu Masaichi, Sato san muốn công khai đánh bại thầy Diệp của Nam Việt, không muốn đến nhà Miyazaki của tôi, trách nhiệm nặng nề tiêu diệt thấy Diệp đành giao cho các ông, theo nguồn tin đáng tin cậy thì thấy Diệp đã đến Nhật Bản rồi." Satoshi Miyazaki vô cùng nghiêm túc nói với người dẫn đầu những thiên sự kia.
“Yên tâm đi Miyazaki san, chúng tôi đã bày thiên la địa võng, chỉ cần anh ta dám đến, vậy thứ chờ anh ta chính là chết không có chỗ chốn!” Shimizu vô cùng tự tin nói.
Ông ta là một trong những Âm Dương Sư nổi tiếng nhất ở Nhật Bản, trên có thể liên lạc với thần minh, dưới có thể gọi đến quỷ ma, biết được phong thủy âm dương, biết được kỳ môn biết bày trận.
Rất nhiều võ sư Nhật Bản cũng đều phải kinh sợ ông ba phần.
“Vậy được rồi, tôi rút lui trước." Satoshi Miyazaki cúi người một cái thật sâu.
“Ừ, dùng pháo nổ làm tín hiệu, khi anh nhìn thấy pháo nổ thì chính là lúc anh ta mất mạng.
Shimizu cũng cúi người đáp lễ.
"Cam on!"
Satoshi Miyazaki cười đắc ý rồi xoay người bỏ đi.
“Ai bảo anh dám sửa thành phần pha chế lại rồi mới gửi sang cho tôi, anh còn không biết tự sửa lại, còn dám cho người điều tra tung tích của vợ anh, định chạy đến Nhật Bản cứu cô ta, tôi đây sẽ cho anh có đến mà không có về, lại giết chết vợ của anh, để anh biết nếu dám làm kẻ địch của nhà Miyazaki thì sẽ có hậu quả thể thảm đến cỡ nào!" “An Kỳ, Diệp Thiên kun, hai người muốn ăn thức ăn Nhật hay thức ăn Nam Việt?" Xe chạy vào đến trung tâm thành phố Đông Độ phồn hoa, Michiko hỏi.
“Diệp Thiên, anh muốn ăn gì?" Thẩm An Kỳ hỏi.
Thật ra có rất muốn ăn thức ăn kiểu Nhật Bản, vì lâu lắm rồi cô không được ăn đô Nhật Bản.
“Ăn thức ăn Nam Việt đi." Diệp Thiên nói.
“Vậy đến Phủ Việt ăn đồ ăn Nam Việt đi Michiko." Thẩm An kỳ noi, cô cũng có chút hiểu biết về các nhà hàng món ăn Nam Việt ở Nhật Bản, thức ăn Nam Việt ở Phủ Việt chắc chắn là nơi nấu ngon nhất.
Không lâu sau, ba người đã bước vào nhà hàng thức ăn Nam Việt Phủ Việt.
Vì phòng bao đã kín chỗ, ba người gọi món xong thì tìm đại l một chỗ trong sảnh lớn ngồi xuống, nhưng mà hai cô gái đều vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là Thẩm An Kỳ, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt sáng rực nhìn sang.
“Cái cậu kia cũng hạnh phúc thật, ăn một bữa cơm mà có đến tận hai cô gái xinh đẹp đi ăn cùng.
“Cô gái cao cao kia đẹp quá.
“Đúng là gái đẹp năm nghìn năm khó gặp mà.” Một đám đàn ông Nhật Bản nói nhỏ với nhau.
Có lẽ vì nghe được tiếng mọi người bàn tán xôn xao ở xung quanh, Michiko che môi cười nói: "An Kỳ, cậu vẫn giống hệt như lúc trước, đi đến đâu là tự hấp dẫn fan hâm mộ đến đó, lúc cậu còn học ở MIT, mấy cậu em quý tộc ở phương Tây cũng đều hận muốn làm người hậu cho cậu nữa."
Thẩm An Kỳ cười cười, cô đã quen với những ánh mắt và những lời bàn tán về cô từ lâu rồi, cho nên biểu hiện vẫn rất bình tĩnh.
"Diệp Thiên kun, anh thật sự rất may mắn mới có thể được An Kỳ yêu thích, có lẽ anh còn chưa biết, khi còn ở MIT, có một hoàng tử ở nước Anh ngày nào cũng tỏ tỏ đi theo sau mông An Kỳ, An Kỳ cũng không thèm để ý đến cậu ta nữa." Michiko lại nói với Diệp Thiên.
Diệp Thiên chỉ cười nhạt.
“Cái này thì có là gì chứ, khi tôi ở Tiên giới, có rất nhiều tiên nữ và thân nữ của các đại lục lớn đều muốn làm người tình của tôi, tôi cũng có bao giờ liếc nhìn đầu." Hàn nghĩ thầm trong lòng.
"Diệp Thiên, ăn cơm đi." Có lẽ Thẩm An Kỳ cũng bị ảnh hưởng bởi lời nói của Michiko, muốn cho mọi người cũng đều cảm thấy Diệp Thiên rất may mắn, lập tức gặp một đũa salad bỏ vào chén của hắn.
Diệp Thiên gật đầu, cũng không phụ lòng tốt của Thẩm An Kỳ, cầm đũa lên ăn.
“Mẹ nó!” không ít người nước ngoài nhìn thấy cảnh này thì kêu gào ầm cả lên, trong mắt đầy vẻ hâm mộ ghen tỵ ghen ghét.
Đúng lúc này, lại có tiếng ầm ĩ vang lên.
“Ông chủ, dọn trống căn phòng bao cao cấp nhất trong quán mấy người ra đây, tiểu sư muội của bọn tôi thích ăn đồ ăn Nam Việt, dọn hết tất cả món ăn ngon nhất của quán mấy người lên Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một đảm thanh niên quậy phá tóc nhuộm đủ thứ màu vây quanh một cô gái nhỏ bé xinh xắn, nghênh ngang bước vào Thẩm An Kỳ cũng quay sang nhìn, ngay sau đó lập tức kéo tay Diệp Thiên kinh ngạc hô to: "Diệp Thiên, anh nhìn kìa!”
Diệp Thiên khó hiểu quay đầu lại nhìn, khi ánh mắt hắn rơi xuống cô gái đang bị vây quanh, hắn không khỏi nhíu mày lại.
Sao cô ta lại đến đây?
Có lẽ là tiếng nói của Thẩm An Kỳ có hơi lớn, cô gái được đảm thanh niên quậy phá vây xung quanh nghe thấy nhìn sang, khi ánh mắt của cô ta chạm vào ánh mắt của Diệp Thiên ở giữa không trung, cô gái có hơi ngạc nhiên, lập tức dừng chân lại
Sao hắn lại đến đây? “Tiểu sư muội, có chuyện gì sao?” Cậu thanh niên tóc xám bạc cầm đầu hỏi.
“Gặp phải một kẻ Cô gái cười bước về phía bàn của Diệp Thiên.
thù?" Mặt của cậu thanh niên cầm đầu lập tức trở nên lạnh lùng, tay nói: "Đuổi theo tiểu sư
Rất nhanh, cả đám người đã đứng yên bên cạnh chỗ bàn ăn của Diệp Thiên.
nói này anh họ, anh đúng là diễm phúc không cạn mà, đã có được một cô vợ xinh đẹp, còn xem Thẩm An Kỳ như tuesday đến Nhật Bản du lịch, chị dâu của em có biết chuyện này Cô gái cười ngượng ngùng.
sai, cô ta chính là em họ Diệp Linh của Diệp Thiên.
Cô vừa nói câu này xong, lập tức làm cho những người nghe hiểu tiếng Việt đều kinh ngạc.
Thì ra cô gái vô xinh đẹp cao gầy kia lại là tuesday của người đàn ông này sao?
Má ơi! Người đàn ông này cũng tài giỏi thật đó.
Michiko cũng vô cùng kinh ngạc che miệng lại, không thể tin nổi nhìn Thẩm An Kỳ.
Thì ra...!An Kỳ là vợ bé của Diệp Thiên sao?
Trời Dựa vào địa vị và bối cảnh của gia đình cô, cộng thêm dáng người và nhan sắc này, muốn gả vào hoàng tộc cũng dư sức, sao lại lần quần trong lòng đến mức đi làm Tuesday cho người khác thế này?
Tam quan của Michiko sắp sửa bị điên đảo, chỉ cảm thấy thế giới này điện hết rồi.
“Sao em lại chạy đến Nhật Bản Diệp Thiên nhìn Diệp
Linh lạnh nhạt hỏi.
Diệp Thiên cười thảm nói: "Anh bảo người khác đóng băng em ở trong vòng giải trí, anh cảm thấy em còn có thể ở lại Nam Việt được à? Cột sống của em cũng sắp bị người ta chọc thủng rồi anh có biết không
Nói đến đây, mắt cô lại hiện lên vẻ u oán ác độc, nói tiếp: “Em đến Nhật Bản cũng không phải để tiếp tục con đường nghệ thuật mà đến đây để học võ, một ngày nào đó em muốn đạp anh xuống dưới chân, cũng để anh biết được mùi vị của sự tuyệt vọng!”
Diệp Thiên không khỏi cười khổ nói: "Em có thể dùng oán hận để tự đốc thúc bản thân trở nên mạnh mẽ hơn cũng là một chuyện rất tốt, nhưng mà em lại chạy đến một nơi nhỏ bé thế này để học võ.
Cho dù có luyện tập cực khổ cả đời cũng đừng mơ có thể đạp anh xuống dưới chân." “Hơn nữa em cũng không chịu tự nhìn lại xem xung quanh em là những người nào, đừng để đến lúc còn chưa học xong vài ba thế võ mèo quảo đã bị đảm người này ép nhảy xuống biển thì không ổn đâu, mặt mũi của nhà họ Diệp sẽ bị em làm mất sạch" “Em nên về Nam Việt, tự nhận thức sai lầm của bản thân cho đàng quảng đi.
Đợi đến khi em biết được em sai ở đâu, anh sẽ kêu người không đóng băng em nữa, hơn nữa sẽ nâng đỡ em trở thành siêu sao trong tương lai”
Cho dù thế nào thì cũng là em họ của anh, anh cũng không thể Diệp Linh tiếp tục bước mãi trên con đường sai lầm được, tránh cho một ngày nào đó trên web lại xuất hiện video của cô, bị người tung tin nóng lên.
Người nhà họ Diệp sẽ bị người ta cười chết.
Nhưng mà Diệp Linh chẳng những không biết ơn mà còn mắng ngược lại anh.
"Đừng có ở đây giả từ bi mèo khóc chuột nữa, cho dù em có bị đổi chết cũng sẽ không nhận lấy bất kỳ sự thương hại hay bố thí của anh!” “Hơn nữa, mấy người bên cạnh em thế nào? Bọn họ đều là những người xuất sắc nhất trong môn Karate ở Nhật Bản! “Biết cậu ta là ai không?" Diệp Linh chỉ vào cậu thanh niên tóc xám bạc dẫn đầu nói: “Cậu ta là đại ca trong giới Karate
Nhật Bản, là cháu ngoại của Quyền Hoàng Taketaro Sato “Anh tưởng anh rất giỏi đúng không? Nói cho anh biết, ở trước mặt Quyền Hoàng thì anh chỉ là một đống rác rưởi
Diệp Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đừng nâng cao uy phong của người khác rồi hạ thấp uy phong của anh họ em như vậy chứ, trong mắt anh của em, bọn họ còn không xứng là một đống rác nữa.
“Ngu ngốc!
Diệp Thiên vừa mới nói xong, cậu thanh niên quậy phá cầm đầu lập tức giận dữ nói: "Người như anh cũng dám nói ông ngoại tôi không bằng một đống rác, anh chết chắc rồi!”.
Nói xong, cậu ta lập tức giơ năm đấm lên đấm thẳng về phía Diệp Thiên.
Thấy vậy, Michiko lập tức bước lên cản lại nói: "Suzuki kun, anh ấy là người Nam Việt.
Vừa mới đến Đông Đô, hoàn toàn không biết được sự lợi hại của Quyền Hoàng, hy vọng cậu đừng Chương nhất với anh ấy “Ngu ngốc tránh ra!"
Suzuki đẩy Michiko ra, sau đó đập một quyền xuống trán
Diệp Thiên.
“Không được!” Diệp Linh sơ ngây người.
Nhưng mà cũng đã chậm rồi.
Chỉ thấy Diệp Thiên nhẹ nhàng nâng tay phải lên chụp được nằm tay phải của Suzuki đang đập đến, sau đó vặn một phát.
Răng rắc "A!!!"
Tiếng kêu gào đau đớn thấu tận tim gan của Suzuki vang khắp nhà hàng, cánh tay vặn thành góc vuông.
Mọi người đều khiếp sợ
Michiko che miệng không thể tin nổi nhìn Diệp Thiên.
Hắn lại...!mạnh đến vậy sao? “Chờ! Anh chờ đó cho tôi!” Suzuki hung dữ gào lên với Diệp
Thiên.
Sau đó, cậu ta chạy đến một góc cầm điện thoại ra.
Diệp Linh đang định thương hại thay cho Suzuki, nhưng thấy Suzuki đi gọi người đến, lập tức lạnh lùng cười: “Diệp Thiên à Diệp Thiên, anh đang ở nước ngoài mà lại còn dám làm bậy như thế, lần này chỉ sợ anh phải chết nơi xứ người rồi, cháu ngoại của Quyền Hoàng là người mà anh có thể chọc đến sao?"
Diệp Thiên hừ lạnh nói: “Lần này anh đến Nhật Bản mang theo tâm lý Thần chắn giết Thần, Phật cản diệt Phật, cho nên thêm một kẻ địch cũng không nhiều, thiếu một kẻ thù cũng chẳng ít, cứ để bọn họ tự nhiên mà đến đây đi, anh lúc nào cũng sẵn sàng đón tiếp"
Diệp Linh cười ha ha: "Vậy em cũng chống mắt lên nhìn thử anh có bản lĩnh đó không.
Nói xong, cô lùi sang một bên, hả hệ mà bắt đầu nhìn trò hay..