Lúc này trong nhà Miyazaki đã loạn xà ngầu.
Tiếng chém giết, tiếng kêu rên thảm thiết, tiếng thét ầm lên...!đủ loại tiếng động vang vọng khắp trang viên.
Diệp Thiên quét ngang suốt một đường, luôn thả thần thức ra để tìm kiếm tin tức của Tần Liên Tâm, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tần Liên Tâm đâu cả, ngay cả mấy người
Lâm Khả Khả này nọ cũng chẳng thấy đâu,
Nhưng mà điều này cũng không thể cản được bước chân của Diệp Thiên.
Thật ra Diệp Thiện đã sớm đoán được đây có lẽ chỉ là một cái bẫy, còn Michiko, có lẽ là bị thủ đoạn che giấu của kẻ địch dụ mất, cũng có thể là bên phe kẻ thù.
Cho nên hắn mới đưa một đạo thân thức vào cơ thể của
Thẩm An Kỳ.
Mà việc hắn biết rõ đây là một cái bẫy nhưng vẫn muốn lao vào là vì muốn bắt được một người thuộc gia tộc Miyazaki, dùng máu của gia tộc Miyazaki để tìm tung tích của gia chủ bọn họ.
Hắn tin chắc rằng chỉ cần tìm được gia chủ của nhà Miyazaki là có thể biết được tung tích của Tần Liên Tâm.
Nhưng mà hắn đánh giết suốt từ nãy đến giờ, trừ võ sư thì cũng chỉ là mấy tên người giúp việc, hoàn toàn chưa từng nhìn thấy bất cứ người già cả lớn bé nào trông giống như người sống trong gia đình giàu có cả.
“Tôi cũng không tin là không có một ai.
Diệp Thiên kiên quyết không đi vào ngõ cụt tuyệt đối sẽ không quay đầu.
Một người một kiếm cứ đi sâu vào trong.
Rất nhanh, hắn đã đi đến một mảnh đất trống trước một kiến trúc kiểu Nhật Bản rất lớn.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Thầy Diệp đến từ Giang Thành Nam Việt, chúng tôi đợi cậu từ lâu rồi."
Có nằm âm dương sư già nua bước ra từ trong kiến trúc kiểu Nhật Bản to lớn kia, Shimizu Masaichi đi ở chính giữa nói một câu “Chờ tôi đến giết các ông à?" Diệp Thiên cười lạnh.
Shimizu Masaichi cười lên hạ hả, nói: "Là chờ cậu đến chui đầu vào lưới "Nhà họ Miyazaki gài bẫy sẵn chờ tôi chui đầu vào là vì muốn dựa vào năm người bọn ông giết chết tôi sao?” “Đúng vậy, dựa vào năm người bọn tôi đã đủ giết chết cậu rồi." Shimizu Masaichi gật đầu nói.
Diệp Thiên cười ha hả nói: “Nói cho tôi biết người nhà Miyazaki đang trốn ở đâu, tôi sẽ tha cho mạng chó cho mấy người, nếu không cũng đừng trách tôi không khách sáo.
Vừa mới nói xong, mặt Diệp Thiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đôi mắt thâm sâu bắn ra sát khí khắp nơi.
Shimizu Masaichi cũng không hề sợ hãi, cười nói: "Nam Việt các cậu có một câu tục ngữ nói rất đúng, nhận tiền của người, giải tai giúp người, cho nên cậu hù dọa chúng tôi cũng không có tác dụng gì.
Nói đến đây, ông ta khẽ quát lên.
“Khởi động trận pháp!"
Giây tiếp theo, năm người bọn họ đều đồng loạt đốt cháy một lá bùa.
Ngay sau đó, đột nhiên có năm cột sáng có màu sắc khác nhau, dựa theo phương vị ngũ hành mọc lên ngay khối đất trống chỗ Diệp Thiên đang đứng, sau đó lại biến thành năm bức tưởng, nhốt Diệp Thiên vào chính giữa.
“Đây là thứ mà các ông định dùng để giết tôi đấy à?" Diệp Thiên cười hỏi.
Shimizu Masaichi đáp trả: "Không sai, đây là Sát Trận Ngũ Hành, cho dù là Quyền Hoàng của nước Nhật Bản chúng tôi, nếu bị nhốt vào trong trận này, không chết cũng bị lột da!"
Diệp Thiên cười ha hả, lực phòng ngự của cái trận pháp rách nát này còn không cao bằng trận pháp bao vây do Ân Kiếm tự động tạo ra trong nháy mát nữa, không cần dùng đến Phần Thiên Quyết, chỉ cần chém một kiếm là có thể chém rách ngay.
“Một lũ kiến hội ngu ngốc, lại đi dùng lưới đánh cá để bắt rồng, đúng là không biết tự lượng sức mình." Diệp Thiên khinh thường nói
Nói xong, hàn giơ cao kiểm lên chém mạnh xuống.
“Ha ha! Cậu lại còn định chém Sát Trận Ngũ Hành nữa là đừng phí sức lực nữa, làm như thế chỉ làm cậu chết nhanh hơn thôi." Shimizu Masaichi cười lên điên cuồng.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, đã nghe thấy một tiếng "Bop"
Chỉ thấy một đạo kiểm khí màu vàng hình lưỡi liềm giống như đang dùng lưỡi hái cắt đậu hủ, nhẹ nhàng phá vỡ tầng phòng ngự của trận pháp, lập tức đánh về hướng bọn họ.
“Coi chừng!”
Shimizu Masaichi vô cùng kinh ngạc hồ lên, sau đó đấy một tên âm dương sư bên cạnh ông ta.
Giây tiếp theo!
Kiếm khí cắt qua cánh tay còn chưa kịp rút về của ông ta, máu tươi bắn phụt ra ngoài, một cánh tay cụt rơi xuống đất.
Ngay sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết của Shimizu
Masaichi vang vọng khắp toàn bộ trang viên.
Mà bốn tên âm dương sư còn lại đều sợ ngây người.
Không dám tin mà nhìn Diệp Thiên vừa mới phá trận bước ra, chuẩn bị đi đến nơi này.
Đúng lúc này, Shimizu Masaichi nhịn đau mà gào lên: “Đốt thuốc nổ! Mau đốt thuốc nổ!” Sau khi Shimizu Masaichi kêu to lên xong, những người đang âm thầm lẩn trốn lập tức bấm xuống nút phát nổ.
Đùng!
Chỉ trong chốc lát, một đám mây hình nấm màu xám vô cùng kinh khủng từ mặt đất dưới chân chỗ Diệp Thiên đang đứng phóng lên cao, tất cả kiến trúc trong phạm vi một trăm mét quanh đó đều bị phá hủy ngay lập tức, đám người Shimizu Masaichi đứng xa hơn một trăm mét cũng bị sóng xung kích do vụ nổ tạo thành đánh bay ra xa hơn trăm mét.
“Chuyện gì thế này?"
Vài triệu người dân trong thành phố Đông Đô nghe được tiếng nổ lớn này cũng ngơ ngác.
Ngay khoảnh khắc Thẩm An Kỳ nhìn thấy một đóa mây nấm xám xịt từ trong trang viên nhà Miyazaki bốc lên cao tận mấy trăm mét, cô trợn tròn đôi mắt xinh đẹp đến mức muốn rớt ra ngoài.
“Diệp Thiên!!!”
Ngay sau khi lấy lại tinh thần, có kinh ngạc hỗ to lên, cơ thể tê liệt quỳ gối ngồi dưới đất, trái tim như bị rơi xuống vực sâu không đáy, đầu óc trống rỗng.
Cô ngơ ngẩn đờ đẫn.
Cô còn tường là trong nhà Miyazaki có cao thủ đang chờ Diệp Thiên.
Nhưng ngàn vạn lần cũng đều không ngờ được, thứ đang chờ Diệp Thiên không phải cao thủ, mà lại là thuốc nổ.
Phải chốn bao nhiêu tấn thuốc nổ mới có thể nổ ra một đóa mây nấm kinh khủng đến vậy chứ
Phải biết là khi ở Đông Nam Á, sau khi Diệp Thiên bị đạn đạo đánh trúng, tuy chưa mất mạng nhưng cũng bị nổ đến cả người toàn là vết thương.
Mà uy lực của cú nổ này còn khủng khiếp hơn uy lực của mấy cái đạn đạo kia vài lần, nếu Diệp Thiên bị nổ trúng, vậy còn có thể giữ được mạng sống sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm An Kỳ giống như phát điện mà đứng bật dậy, định chạy về phía trang viên nhà Miyazaki, nhưng cô lại đạp hụt xuống cái hố trên đường lên núi rồi ngã lăn xuống lưng núi, cơ thể té ngã lăn lộn vài vòng, bể đầu chảy máu.
“An Kỳ!" Michiko sợ ngây người, vội vàng trượt xuống lưng núi.
Kết quả cô vừa mới xuống đến dưới đó, Thẩm An Kỳ đã nghiêng ngã lảo đảo bò dậy, sau đó vừa khóc lóc vừa chạy nhanh, cho dù chân đã khập khiễng, nhưng cô vẫn muốn đến gần trang viên nhà Miyazaki.
Thấy vậy, Michiko chỉ cảm thấy tội nghiệp rất nặng nề, với vàng chạy đến kéo Thẩm An Kỳ lại, còn khuyên nhủ cô: “Con đường phía trước là vực sâu vách đá, cậu không qua đó được đâu.
“Tớ mặc kệ! Tớ không quan tâm!” Thẩm An Kỳ không còn nghe được gì nữa, quăng tay Michiko ra rồi tiếp tục chạy như điên, mãi đến khi đi đến bên bờ của một vực thảm rồi, cô mới tuyệt vọng quỳ rạp xuống đất, quay sang hướng trang viên nhà Miyazaki mà gọi to tên của Diệp Thiên, sau đó lại gào khóc.
Thấy Thẩm An Kỳ đau khổ buồn bã đến thế này, Michiko chỉ cảm thấy tội lỗi của cô càng thêm nặng nề, vì vậy cũng ngôi xổm xuống, ôm lấy Thẩm An Kỳ nói: "An Kỳ, không có ai ngờ được sẽ có kết quả thế này, cậu đừng quá đau lòng" "Không!" Nghe thấy cô khuyên đừng quá đau lòng, Thẩm An Kỳ lại như phát điện mà đứng bật dậy lần nữa, bắt đầu tìm kiếm đường bên bờ vực thẳm, muốn men theo vách đá xuống đó.
Michiko vội vàng giữ chặt cô lại, nói: "An Kỳ, cậu bình tĩnh chút đi, đừng như vậy mà.
“Tớ muốn đi tìm anh ấy, nếu anh ấy còn sống, tớ muốn cứu anh ấy, nếu anh ấy đã chết, tớ sẽ mang anh ấy về, sau đó đi theo anh ấy." Thẩm An Kỳ vừa giãy giụa vừa khóc không thành tiếng nói.
“Anh ta là người đã có gia đình rồi, cậu có cần phải làm đến mức đó không hả An Kỳ?” Michiko thật sự rất khó hiểu, một người phụ nữ chỉ làm vợ bé, có cần phải đau khổ buồn bã giống như vợ bị mất chồng không chứ? “Michiko, cậu không hiểu đầu, anh ấy từng làm tớ tổn thương, cũng từng cứu tớ, còn cứu cả nhà họ Thẩm của tớ nữa, cho dù anh ấy đã có gia đình, nhưng mà tớ vẫn cứ vô cùng để tiên mà không thể không chế được yêu anh ấy, đặc biệt là khi ngày hôm qua anh ấy nói với tớ, trong tim anh ấy cũng có tớ, lúc đó tớ đã quyết định phải sống quãng đời còn lại vì anh ấy, nhưng bây giờ còn không biết anh ấy sống hay chết, tớ có thể không đau lòng khổ sở sao Michiko?"
Cô vừa nói xong đã kéo tay Michiko ra, định nằm một sợi dây leo đi xuống dưới.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên ở sau lưng cô.
“Đúng là một câu chuyện tình yêu đau khổ đầy cảm động, nhưng mà thật đáng tiếc là cô sẽ không có cơ hội nhặt xác cho anh ta đầu.
Ba tấn thuốc nổ sẽ nổ banh xác anh ta, đến cả tro cốt cũng sẽ không còn Nghe vậy, Thẩm An Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có ba người đàn ông xuất hiện trước mặt cô.
Mà người đứng ở chính giữa kia, rõ ràng chính là tên đàn ông Satoshi Miyazaki tối hôm qua từng video call với Diệp Thiên.
“Tôi giết chết anh!" Mặt Thẩm An Kỳ đỏ rực, tức giận không khống chế được chạy sang đó, hận không thể lột da rút gần anh ta.
Nếu không phải bọn họ bắt Tần Liên Tâm thì Diệp Thiên cũng sẽ không chạy đến Nhật Bản, cũng sẽ không rơi vào bẫy của bọn họ.
Nhưng mà cô còn chưa đến gần Satoshi Miyazaki, đã bị một người võ sư tất một cái ngã xuống đất.
“Chỉ dựa vào cô mà còn muốn giết chết tôi." Satoshi Miyazaki cười lạnh lùng nói: "Cô không ngoan ngoãn ở yên ở Đông Nam Á đợi, lại chạy đến Nam Việt sửa thành quốc tịch Nam Việt, cô sửa quốc tịch Nam Việt thì thôi đi, lại còn dám kêu Michiko điều tra tung tích của Tần Liên Tâm giúp cho Diệp Thiên, cô đúng là chán sống rồi.
“Ném cô ta xuống vách núi đi." “Đừng mà!” Michiko lập tức cản trước mặt Thẩm An Kỳ, năn nỉ giúp cô.
"Chú Miyazaki, An Kỳ vô tội mà, Diệp Thiên đã chết rồi, hy vọng chú có thể tha cho An Kỳ, cầu xin chú!”
Thẩm An Kỳ nghe thế, hình như đã hiểu ra được điều gì đó, không dám tin mà nhìn Michiko hỏi: "Cậu thông đồng với Satoshi Miyazaki, cố ý dụ Diệp Thiên vào nhà Miyazaki sao?" “An Kỳ, tớ...!“Nói cho tớ biết có phải hay không!” Thẩm An Kỳ gào lên.
Michiko xấu hổ gật đầu
Thẩm An Kỳ lập tức tan vỡ, cô ta chính là chị em tốt mà cô không hề giấu điểm bất cứ chuyện gì đó, nếu cô ấy lừa gạt cô, làm hại người đàn ông có yêu chết không toàn thấy
Trong lòng cô ta phải đến đến cỡ nào chứ
Thấy Thẩm An Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy thất vọng, Michiko vội vàng giải thích: "An Kỳ, tớ cũng có nỗi khổ riêng, tớ điều tra Tần Liên Tâm bị bại lộ, bọn họ dùng ba mẹ tớ uy hiếp tớ, cho nên "Vậy vì sao cậu không lên báo cho bọn tôi biết chứ?" “Bọn họ cài máy theo dõi trên người tớ, tớ làm chuyện gì, nói cái gì bọn họ đều nghe thấy nhìn thấy cả Thẩm An Kỳ còn có thể nói gì nữa đây?
Chỉ có thể hận chính bản thân cô cứ tưởng đã giúp được Diệp Thiên, kết quả lại hại Diệp Thiên bị nổ thành tro.
“Diệp Thiên! Thật xin lỗi! Là tôi hại anh! Tôi lập tức xuống đó chuộc tôi với anh ngay!"
Cô đột nhiên quay sang hướng nhà Miyazaki hô to một câu, sau đó cắn răng, bật người nhảy lên, quyết tuyệt nhảy xuống vực sâu vài trăm mét.
"An Ky!!!" Michiko do ra..