*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Hôm nay trời trong nắng ấm, trời quang mây tạn, bên ngoài Huyền Minh Tông cờ chiến pháp phới, kèn trống vang lên, một cái sân khấu cao được dựng lên, xung quanh có vạn người đứng xem.
“Huyền Minh Tông quyết thắng!” “Huyền Minh Tông quyết thắng! “Huyền Minh Tông quyết thắng”
Cả vạn quần chúng cùng nhau hô hào, điếc tại vang dội.
Mấy chiếc máy bay trực thăng bay trên không trung để một tiếng sau sẽ truyền hình trực tiếp trận chiến giữa Thái Dương Thần Giáo và Huyền Minh Tông.
Mặc dù cách thời gian trận đấu diễn ra còn cả tiếng đồng hồ nhưng các diễn đàn võ đạo quốc tế đã bắt đầu truyền hình trực tiếp, thu hút hàng trăm triệu khán giả.
“Tất nhiên là Thái Dương Thần Giáo lợi hại, nghe tên đã thấy khí thế rồi, tên của chiến thần nghe cũng rất dọa người nữa, so về đấu đơn, Huyền Minh Tôngchắc chắn không có ai là đối thủ của chiến thần.
“Nghe nói chiến thần mặc dù đánh giỏi nhưng cũng chỉ là người yếu nhất trong lục đại phó giáo chủ trong Thái Dương Thần Giáo, chỉ cần chiến thần đánh thắng Tông Chủ Huyền Minh Tông thì cho dù có thua cho tổ tông Huyền Minh Tông, Thái Dương Thần Giáo vẫn thắng rồi!”
Rất nhiều khán giả trong nước tu tập lại vừa xem vừa thảo luận sôi nổi.
Còn lúc này, Tông Chủ Huyền Minh Tông trong đại điện.
“Mẹ nó, Thái Dương Thần Giáo cái giống ôn gì chứ, quả kiêu ngạo mà, dám công khai khiêu chiến chúng ta, còn chỉ phải có ba người đến thôi đã dám buông lời hỗn xược khiêu chiến lãnh đạo toàn tông, thật quá xem thường Huyền Minh Tông chúng ta mà!” “Thì đó! Đảm người phương tây kia thật không biết tự lượng sức, một lát tôi sẽ lên trước, đảm bảo đánh cho họ ói ra cả phần, để họ biết Huyền Minh Tông của chúng ta không phải dễ bắt nạt” “Nhất định phải đánh chết hết bọn họ, để người trên toàn thế giới đều biết, Huyền Minh Tông chính ta không phải ai muốn đến khiêu chiến là khiêu chiến!” ác vị trưởng lão đều bày tỏ sự tức giận.
“Đều yên lặng nào”
Lúc này Tông Chủ mở miệng nói: "Mọi người đừng quá kích động, cử đánh như bình thường làđược, khoan hãy giết người, cứ thắng là được, đợi trận đấu võ kết thúc, tổng hợp thực lực của họ để phân tích xem rốt cuộc Thái Dương Thần Giáo mạnh cỡ nào.” “Nếu như không mạnh, tới lúc đó giết hết bọn họ tế trời là được, còn nếu như mạnh thì phải đối đãi lễ phép, không thể đắc tội được.” “Dù sao những ngày tháng tốt của chúng ta cũng vừa mới bắt đầu, không thể vì đụng phải kẻ địch mạnh mà sụp đổ hết được, như thế Huyền Đỉnh Tông sẽ cười thầm sau lưng đấy.
“Có lý lắm!”
Nghe những lời Tông Chủ nói, các trưởng lão đều bày tỏ sự đồng ý.
Trò chuyện một lúc, thấy thời gian chiến đầu sắp đến, Tông Chủ dẫn theo mọi người đi ra Huyền Minh Tông.
Còn Phù Vương, bây giờ đang chìm đắm trong việc luyện đan, từ khi Huyền Minh Tông dọn ra đến bây giờ, ông ta đều ở trong phòng đan dược vừa luyện đan vừa nghiên cứu thử nghiệm, có thể nói là không bước ra bên ngoài.
Con người có hứng thú với những việc mới mẻ, tu sĩ cũng thế.
Ông ta muốn chiếc vương miện Đan Vương đội trên đầu mình.
Tới lúc đó trên đầu đội hai vương miện Đan Vương phù Vương, thật quá nở mày nở mặt, quá oai đi!“Đến rồi đến rồi! Cấp lãnh đạo của Huyền Minh Tông ra rồi!” “Khí khái quá! Quả là ra dáng tiên phong đạo cốt đó!" “Không cần đánh nữa, chỉ dựa vào diện mạo như thần tiên của cấp lãnh đạo Huyền Minh Tông cũng thắng chắc rồi!”
Khán giả xung quanh đột nhiên trở nên kích động.
“Huỳnh Tông Chủ, tôi đến để theo dõi trận đấu.” “Tôi chúc mừng trước cho chiến thắng của Huyền Minh Tông!” “Bọn người không biết trời cao đất dày, dám khiếu chiến với Huyền Minh Tông, thật không biết lượng sức mà, tôi ngồi đợi bọn chúng bị hành hạ.”
Các Tông Chủ của Huyền Thanh Tông bọn họ đều có mặt ở xung quanh và bàn tán xôn xao.
“Ha ha, nhất định đánh bại bọn họ, để họ biết những tu sĩ như chúng ta không dễ đụng vào.” Tông Chủ Huyền Minh Tông Huỳnh Huyền Dương cười nói.
Sau đó mọi người ngồi xuống dưới võ đài.
Lâu lâu lại truyền đến một trận kích động từ phía xa xa.
Mọi người ngẩng đầu nhìn theo thì thấy một đám người nước ngoài hiên ngang tiến tới.
Người dẫn đầu là một người nước ngoài cao to với bộ râu trắng, trên người choàng áo choàng đen, thân hình vạm vỡ, bước chân như gió, khuôn mặt nghiêm túc, đặc biệt là đôi mắt đen láy tỏa ra khí thếlạnh lùng,
Ánh mắt lướt xung quanh một cái, bỗng chốc cầm như hến, không ai là không bị khí thế của tên khốn này gây chấn động.
Ở hai bên có hai người lớn tuổi cũng mặc áo choàng đen, chỉ là không phải loại cổ đứng nhưng cũng khí thế không nói nên lời, mới nhìn đã biết là cao thủ hiếm gặp trên đời! *Khí thế mạnh mẽ quá!”
Không ít chưởng môn và trưởng lão đều bị khí thế của ba người ngoại quốc áo đen làm cho hít thở khó khăn, bất giác phát ra tiếng cảm thán.
“Tông Chủ, người ở giữa chính là phó giáo chủ chiến thần Bulaidi của Thái Dương Thần Giáo, bên trái hắn chính là bát trưởng lão của Thái Dương Thần Giáo Gerrard, bên trái là cửu trưởng lão Phaolo, trong số sáu đại phó giáo chủ của Thái Dương Thần Giáo, thực lực của chiến thần là yếu nhất nhưng lại là người điên cuồng nhất, lần này người khiêu chiến Huyền Minh Tông chính là chiến thần.” Tô Nguyên
Lương chồm qua nói khẽ với Huỳnh Huyền Dương.
“Mẹ nó, thực lực yếu nhất lại dám chạy đến khiêu chiến tầng lớp lãnh đạo của Huyền Minh Tông chúng ta, xem thường ai chứ, để tôi ra trước tiếp bọn họ!”
Bỗng chốc có một trưởng lão của Huyền Minh Tông nhảy lên trên võ đài.
“Tôi là cửu trưởng lão của Huyền Minh Tông, xin mời chiến thân của Thái Dương Thần Giáo ra đấu với tôi!”Chiến thần mỉm cười ngẩng đầu nhìn cửu trưởng lão một cái và khinh bỉ nói: “Cửu trưởng lão, ông lên đấu với ông ta đi.” “Vâng, phó giáo chủ!”
Sau đó, cửu trưởng lão Phaolo nhảy lên võ đài.
“Nghe nói trước khi Thái Dương Thần Giáo chúng tôi chưa ra đời thì Diệp Bắc Minh ở Hoa Hạ các người rất lợi hại nhưng bị Huyền Minh Tông các người tiêu diệt rồi, vì vậy nên tôi rất tò mò muốn biết Huyền Minh Tông các ngươi lợi hại thế nào, chính vì vậy tôi đã học hai năm tiếng Trung với hy vọng có một ngày có thể cùng các ngươi tỉ thí tỉ thí, bây giờ cuối cùng cũng đợi được đến ngày này rồi, không biết tiếng Trung của tôi ông nghe có hiểu không?” Phaolo nói bằng tiếng Trung.
“Mặc dù nói nghe giống như đánh rắm nhưng vẫn hiểu được chút ít.” Cửu trưởng lão lạnh lùng nói.
“Vậy sao?” Phaolo nhếch miệng cười: “Nếu như nghe hiểu thì con gà cay như ông hãy qua đây cho tôi hành hạ nào.” Cửu trưởng lão nghe thế, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
“Ngươi đúng là tự tìm chỗ chết!”
Nói xong, Cửu trưởng lão chuyển động cơ thể, một chưởng giơ vào không trung, hướng thẳng về phía ngực của Phaolo.
Phaolo thấy thế không hề né tránh mà chỉ dang rộng cánh tay, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đang treo trên trời và hét lên: “Thần mặt trời vĩ đại, xin hãy ban cho con sức mạnh!”Nói xong, toàn thân ông ta phát ra ánh sáng chói lóa, cả người bỗng chốc nở ra hai mươi phân, quần áo cũng bị rách toạc ra để lộ cơ thể rắn chắc như đồng, cơ bắp còn kinh khủng hơn cả vận động viên thể hình.
Cũng ngay lúc này, cửu trưởng lại giáng một chưởng vào ngực của phaolo.
“Đùng!”
Một tiếng động lớn vang lên.
“Rắc rắc!”
Tiếng xương nứt bỗng chốc vang lên cùng lúc.
“Xương cốt của ai nứt rồi?"
Khuôn mặt tất cả mọi người đều thể hiện sự nghi "Á!"
Chính lúc này, cơ thể cửu trưởng lão đi lùi lại, khuôn mặt lộ vẻ đau khổ.
“Cái này...”
Trên dưới Huyền Minh Tông mở to mắt kinh ngạc.
Mới biết cửu trưởng lão không đánh thắng người ta, ngược lại còn bị đánh gãy xương tay nữa.
“Gà cay!”
Phaolo cười khúc khích, cách một khoảng giáng một chưởng qua đó.
“Cẩn thận!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Lúc này, Tông Chủ búng một ngón tay, một tia sáng chói lóa tỏa ra làm phát nổ cú đấm vô ảnh,nhưng sức nổ khủng khiếp khiến cửu trưởng lão bay cả xuống võ đài.
“Thái Dương Thần Giáo uy võ!”
Cả thế giới vì thế bỗng chốc trở nên điên loạn.
Lúc này tam trưởng lão Tôn Huyền Thành ra mặt “Tôi đi đấu với cái tên Phaolo này!” rồi.
Sau khi chiến đấu kích liệt, Tôn Huyền Thành khó nhọc thắng được Phaolo nhưng lại thua trong tay bát trưởng lão Thái Dương Thần Giáo Gerrard.
“Thái Dương Thần Giáo lợi hại quá!”
Tất cả Tông Chủ và trưởng lão các Tông Môn đều thay đổi sắc mặt.
Phải biết là Gerrard chỉ là bát trưởng lão mà thôi nhưng cũng có thể thắng được tam trưởng lão của Huyền Minh Tông, thế thì tam trưởng lão của Thái Dương Thần Giáo còn đáng sợ đến mức nào chứ? Phó giáo chủ chiến thần lại đáng sợ đến mức nào chú? “Mẹ nó, tôi đi đấu với bọn họ?”
Đại trưởng lão lúc này đã đứng lên.
“Khoan đã.” Tông Chủ nói: “Ông dù lợi hại hơn tam trưởng lão nhưng e rằng cũng không phải đối thủ của tên Gerrard này, nếu thua tiếp Huyền Minh Tông sẽ bị người đời chê cười, thôi thì để bổn tọa đích thân ra tay vậy.”
Nói xong, Tông Chủ bay thẳng lên võ đài, thể hiện thân pháp Tam Trượng vốn phải có của Kim ĐanThần Quân.
Bỗng chốc ông ta giống như người khổng lồ bước ra từ thời cổ, cao gần mười mét, nhẹ nhàng đáp xuống võ đài nhưng lại mang theo sức mạnh khủng khiếp như núi hú biển gầm, khiến Gerrard bay thẳng xuống võ đài.
Cả thế giới trở nên kinh ngạc!
Đến chiến thần cũng khẽ nhướn khóe mắt, bất giác điên cuồng phả khói thuốc, chỉ cảm thấy quá là đáng sợ rồi!
Nhưng hắn cũng không thể hiện sự yếu thế, bay một cái lên thẳng võ đài và đánh thức một cái rìu khổng lồ cao gần ba mét và chém thẳng về phía Huỳnh Huyền Dương.
“Hãy nếm thử chiếc rìu chiến thần của tôi!”
Không khí bị chém đôi, bằng mắt thường có thể nhìn thấy không khí bị dạt qua hai bên, còn chiếc rìu của chiến thần như thể cái rìu khổng lồ mang theo uy lực của trời đất chém xuống khiến Huỳnh Huyền Dương đổ hết mồ hôi hột.
“Chiếc rìu lợi hại quá!”
Huỳnh Huyền Dương trong lòng kinh hãi, nhanh chóng né sang một bên.
Đùng!
Chiếc rìu khổng lồ chém vào võ đài, bỗng chốc võ đài bị chém đứt đôi, nền đất cũng bị chém để bị một khe nứt lớn, kéo dài thẳng về phía cửa lớn của Huyền Minh Tông, có mấy chục đệ tử theo dõi trận đấu bị nuốt vào trong khe nứt, lập tức biến thành một vũngmáu lỏng.
Vẫn là Tông Chủ Huyền Thanh Tông Vương Huyền Ngọc đích thân ra trận, một chân đạp lên phía trước khe nứt và phá vỡ sức mạnh của nó, nếu không hang núi của Huyền Minh Tông tuyệt đối bị đứt lìa làm đôi.
Huỳnh Huyền Dương thấy đệ tử chết thảm thì lập tức nổi cơn thịnh nộ, giảng một chưởng về phía chiến thần.
“Ta chém!”
Chiến thần cũng không hề sợ hãi, giáng chiếc rìu khổng lồ về phía củ chưởng vô hình.
Chính lúc này, Huỳnh Huyền Dương thừa thắng xông lên, giơ bàn tay ra giảng vào chiến thần.
“Không xong rồi!”
Vừa chém lìa cú chưởng khổng lồ vô hình đã thấy cú chưởng hiện thực giáng xuống, chiến thần lập tức thay đổi sắc mặt, muốn tránh cũng không kịp nữa.
Bop!
Chiến thần bị dính lấy một chưởng, cả người bị dập vào sâu dưới nền đất mấy mươi mét.
Cả khán đài lập tức vỡ òa! “Thắng rồi! Huyền Minh Tông thắng rồi!” “Lợi Hại! Tông Chủ Huyền Minh Tông lợi hại quá!” “Chiến thần thứ chó gì chứ! Trước mặt Tông Chủ Huyền Minh Tông cũng chỉ là con muỗi thôi!”
Nghe thấy khán giả sôi nổi, Huỳnh Huyền Dương chỉ cảm thấy chột dạ trong lòng, ông ta chỉ là thừa cơ hội mới thắng được chiến thần, nếu không phải chiếnthần bị mất tập trung thì không dễ dàng thẳng hắn ta được đâu.
"Xem ra Thái Dương Thần Giáo Lợi hại hơn Huyền Minh Tông của ta rồi!”
Huỳnh Huyền Dương kinh ngạc trong lòng.
Vì để không đắc tội với kẻ địch đáng sợ như Thái Dương Thần Giáo nên sau khi kết thúc cuộc tỉ thí, ông ta đã tặng chiến thần một ngàn viên Nguyên Linh Đan, một trăm tấm bùa độn.
Kết quả chiến thần mang những thứ này về khiến Thái Dương Thần Giáo rất vui mừng.
Từ đó, Thái Dương Thần Giáo và Huyền Minh Tông trở thành liên minh thân thiết.
ý định liên kết với Thái Dương Thần Giáo để đánh bại Huyền Minh Tông của Huyền Đỉnh Tông cũng bị dẹp bỏ.
Ba tháng sau, Huyền Minh Tông liên kết với Huyền Thanh Tông và Thái Dương Thần Giáo phải quân đến tấn công Huyền Đỉnh Tông.
Huyền Đỉnh Tông nghe ngóng được tình hình nên rời bỏ Tông Môn mới, chạy trốn về Tông Môn cũ, khởi động hộ Tông đại trận mới tránh được kiếp nạn diệt Tông.
Nhưng Huyền Đỉnh Tông cũng vì thế mà biến mất khỏi thần đàn, bị gạt khỏi tứ đại Tông Môn, Huyền Minh Tông thành công trở thành Tông Môn hoành tráng, có thể nói là Vạn Tông Đến Kiến.
Chỉ hai tháng trôi qua, Diệp Thiên cuối cùng cũng đột phá Thần Hải Cảnh Đại Thành, tiến đến Thần Hải
.