*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái gì!”
Diệp Thiên và Tần Liên Tâm nghe xong như sét đánh bên tai, thay đổi hết sắc mặt.
Đặc biệt là Diệp Thiên, khuôn mặt anh xịu xuống và làm ra vẻ nghiêm trọng.
Anh ta có thể phất lên nhanh chóng, công lao của Kim Thiên Hào là lớn nhất, không ngờ cách biệt ba năm, khi trở về Giang Hải lại âm dương cách biệt với
Kim Thiên Hào rồi.
“Sao lại chết thế?” Diệp Thiên trầm giọng hỏi.
“Hôm đó Huyền Kiếm Tông bị công phá, Hồng Mỗn ra sức xâm chiếm, ngài Kim nói với họ thấy Thiên có một ngày hổ dữ về rừng, lúc đó nhất định sẽ máu nhuộn nửa trời, cuối cùng chọc tức bọn chúng nên bị chết thảm!” Lãnh Hổ sụt sịt nói trong nước mắt.
Khóe mắt Diệp Thiên khẽ nhếch, để lộ sát khí “Chú Kim...!Tần Liên Tâm sụp đổ, che miệng khóc thành tiếng.
Câu nói tiếp theo của Lãnh Hổ càng châm dầuvào lửa, khiến Diệp Thiên bùng nổi "Đúng rồi thầy Thiên, ngài Đổ cũng vì không chịu thần phục Hồng Môn nên bị giết thảm rồi!”
Răng rắc!
Diệp Thiên giữ chặt nắm đấm và phát ra tiếng răng rắc như pháo nổ.
“Có ngày hổ dữ về rừng, máu sẽ nhuộm đỏ nửa bầu trời! Lão Kim, ông nói đúng lắm, tôi nhất định không làm ông thất vọng đầu!”
Câu nói này dường như đang cố rặn ra từ kẽ răng của anh vậy.
“Đúng rồi.” Diệp Thiên đột nhiên quay và nhìn Lãnh Hổ và hỏi: “Thi thể của lão Kim và lão Đỗ có còn không?” "Xương cốt thành tro rồi, bởi vì không có tiền an táng nên tro cốt của ngài Kim và ngài Đỗ tạm thời để trong Quy Long Tư.
“Một lát cùng Sato mang tro cốt về và làm bài vị cho lão Kim và lão Đỗ, mấy ngày này tôi sẽ lấy máu của những người đó để tế lão Kim và lão Đỗ." Diệp Thiên nói.
“Cám ơn thầy Thiên! Cảm ơn thầy Thiên!” Lãnh Hỗ dập đầu quỳ lạy, mối thù của ngài Kim coi như trả được rồi.
Diệp Thiên lại dìu Lãnh Hỗ dậy và hỏi: “Mẹ Kim và các con của lão Kim đâu?” “Cũng ở khu bình dân, bà lão đã khóc đến mù đôi mắt, hai đứa con của ngài Kim vù không có tiềnkhông tìm được làm nên dưới sự giúp đỡ của bà con hàng xóm, cùng tôi làm nghề sửa xe máy và xe điện qua ngày.” Lãnh Hổ nói.
“Một lát hãy đón họ qua đây.” Diệp Thiên nói, sau đó lại hỏi: “Triệu Cửu Linh bọn họ đâu?” “Hôm đó trước khi Huyền Kiếm Tông bị tấn công, Triệu lão gia bọn họ đều đã rời khỏi Huyền Kiếm Tông rồi nên không bị tấn công, nhưng nhà họ cũng giống như Nhà họ Tần, cũng bị xâm chiếm và nhiều người trong gia tộc bị giết.
Sau đó Triệu lão gia vì muốn cứu người của những gia tộc khác nên đưa ra đề nghị dùng toàn bộ tài sản của gia tộc chuyển cho đám người kia, vì vậy nên những người trong gia tộc mới có thể sống sót, còn Triệu lão gia vì muốn báo thù nên ẩn cư tu luyện ở núi rồi, hậu duệ của họ cũng giống như chúng tôi, phải sống cuộc sống đầy vất vả.
Lãnh Hổ một hơi nói ra hết.
Diệp Thiên gật gật đầu: “Có liên lạc được họ không?" “Tôi đi liên lạc, chắc là vẫn còn liên lạc được.
Lãnh Hổ nói.
“Chưa vội liên lạc, đợi tôi giành lại địa bàn rồi liên lạc cũng chưa muộn, anh đi đón mẹ Kim và con lão Kim qua đây.” Diệp Thiên dặn dò.
“Vâng, thầy Thiên!”
Lãnh Hổ lau khô nước mắc và đi khuất về phía hẻm sâu.
“Đúng rồi ba, ông nội đâu rồi?”
Vừa về Tần Liên Tâm đã nghe một loạt nhưng tintức không hay rồi, lúc này cô mới nhớ ra không thấy ông nội đâu cả.
Tần Vĩnh Niên than thở một cái nói: “Hôm đó khi đại điển khai sơn của Huyền Kiếm Tông kết thúc, ba và Lạc bọn họ về nhà trước, ông nội con vì không biết con và Diệp Thiên còn sống hay đã chết nên buồn bã nên có nói chuyện rồi tâm sự với Thẩm lão gia, kết quả Huyền Thanh Tông liên kết với tám đại môn phái xông vào, Huyền Kiếm Tông vì đánh không lại nên bỏ chạy, ông nội con không rõ tung tích, đến Thẩm lão gia và An Kỳ cũng không thấy đầu, có lẽ là bị người của Huyền Kiếm Tông đưa về Tông Môn rồi.” “Thế cũng nửa năm rồi, ông nội vẫn không ra ngoài sao?"Trái tim Tần Liên Tâm đập thình thích, lo sợ ông nội sẽ gặp chuyện.
“Trước khi Triệu lão bọn họ ẩn cư tu luyện có đi qua núi Vàng, muốn đưa mọi người vào Huyền Kiếm Tông để tránh gặp họa bên ngoài, nhưng phát hiện các cao thủ của Huyền Thanh Tông đều canh giữ trước cửa hang động, cũng may là có bùa độn nên chạy trốn nhanh, nếu không chắc mất mạng ở núi Vàng luôn rồi, nên ông nội chắc là cũng muốn ra nhưng ra không được đó." Tần Vĩnh Niên nói.
Diệp Thiên gật đầu nói: “Chắc Huyền Thanh Tông lo sợ Huyện Kiếm Tông ra ngoài sẽ đánh du kích họ nên phải người canh ở cửa hang động, ông nội trong hang động chắc không sao đâu, em đừng lo lắng quá, ngày mai anh sẽ đến dọn dẹp đồng trở ngại đó và đón ông nội ra ngoài.
Nghe Diệp Thiên nói thế, tảng đá trong lòng TầnLiên Tâm mới buông bỏ được.
“Không xong rồi!”
Lúc này Tần Vĩnh Niên như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt ông bỗng chốc biến sắc.
“Sao vậy ba?" Tần Liên Tâm gấp gáp hỏi.
Tần Vĩnh Niên lập tức kéo Diệp Thiên và vội vã nói: “Diệp Thiên, mau đi cứu Lâm, nó ở trong tay Châu Vũ.” “Chính là em trai cái tên Châu Minh bị con giết chết lúc Liên Tâm đi đấu giá đất đấy, đám người lúc nãy chính là do Châu Vũ phải đến đấy, hắn nói Lâm bị chúng ta đạp điên cuồng, vì muốn giữ mạng sống nên mới làm ra chuyện súc sinh để họ bắt Ân Hy bọn họ đi." “Nãy giờ vui mừng quá nên quên mất chuyện này, con mau đi cứu Lâm đi.” “Được được được, ba đừng kích động, cho con một giọt máu, con đi cứu đây.”
Người em vợ này mặc dù rất hoang đường, hành vị có lúc khiến người ta rất tức giận nhưng đối với người anh rể này cũng rất cung kính, nên tất nhiên Diệp Thiên không muốn hắn ta bị đạp chết rồi.
Vì vậy, anh dùng giọt máu của Tần Vĩnh Niên để sử dụng thuật tìm kiếm, rất nhanh chóng đã xác định được vị trí của Tần Lâm Văn.
“Sato, Bạch Hổ, hãy bảo vệ cho cả nhà ta thật tốt.”
Nói xong, Diệp Thiên còn thêm vào đầu Bạch Hổ một tia thần thức, sau đó bay về phía vị trí của Tần
Lâm Văn.Căn tu của Bạch Hổ còn cao hơn cả Sato, gặp nguy hiểm, nó sẽ cùng thần thức báo cho Diệp Thiên biết ngay để anh có thể quay về trong một phút.
Với căn tu của anh bây giờ, tốc độ đã vượt qua một ngàn cây số, còn nhanh hơn máy bay gấp ba lần nữa.
Lúc anh còn là đại tu sĩ thời Độ Kiếp, tốc độ được tính bằng năm ánh sáng, nếu không sao có thể xuyên không gian và chơi đùa khắp vũ trụ chứ?
Phòng giải trí Dạ Vị Ương.
Đây từng là nơi của Kim Thiên Hào, bây giờ trở thành nơi của Hồng Môn nhưng vẫn không mất đi vẻ náo nhiệt, vẫn là nơi hoành tráng nhất Giang Hải, là nơi xa hoa nhất, là thiên đường giải trí của các công tử thượng lưu của Giang Hải
Lúc này ở sảnh để vương.
“Mẹ nó, Hàn Lập là con rùa à, đi lâu vậy vẫn chưa quay về, gọi điện thoại cũng không bắt máy?” Châu Vũ bất mãn nói.
Sau đó, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Tần Lâm
Văn đi đánh đến tím tái mặt mày.
“Qua đây!” Hắn quát lên.
Tần Lâm Văn run rẩy và rụt đầu rụt cổ sợ sệt đi qua đó.
Nào ngờ khi hắn ta vừa tiến đến gần, Châu Vũ đã bật dậy và nắm lấy tóc hắn ta đập liên tục vào cái bàn uống trà, phát ra âm thanh bôm bốp.
.