*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
“Tôi không chỉ muốn giết anh, tôi còn muốn giết cả nhà họ Tô các người.” Những lời này giống như sấm sét nổ vang, khiến mọi người vô cùng kinh hãi.
Rốt cuộc hắn là ai? Sao có thể mạnh miệng như thế? Chẳng lẽ hắn không biết chỗ dựa của nhà họ Tô là Huyền Minh Tông sao? Tất cả mọi người nhìn Diệp Thiên với vẻ nghi ngờ, hoài nghi.
Đặc biệt là Tô Tuấn Hào, tràn ngập không dám tin nhìn Diệp Thiên.
“Mày muốn giết cả nhà họ Tô tao?” Anh ta đột nhiên cười gần hỏi, giống như đây là chuyện trâu bò nhất anh ta nghe được kể từ nhỏ tới lớn.
“Anh thấy tôi giống đang đùa anh sao?”
Giọng nói của Diệp Thiên lạnh nhạt, nhưng tràn ngập chắc chắn.
"Ha ha!"
Đột nhiên truyền tới tiếng cười to.
“Ở đâu ra tên quê mùa này thế, mạnh mồm như vậy, muốn tàn sát cả nhà họ Tô, phải hỏi xem Huyền Minh Tông có đồng ý không đã!”
Những lời này vang lên, mọi người liếc mắt nhìn, chỉ thấy một ông già tiên phong đạo cốt dẫn theo mười mấy người đàn ông ăn mặc theo phong cách cổ xưa, vẻ mặt nghiêm nghị đi tới.
Nhất thời mọi người rộ lên!
“Trời ạ! Không nghĩ tới trên xe của Tô Tuấn Hào vậy mà có nhiều người của Huyền Minh Tông như vậy!”
“Xong rồi, lần này anh bạn đó xong rồi, người của Huyền Minh Tông nhất định sẽ lấy mạng anh ta.”
“So với võ sĩ, tu sĩ của Huyền Minh Tông trâu bò hơn, tôi dám chắc chắn anh bạn này khó thoát khỏi cái chết rồi.”
Đám người vây xem bàn tán xôn xao.
"Ha ha!"
Thấy tu sĩ của Huyền Minh Tông đi tới, vẻ mặt tuyệt vọng ban đầu của Tô Tuấn Hào trở thành hư không, lúc này trên mặt đều là nồng đậm vui mừng như điên.
Anh ta biết, lúc này không chết được rồi.
Vì thế anh ta nhân lúc Diệp Thiên quay đầu nhìn, vù một tiếng đứng dậy chạy về phía người của Huyền Minh Tông, còn không quên nói một câu.
“Ngu ngốc, vừa rồi mày có trăm ngàn cơ hội giết tao, nhưng mày bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, bây giờ mày không giết tao được nữa đâu!”
Diệp Thiên không cho là đúng, thản nhiên nói: “Trời muốn người diệt vong, nhất định khiến người ta điên cuồng trước, lại cho anh điên cuồng thêm một lúc vậy
"Chết tiệt!”
Tô Tuấn Hào tức giận mắng: “Con mẹ nó mày nghĩ mày là Diệp Bắc Minh à, đánh thắng được thuộc hạ của tao thì dám nói linh tinh, biết vị chấp sự này lợi hại cỡ nào không?”
Anh ta chỉ ông già tiên phong đạo cốt, làm ra vẻ nói: "Nói ra không sợ hù chết mày, đó là một tu sĩ Tiên Thiên Cảnh, là nhân vật khủng bố cấp hủy thành phố, có thể phá hủy một thành phố thành phế tích chỉ trong vòng một đêm, con mẹ nó mày có năng lực đó không?"
Ôi trời!
Người vây xem bị những lời Tô Tuấn Hào nói dọa sợ, vẻ mặt kinh hãi nhìn chấp sự của Huyền Minh Tông.
Cấp bậc hủy thành phố, tuy không tính là đặc biệt lợi hại trong đám tu sĩ, nhưng ở trong mắt phàm nhân, đó tương đương với thần.
Nói đùa, trong một đêm có thể phá hủy cả thành phố thành phế tích, mấy trăm ngàn thậm chí mấy triệu người đều chưa chắc đã làm được.
Lấy một tòa nhà mà nói, phá hủy thành phế tích cần một trăm người khổ chiến một đêm mới có thể làm được, huống chi là cả một thành phố.
Cho nên bọn họ không bị kinh hãi là giá.
Chỉ có Đường Nhã Dao và Vũ Thiên Linh lộ vẻ mặt khinh thường, nhìn Tô Tuấn Hào như nhìn kẻ ngốc.
“Đại sư Diệp, chỉ sợ đã là cấp bậc tai nạn rồi?” Hai bọn họ nghĩ trong lòng.
Cấp bậc tai nạn, là trên cấp bậc hủy tỉnh, ngụ ý có thể mang tới tai nạn khủng bố cho nhân loại, lực phá hủy trên xa cấp tỉnh.
Bây giờ ngoại trừ giáo chủ Thái Dương Thần của thần giáo Thái Dương ra, còn chưa có người thứ hai được xếp vào cấp bậc tai nạn.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Đường Nhã Dao và Vũ Thiên Linh mà thôi, còn Diệp Thiên có phải là cấp bậc tai nạn hay không hai bọn họ không biết, nhưng tuyệt đối là khủng bố cấp bậc hủy tỉnh trở lên, có thể hủy cả một tỉnh trong vòng một đêm, nếu không hắn diệt Huyền Thanh Tông kiểu gì?
“Tên nhóc, con mẹ nó mày có sợ không?” Thấy Diệp Thiên không nói gì, Tô Tuấn Hào đắc ý kêu gào.
“Sợ sao?” Diệp Thiên cười khinh thường: “Đừng nói là một tu sĩ Tiên Thiên Cảnh nho nhỏ, cho dù là Phù Vương của Huyền Minh Tông tới đây, tôi cũng có thể giết ông ta như giết gà.”
Những lời này vừa vang lên, tất cả mọi người sợ ngây người!
Vị chấp sự của Huyền Minh Tông lại càng trợn to mắt, bộ dạng sắp kích thích nổ mạnh.
“Thằng nhãi ranh! Mày dám bôi nhọ lão tổ của tông môn bọn tao?”
Ông ta thở hổn hển gầm thét, sau đó bàn tay vung lên, quát: “Băm tên nhóc kiêu ngạo bôi nhọ lão tổ chúng ta ra vạn đoạn!”
"Dạ!"
Mười đệ tử lập tức bước ra hai bước, tay nắm về phía không khí, mười thanh đao ánh vàng rực rỡ cùng xuất hiện trên tay mười người, nhìn giống như thanh đao do vàng kim tạo ra, sặc sỡ lóa mắt, vô cùng sắc bén, khiến người ta có cảm giác giống như một đạo có thể chém cả tòa nhà thành hai nửa.
“Ôi mẹ ơi, mấy người này cũng quá lợi hại rồi!”
Tất cả mọi người bị mười đệ tử tinh anh này để lộ ra bản lĩnh chấn nhiếp, chỉ cảm thấy những người này như thần thiên trên trời.
“Giết!”
Đột nhiên, mười mấy người cùng kêu lên một câu.
Một giây sau!
Mười người như chiến sĩ cầm đao trong phim truyền hình, đằng đằng sát khí xông về phía Diệp Thiên.
Thấy cảnh này, tất cả người vây xem kinh hãi lùi về sau, e sợ bị gặp tai ương theo.
“Tên ngốc thổi tha! Cho mày ra vẻ làm anh hùng trước mặt cô gái xinh đẹp này! Lúc này xem mày chết thế nào?” Thấy mười người khí thế hung hãn xông về phía Diệp Thiên, Tô Tuấn Hào vô cùng càn rỡ kêu lên, giống như một giây sau có thể thấy cảnh tượng Diệp Thiên bị băm.
Nói đùa, những người này đều là đệ tử tinh anh trong Huyền Minh Tông, tất cả tu vi đều thuộc Huyền Thông Cảnh đỉnh phong hoặc viên mãn, toàn bộ võ sĩ ở trước mặt bọn họ đều như gà đất chó sành.
"Ầm ĩ."
Mà lúc này, thấy mười người tới gần Diệp Thiên híp mắt, đạp một cái.
Chỉ nghe “bùm” một tiếng.
Giống như tên lửa nổ mạnh, lấy Diệp Thiên làm trung tâm, sóng xung kích kinh khủng điên cuồng trùng kích phía trước hắn.
Một giây sau! Bùm! Bùm! Bùm!
Mười vị đệ tử tinh anh bị sóng xung kích đánh trúng, chỉ trong nháy mắt nổ thành sương máu.
Tất cả mọi người sợ ngây người, trợn mắt há miệng nhìn mưa máu đón gió bay lả tả, nhanh chóng nhuộm đỏ quần áo của chấp sự và Tô Tuấn Hào.
Thậm chí đã chui vào trong miệng Tô Tuấn Hào, nhưng anh ta không cảm nhận được mùi.
Bởi vì anh ta đã bị kinh hãi hồn phi phách tán rồi!
“Ông trời của tôi ơi! Một cái đạp chết mười đệ tử của Huyền Minh Tông, chuyện này cũng quá khủng bố, quá kích thích, quá rung động, quá bùng nổ rồi!” Rất lâu sau có người phát ra tiếng thở dài như vậy.
“Đại sư Diệp uy vũ vô cùng dũng mãnh!”
“Đại sư Diệp quá giỏi rồi!” Lúc này Đường Nhã Dao và Vũ Thiên Linh khó kìm nén tâm tình kích động, vô cùng vui mừng chạy như điên về phía Diệp Thiên, mỗi người một bên kéo cánh tay của Diệp Thiên kích động không thôi, đôi mắt đều đã vui thành hình trăng rằm.
“Cái gì? Cậu ta là đại sư Diệp?” Quần chúng vây xem ở đây, cùng với đám Tô Tuấn Hào sợ ngây người lần nữa!
Thân thể vị chấp sự kia càng run lên bần bật, lùi mạnh về phía sau, mồi hôi chảy như mưa, cảm giác sợ hãi tử vong nhanh chóng bao phủ toàn thân.
Ông ta biết đại sư Diệp là tôn xưng của đám người thường đối với Diệp Bắc Minh, mà Đường Nhã Dao và Vũ Thiên Linh là người trong thế lực dưới trướng Diệp Bắc Minh, hai bọn họ gọi hắn là đại sư Diệp, vậy hắn tuyệt đối là đại sư Diệp không nghi ngờ rồi.
“Đi làm chút đồ nướng cho tôi, lát nữa nếm thử tay nghề của hai người.” Diệp Thiên nói xong, nhéo eo hai người một cái.
.