TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trùng Sinh
Chương 402: Ngươi Biết Quá Nhiều Rồi!



Diệp Thiên nghe thấy lời nói, lông mày nhíu lại, không kiềm chế được mà quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đạo sĩ áo trắng dắt theo một cô gái nhỏ, trong không trung, bước trên ánh trăng sáng chậm rãi đi đến.

Ngay ánh nhìn đầu tiên, Diệp Thiên liền cau mày.

Thứ kim đan tu sĩ thấp kém!
Đây là do Diệp Thiên thông qua thần thức, thâm nhập vào trường khí tiềm ẩn của người đạo sĩ, từ đó tìm ra được bí mật, ngoài điều này ra hắn còn biết được rằng tên đạo sĩ này có một trường khí rất mạnh, thực tế mà nói thì năng lực không kém Diệp Thiên một chút nào.

“Trên đời này còn có một tu sĩ lợi hại như vậy sao?” Diệp Thiên trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Không thể không nói, thực lực của kẻ đạo sĩ đó thật là khiến hắn thay đổi cái nhìn khác.

Ít nhất với năng lực của hắn ta hiện tại thì rất khó có thể đánh bại người đạo sĩ này.

“Đạo hữu, hiếu kỳ thì có thể hiểu được, nhưng dò loạn tu vi của người khác thì lại là một chuyện rất nguy hiểm đấy, đây cũng là do tính khí ta tốt, nếu đổi lại là một tu sĩ nóng tính, sợ rằng đã đánh cho cậu một chưởng chết rồi.

” Tên đạo sĩ cười lớn nói, dừng tại chỗ cách xa Diệp Thiên ba mét.

“Đạo hành không hề nông cạn, tất cả điều này ông đều hiểu rõ.

” Diệp Thiên nhướng mày, dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra cười nói.

Hắn tin chắc tên đạo sĩ tuy rằng phát hiện ra hắn dò xét tu sĩ của mình, nhưng lại không biết rằng đã bị hắn tìm ra đại thể tu vi, hắn đối với thần thức mãnh mẽ của mình vẫn rất có lòng tin.

Quả nhiên, tên đạo sĩ cười nói: “Nếu ngay cả tu sĩ phàm gian cũng không thể tìm ra được tu vi của tôi, vậy thì tu vi trên người lão phu cũng thật là uổng công luyện rồi, chỉ là dụa vào tu vi của cậu, cậu có dò xét bất cứ cách nào cũng sẽ không thể biết được tu vi trên người lão phu có bao nhiêu.



Trong mắt của tên đạo sĩ, dù Diệp Thiên là tu sĩ nhưng cũng không quá mạnh, vì vậy xét về tu vi của Diệp Thiên, so với hắn căn bản không cùng một đẳng cấp.

Diệp Thiên cười thầm, nhưng sau đó liền hỏi: “Đạo hữu đến từ đâu?”
“Cậu nói với lão phu trước, vừa rồi là ai đã ở đây độ kiếp.

” Tên đạo sĩ nói, dáng vẻ coi thường, cảm thấy bản thân gọi Diệp Thiên là đạo hữu đã là cho hắn mặt mũi rồi, còn Diệp Thiên thì không có tư cách xưng hô với ông ta là đạo hữu.

Tuy nhiên lại không biết rằng, Diệp Thiên gọi ông ta là đạo hữu, cũng là cho ông ta thể diện.

Phải biết rằng trước kia lúc ở đây, có thể được Diệp Thiên gọi là đạo hữu, đều là những người có tên tuổi khắp chư thiên vạn giới, cũng gọi là nhập gia tùy tục, nếu không tu sĩ Kim Đan Cảnh trong mắt hắn đến chó cũng không bằng.

Đương nhiên, Diệp Thiên rất tự nhiên nhìn ra được sự khinh thường trong mắt tên đạo sĩ kia, chỉ là sớm đã quen bị mắt chó nhìn người rồi nên hắn cũng không tức giận mà nói: “Ông nhầm rồi, làm gì có ai độ kiếp chứ.


“Vậy thì vừa rồi phía bên này sấm sét ầm ầm là có chuyện gì?” Tên đạo sĩ nhăn mặt nói.

Diệp Thiên cười nói: “Chỉ là ông trời vừa trung tiện mà thôi, động tĩnh có chút lớn, không ngờ lại khiến ông kinh ngạc rồi.


Hắn vì để tránh những phiền phức không đáng có mới không nói là hắn tạo ra những động tĩnh đó.

“Đúng là to gan!” Cô gái nhỏ nghe thấy lời của Diệp Thiên, lập tức liền thổi phồng hai quai hàm, bực dọc nói: “Sư tôn của tôi chính là Thiên Hà kiếm tiên tiếng tăm lừng lẫy của núi Côn Luân, từng một kiếm phá vỡ thiên hà, khiến nước Thiên Hà khô cạn bảy bảy bốn chín ngày, vì vậy nổi tiếng khắp Côn Luân Hư, được ca ngợi là Thiên Hà Kiếm Tiên.



“Ngoài điều này ra, sư tôn của tôi còn được phong là đệ nhất cao thủ trong bảng xếp hạng Thần Quân gồm ba mươi sáu thứ hạng, được hơn mười tỷ người Côn Luân Hư bái lạy và kính ngưỡng, anh lại dám nói sư tôn tôi bị kinh sợ, anh quả là trâng tráo.


“Mau xin lỗi sư tôn của tôi đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Nói xong, cô gái nhỏ hung dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.

Phù phù!
Diệp Thiên không kiềm chế được cười nhạo.

Diệp Bắc Minh hắn tung hoành hàng trăm nghìn năm trên vũ trụ lại lần đầu tiên bị một cô gái đe dọa, chỉ cảm thấy vô cùng hài hước.

Nhưng Đóa Đóa thấy có người hung dữ với ba thì lập tức thở hồng hộc chạy đến chỗ cô gái không vừa ý nói: “Có gì giỏi giang chứ, cha của tôi rất lợi hại đó, nói tên ra ai cũng phải khiếp sợ.


“Vậy cứ thử nói xem, chị đây đảm bảo sẽ không sợ.

” Cô gái nhìn Đóa Đóa một cách đùa cợt.

“Tôi sợ nói ra rồi, cô sẽ ngã lăn ra đất ngay đấy.

” Đóa Đóa hắng giọng nói.

“Sao có thể chứ!” Cô gái nhỏ coi thường nói: “Cha của nhóc chỉ là một kẻ tu sĩ nhỏ bé tầm thường, sư tôn của tôi lại là một đại tu sĩ Kim Đan Cảnh trên đỉnh cao, nhóc mau đi hỏi cha nhóc xem liệu có phải nể sợ sư tôn tôi rồi không.



“Cha tôi mới không thèm sợ đâu.

” Đóa Đóa không chịu thua kém nói: “Vừa nãy cha tôi đã giẫm nát bảy viên kim đan, nếu như cô còn dám hung dữ với cha tôi thì coi chừng cha tôi sẽ giẫm nát kim đan của sư tôn nhà cô đấy.


“Sư tôn, con bé này… nó…” Cô gái nhỏ bị lời của Đóa Đóa làm cho khuôn mặt tức giận đến nghẹt thở.

“Ha ha ha!”
Thiên Hà Kiếm Tiên không tức giận ngược lại còn cười: “Thật đúng là một cô gái đáng yêu mồm miệng lanh lợi.


“Đúng là con gái ngoan của cha.

” Diệp Thiên cũng bị lời của Đóa Đóa chọc cho cười, cưng chiều mà xoa xoa đầu của cô bé, chỉ cảm thấy con gái quá giống mình rồi, không biết trời cao đất dày, không quan tâm người kia là ai, mở miệng ra đã có thể khiến người khác tức chết.

“Đạo hữu, có thể tặng con gái của cậu cho lão phu được không?” Thiên Hà Kiếm Tiên đột nhiên hỏi.

“Tặng cho ông?” Diệp Thiên không thể tin được được.

“Đúng, con gái cậu rất thông minh, lão phu sẽ dạy nó tu luyện, sau một khoảng gian tu vi sẽ là của ngươi.

” Thiên Hà Kiếm Tiên vỗ ngực nói.

“Cha, đừng tặng Đóa Đóa cho người khác, Đóa Đóa muốn ngày nào cũng có thể nhìn thấy cha mẹ.


Không đợi Diệp Thiên mở lời, cô bé tội nghiệp nói.


Diệp Thiên cưng chiều cười: “Đóa Đóa là cục cưng, là tim gan của cha mà, cha sẽ không tặng Đóa Đóa cho người khác đâu, ai dám ngược đãi Đóa Đóa, cha sẽ đánh người đó.


“Được ạ được ạ!”
Đóa Đóa vui mừng khôn xiết, thơm lên má Diệp Thiên, nũng nịu gối đầu lên vai Diệp Thiên, dáng vẻ không muốn rời cha.

Diệp Thiên cưng chiều vỗ vỗ vào lưng Đóa Đóa, ra lệnh: “Bạch Hổ, chúng ta đi.


Kết quả vừa quay người liền nghe thấy Thiên Hà Kiếm Tiên lên tiếng: “Đạo hữu, con gái cậu đúng là có trái tim Thất Khiếu Linh Lung, chỉ có đem nó tặng cho lão phu mới có thể bảo đảm sự an toàn tuyệt đối cho nó, bởi vì lão phu vốn ở Thiên Huyền Tông, chính là một trong tứ đại đỉnh cấp tiên tông của Côn Hư, có ba vị chân quân Nguyên Anh Cảnh trấn giữ, không có môn phái nào dám đến Thiên Huyền Tông của tôi giở trò lưu manh, nếu như cậu không đưa con gái cậu cho tôi, nếu như bị tu sĩ của Luyện Đan môn phái phát hiện, chắc chắn sẽ bị bắt đi moi tim để luyện đan.


“Đương nhiên, tôi sẽ không lấy không con gái cậu mà sẽ cho cậu một nghìn vạn linh thạch làm công phí, cậu thấy sao?”
Ở Côn Hư, một linh thạch bằng một đến hai linh thạch, một nghìn vạn linh thạch cùng với năm mươi vạn cân linh thạch, cũng phải đến năm trăm tấn.

Thiên Hà Kiếm Tiên cho rằng, Đóa Đóa hoàn toàn xứng đáng với cái giá này, nếu như được bồi dưỡng tử tế, tương lai chắc chắn sẽ trở thành thần nữ của Thiên Huyền Tông, tiền đồ sẽ rộng mở, hắn cũng sẽ vì có thể bồi dưỡng ra một thần nữ mà được hưởng vinh quang tối cao.

Nhưng ông không ngờ rằng, Diệp Thiên vừa nghe lời ông ta đã lập tức quay người lại, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, khác hẳn so với ban đầu.

“Ông biết quá nhiều rồi, tôi phải khiến ông im miệng lại!”
Nói xong, Diệp Thiên thiết đặt chức năng phòng ngự của Huyền Thiên Chiến Giáp trên người Đóa Đóa, một sức mạnh phòng thủ mạnh mẽ ngay lập tức bao trùm lấy toàn thân hắn.

Giây tiếp theo!
Hắn nắm chặt nắm đấm, bỗng chốc trở nên hung bạo, bế Đóa Đóa lên lên, dùng toàn lực đấm về phía Thiên Hà Kiếm Tiên.




Đọc truyện chữ Full