TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xinh Gái Có Gì Sai
Chương 9: Trận đấu bóng rổ

Thời Vũ mặc cực kì bình thường, áo sơ mi trắng và quần sooc bò, thân áo rộng nên dùng một chiếc thắt lưng màu trắng thắt lại, càng lộ rõ eo mảnh mông cong, đôi chân vừa thon vừa dài, mà đôi chân này cũng không an phận, giẫm trên đôi dép lê tinh xảo hơi có gót cứ chốc chốc lại đu đưa, càng toả ra cảm giác biếng nhác đậm đặc.

Các bạn học đến đến đi đi nán ánh mắt lại đôi chân ấy một lát, như chỉ nhìn bóng dáng lộ ra này đã đoán được người dưới ô xinh đẹp nhường nào.

Ban đầu, cô bạn bật ô còn hơi thấy khó tả và bài xích, lúc này thì đã cam tâm tình nguyện, bởi vì nữ sinh bên cạnh này có dung mạo như nữ chính truyện tranh, tựa như nữ chính trong truyện tranh hoặc tiểu thuyết mà cô nàng lén đọc vậy, tác giả dùng vô số từ ngữ đẹp đẽ để miêu tả dáng người và dung mạo của nữ chính, khi ấy luôn cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi rốt cuộc nữ chính xinh đẹp nhường nào, bây giờ có vẻ đã có nét phác rõ ràng rồi, có lẽ giống như Thời Vũ nhỉ!

Nam sinh lớp 11/19 chơi bóng rổ, chỉ riêng trò này đã có thể thu hút rất nhiều người chú ý.

Lớp 11/19 là lớp có thành tích xuất sắc nhất khóa này. Học sinh (tự thi đỗ) có thể vào Trung học Trường Duệ đã thuộc vào loại tinh anh rồi, còn học sinh lớp 11/19, đương nhiên thuộc loại tinh anh trong tinh anh, sau khi thi đại học xong, chẳng hề bất ngờ khi họ sẽ vào ngôi trường đại học tốt nhất cả nước, sau đó tham gia vào các lĩnh vực hoặc tiếp tục làm phần tử tinh anh.

Thời Vũ cảm thấy lớp 11/19 hoàn toàn hưởng ké từ Lâm Phong Dự, bởi vì lớp 11/17, 11/18 và 11/20 cũng chẳng kém cạnh, song lại bị lớp 11/19 đè đầu, nếu cô mà học ở ba lớp kia, cô nhất định sẽ tức đến mức thổ huyết.

Nhưng cô cũng không có cơ hội vào được những lớp như thế.

Không chỉ một vài học sinh khối Mười ở bên cạnh xem trò mà ngay cả một vài học sinh khối Mười hai cũng đến bên này xem hot boy trong truyền thuyết.

Lâm Phong Dự vẫn một mực đứng bên ngoài, thi thoảng mới chạm vào bóng, bởi vì tay trái của anh vẫn còn băng bó, trông thì có vẻ không quá nghiêm trọng.

“Thích khoe khoang.” Thời Vũ lại một lần nữa bĩu môi, nếu đã bị thương thì dưỡng thương cho tốt là được, lại còn cứ đi chơi bóng, đây là cố ý muốn thu hút sự chú ý của người khác hả?

Cô bạn lại một lần nữa nhìn Thời Vũ, giải thích: “Đó là các bạn lớp 11/20 lôi các bạn lớp 11/19 chơi bóng, nghe nói lần trước họ thi đấu thì lớp 11/20 thua…”

Thời Vũ sững người, được rồi, ngoài Lâm Phong Dự cô chẳng biết ai cả.

“Muốn đấu thì sao không đến sân bóng rổ?”

Cô bạn lắc đầu. “Tớ cũng không rõ, chắc là các bạn lớp 11/19 không muốn tốn thời gian làm những việc này, bây giờ bị người ta ngăn lại nên chơi đại một ván, tránh để đối phương cứ quấy rầy.”

Thời Vũ gật đầu, chắc là vậy.

Ban đầu Thời Vũ còn chưa nhìn ra điều gì, lúc này lại cảm thấy bất thường. Ban đầu mấy cậu bạn lớp 11/19 chơi cho có lệ, nhưng rõ ràng mấy bạn lớp 11/20 thì nghiêm túc, lúc này lớp 11/19 chiếm thế hạ phong, vì thế họ lập tức thay đổi thái độ…

Cũng phải, vốn chỉ là chơi cho vui, nhưng bây giờ nhiều người vây quanh xem như thế, nên đã biến thành chiến đấu vì danh dự và lòng tự trọng của lớp rồi.

Thời Vũ trông thấy, Lâm Phong Dự vốn ở rìa ngoài chẳng mấy khi chạm vào bóng cũng đã nghiêm túc hơn mấy phần, chí ít thì bây giờ anh không đứng biếng nhác nhìn người ta chơi bóng nữa mà từ người đứng xem trở thành nhân vật chính, sau khi cầm được bóng thì mau chóng chuyền cho đồng đội, sau đó di chuyển vị trí, đồng đội của anh lập tức chuyền bóng lại cho anh, sau khi có được bóng, anh nhanh nhẹn ném vào rổ.

Vào rồi.

Bàn tay Thời Vũ hơi siết chặt, vừa nãy vậy mà cô hơi căng thẳng, sau khi thấy Lâm Phong Dự ném bóng vào rổ, vậy mà cô còn rất vui.

Vai Thời Vũ bị người ta huých mạnh một cái, cô quay đầu sang nhìn với vẻ cực kì thiếu kiên nhẫn.

Liễu Phi Phi đưa cho Thời Vũ một cốc trà sữa, đúng là sản phẩm của quán trà sữa kiểu Thái mà Thời Vũ thích, cô cực kì thích những thứ bên trong ngọt ngọt trơn trơn.

Thời Vũ vừa nhận trà sữa, vừa lấy chiếc ô từ tay người lạ qua, tỏ ý là cô bạn đó có thể đi được rồi, sau đó nhét ô vào tay Liễu Phi Phi. “Cầm ô.”

Liễu Phi Phi thật sự nhận lấy ô, một lúc lâu sau, cô nàng mới cảm thấy sai sai. “Tại sao tôi phải cầm ô hả?”

“Bởi vì cầm ô không thoải mái.”

Liễu Phi Phi cáu, bà cầm ô không thoải mái, cho nên bảo tôi cầm?

Thời Vũ phớt lờ Liễu Phi Phi, tiếp tục nhìn xuống dưới. Bấy giờ đang là khi Lâm Phong Dự chơi nổi trội, lúc nhận được bóng muốn ném vào rổ thì luôn bị những mấy người chặn lại, sau khi lừa đối phương bằng động tác giả, anh thành công tránh được người ta, rồi mới ném vào rổ, cả người gần như đều treo trên khung rổ.

Thời Vũ trợn tròn mắt.

Người đó rõ ràng trông nho nhã lịch lãm, như thư sinh lên kinh thi trong phim, đầy phong thái thư sinh, tuy không có vẻ yếu ớt, nhưng cũng còn xa mới giống kiểu cường tráng giỏi thể thao, song biểu hiện của anh dưới khung bóng rổ, chẳng ai nghi ngờ về tế bào thể thao của anh, thậm chí cảm xúc cũng lên xuống theo nhất cử nhất động của anh.

Đã có nữ sinh không nhịn được nữa, lớn giọng hét tên của “Lâm Phong Dự”. Học sinh Trung học Trường Duệ ít nhiều chịu ảnh hưởng từ phong cách của trường, trong các bạn nữ không thiếu những người can đảm mạnh bạo, không ít người mượn cơ hội này để tỏ tình, gào lên “Lâm Phong Dự mình thích cậu”.

Một nữ sinh ở tầng hai bắc hai tay bên miệng làm thành loa. “Lâm Phong Dự, Hạ Hoan lớp 11/6 thích cậu.”

Một nhóm con trai huýt sáo tập thể.

Bỗng chốc, một trận đấu bóng rổ hơi kích thích biến thành đại hội tỏ tình nhiệt liệt.

Mấy bạn nam lớp 11/19 đã đuổi kịp tỉ sổ cũng không tiếp tục đấu nữa, ai nấy đều vỗ vai Lâm Phong Dự, nháy mắt như đang nói gì đó.

Mấy bạn nam lớp 11/20 thấy biểu hiện của lớp 11/19 thì cũng không đeo bám mãi nữa, dẫu sao nếu cứ đấu tiếp thì thật sự không biết ai thua ai thắng, một trận hòa tốt hơn thua trước mặt mọi người nhiều.

Thời Vũ trông thấy Lâm Phong Dự ngẩng đầu, không biết vì nghe thấy lời tỏ tình của người khác hay là gì.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đứng một trái một phải Thời Vũ, lúc này đang muốn hỏi Thời Vũ định làm gì, thì thấy Thời Vũ hét lớn tên của Lâm Phong Dự.

“Lâm Phong Dự.”

Thời Vũ vừa cất tiếng, cả hiện trường đã trở nên náo nhiệt vô cùng.

Có người đã nhận ra cô, lũ lượt phổ cập cho bạn mình về cô gái xinh đẹp này, bỗng chốc mọi người đều bị Thời Vũ gợi hứng thú, hoa khôi trường gọi Lâm Phong Dự làm gì?

Chẳng lẽ cũng tỏ tình ư?

Người xem trò liền không nỡ rời đi nữa.

Còn lúc này, Lâm Phong Dự cũng hơi ngẩng đầu, hai tay anh chống eo, lưng ưỡn thẳng như thân bút, tựa như một cây bạch dương tinh thần phấn chấn, xanh tươi mơn mởn, sức sống tràn trề.

Chỉ là, ở khoảng cách xa như thế, Thời Vũ cũng có thể trông thấy nét mặt anh, chẳng có chờ mong hay vui mừng, đôi mắt đó như một hồ nước sâu phẳng lặng, chẳng một gợn sóng.

Ánh dương đậu trên người anh, một người một chiếc bóng, đứng một mình, tự tạo thành phong cảnh, những giọt mồ hôi trên tóc vậy mà cũng sáng lên, hoàn toàn thoát khỏi nhận thức về thứ gì bẩn thỉu đang giả vờ trong suốt trong nắng sớm.

Thời Vũ khẽ cười. “Lâm Phong Dự, băng gạc của cậu bị thấm máu rồi.”

Bấy giờ Lâm Phong Dự mới cúi đầu nhìn tay trái mình, chắc là băng gạc đã thấm máu vì anh vận động mạnh, có thể trông thấy rõ trên dải băng màu trắng. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Thời Vũ. “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.”

Thời Vũ hơi thất vọng, Lâm Phong Dự không cho cô thêm một ánh mắt nào, đã đi về phía phòng thay đồ bên cạnh tòa nhà dạy học rồi, ở đó có thể tắm ào một cái, sau đó thay quần áo.

Ngôn Nhan nhìn lọt vẻ thất vọng của Thời Vũ. “Thật sự ưng Lâm Phong Dự hả?”

Thời Vũ nhếch khóe miệng, không nói gì.

Liễu Phi Phi nhận xét: “Đây phải là khuôn mẫu địa ngục.”

Ngôn Nhan bày tỏ sự tán thành, nhưng cô nàng hơi nghĩ không thông. “Sao bà lại đột nhiên có hứng thú với Lâm Phong Dự thế?”

Liễu Phi Phi nghĩ khá thực tế. “Tuy quần áo giày dép của Lâm Phong Dự trông chất lượng cũng ổn, nhưng không phải hàng có nhãn hiệu, chứng tỏ điều kiện gia đình cậu ta chẳng ra sao…”

“Tục.” Thời Vũ cảm thấy mình nên dạy dỗ hai người bạn thân cho hẳn hoi. “Hai bà đừng xem nhẹ cậu ấy, người ta bây giờ chẳng ra sao, gia đình cũng chẳng ra sao, nhưng cậu ấy có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân mà tự trở thành người đứng trên đỉnh kim tự tháp đấy. Còn bọn bà, lúc chào đời đã là lúc huy hoàng nhất của bọn bà rồi, chỉ có thể xuống dốc thôi.”

Liễu Phi Phi: “Điều đó chứng tỏ bọn tôi vừa ra đời đã ở đỉnh kim tự tháp rồi, đúng chứ? Chà chà, người ta còn phải phấn đấu mới có thể đạt đến mục tiêu này, còn bọn tôi từ lúc ra đời đã đạt được rồi, sao tôi lại tự hào thế chứ?”

Ngôn Nhan nở nụ cười. “Bà thật sự ưng Lâm Phong Dự hả… Được rồi, ừm, tiềm lực cũng ổn, coi như cổ phiếu tiềm năng.”

Thời Vũ ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy quái gở, việc gì cô phải nói giúp Lâm Phong Dự chứ.

Sau đó Thời Vũ mau chóng nghĩ thông, cô không hề nói giúp Lâm Phong Dự, chỉ đơn thuần là trần thuật sự thật thôi, kiếp trước Lâm Phong Dự quả thực lăn lộn ra trò, có thể tham dự bữa tiệc mà Tô Viễn Trạch có thể tham dự, chứng tỏ anh dựa vào sự nỗ lực của bản thân mà đột phá tầng lớp, quả thực tài giỏi.

Cô là một đứa trẻ thành thật, thừa nhận người ta ưu tú thì có gì to tát đâu.

Đúng, chính là như vậy.

Thời Vũ uống một ngụm trà sữa. “Hai bà không hiểu đâu.”

“Vậy bà nói để bọn tôi hiểu xem.” Ngôn Nhan nháy mắt.

“Có nói hai bà cũng không hiểu.”

Liễu Phi Phi lại một lần nữa bực tức. “Bà không nói tôi ném ô của bà xuống luôn.”

“Bà ném đi, tôi sợ bà quá cơ.” Thời Vũ làm mặt quỷ với Liễu Phi Phi.

Liễu Phi Phi tức điên, thật sự buông tay, khiến chiếc ô trong tay rơi thẳng xuống từ tầng ba. Chiếc ô này của Thời Vũ, mặt ô là hoa và lá lập thể, lá xanh mát, hoa vàng nhạt, lúc bật ô thì hoa như nở ngay trước mắt, đầy vẻ tươi mát và thanh tân, lúc này nó xoay mấy cái trong không trung, sau đó rơi xuống đất.

Liễu Phi Phi lùi hai bước về sau, hơi sợ Thời Vũ tức giận.

Nhưng hôm nay có vẻ tâm trạng của Thời Vũ khá tốt, con ngươi của cô đảo quanh, đôi mắt linh động như đang suy ngẫm điều gì, sau đó cô cười tươi như hoa.

Lúc này có người đang hỏi, là ô của ai.

Thời Vũ vội gọi đối phương. “Đừng động vào, đừng động vào nó, cứ để nó ở yên đấy.”

Mười phút sau, cuối cùng Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan đã biết Thời Vũ đang làm gì rồi.

Khi Lâm Phong Dự đi ra từ phòng thay đồ, Thời Vũ lập tức gọi anh lại: “Lâm Phong Dự, Lâm Phong Dự…”

Lúc này, Lâm Phong Dự đã thay một bộ đồ khác, tóc cũng đã gội, đứng thẳng, khuôn mặt dính một lớp những hạt nước còn chưa tan đi, cả người sạch sẽ tuấn tú.

Lâm Phong Dự chậm chạp đi qua, không lên tiếng, chỉ hơi ngước cằm.

Thời Vũ vội chỉ vào chiếc ô đó. “Ô của tôi rơi rồi, phiền bạn Lâm nhặt hộ, cảm ơn.”

Nói cảm ơn trước, giống như một hành vi bắt ép vậy.

Lâm Phong Dự nhìn chiếc ô đó một lúc, nhíu mày, rồi vẫn đi qua nhặt ô lên, gập ô lại trước, rồi cầm vào tòa nhà.

Liễu Phi Phi giơ ngón tay cái ra với Thời Vũ.

“Được đấy nhỉ…”

Thời Vũ thở dài. “Chỉ thương cho em ô của tôi phải phơi nắng dưới ánh mặt trời lâu như thế, hu hu hu, em ô xinh đẹp đáng yêu lại hữu dụng của chị, chị có lỗi với em.”

Đọc truyện chữ Full