Khuôn mặt Tô Viễn Trạch không có vẻ phẫn nộ hay đè nén cơn bực một cách mất thể diện, cậu ta thật sự thấy có hứng thú. Con trai có diện mạo ổn áp như cậu ta vốn đã được con gái tán tụng, càng đừng nói là điều kiện gia đình nhà cậu ta cũng rất tốt, ngoài giàu có còn vô cùng hào phóng, bên cạnh có một toán gọi là “anh em”, càng khiến rất nhiều cô gái say đắm.
Nói một cách đơn giản, cô gái mà Tô Viễn Trạch ưng thì không có ai là thoát hết, dù là hoa khôi, mỹ nữ hay cô gái ngoan ngoãn một lòng học tập, chỉ cần cậu ta muốn thì chẳng đến mấy ngày, đối phương đã trở thành bạn gái cậu ta.
Và mỗi lần chia tay, đều là với kết quả Tô Viễn Trạch tự cảm thấy hết hứng thú, được rồi, cũng không phải là hết hứng thú, chủ yếu là cậu ta đã ưng một người đẹp khác.
Người mới không đến, người cũ không đi.
Bản thân Tô Viễn Trạch cũng biết mình là một tên khốn, nhưng hết cách thôi, cậu ta thích như vậy. Song dù thế, vẫn có rất nhiều người đẹp tranh giành, ghen tuông vì cậu ta. Cậu ta nghĩ, tam quan và suy nghĩ của mình vẫn có người công nhận đấy chứ, nếu không việc gì họ phải theo đuổi cậu ta không buông?
Thời Vũ chính là niềm vui mới mà Tô Viễn Trạch nhận định. Còn tình cũ của cậu ta đang trừng mắt nhìn bên này, nét mặt hơi dữ tợn, như muốn nổi cáu, nhưng lại sợ khiến Tô Viễn Trạch thấy phiền.
Thời Vũ không sợ, cô bực bội nhìn Tô Viễn Trạch. “Sao cậu còn chưa đi hả?”
Trong mắt Thời Vũ, bây giờ không phải thời gian Tô Viễn Trạch xuất hiện, phải đợi sau khi cô làm rõ chuyện với Lâm Phong Dự đã thì Tô Viễn Trạch mới nên xuất hiện. Khi ấy Tô Viễn Trạch mới được hoan nghênh, còn bây giờ, chính là dư thừa, là một sự tồn tại khiến người ta thấy phiền.
Cô căn bản chưa từng nghĩ phải dỗ dành Tô Viễn Trạch trước, càng chưa từng nghĩ, nếu thật sự có lúc đó, dựa vào đâu mà Tô Viễn Trạch còn đợi cô.
Lúc này cô còn đang thương xót cho mình, tên Lâm Phong Dự đó còn chưa nói cho cô biết rốt cuộc anh thích kiểu con gái thế nào.
“Vừa nãy cậu nói bây giờ không muốn trông thấy tôi, vậy tôi có thể biết lúc nào cậu muốn trông thấy tôi không?” Tô Viễn Trạch tỏ ra vô cùng có phong độ, cho dù Thời Vũ không lịch sự, cũng chẳng hề thục nữ, nhưng cậu ta không hề để bụng.
Theo quan điểm của Tô Viễn Trạch, con gái kiêu ngạo chút cũng không sao, đây là đãi ngộ đặc biệt của cô gái vẫn chưa theo đuổi được, một khi theo đuổi được thì đãi ngộ đó sẽ tự động xóa bỏ.
Chuyện này ư, Thời Vũ thật sự chưa nghĩ xong xuôi.
“Thế này đi, lúc nghĩ xong tôi sẽ báo cho cậu sau nhé. Cậu lấy di động ra, chúng ta để lại phương thức liên lạc.” Thời Vũ nói đầy nghiêm túc.
“Được thôi.” Tô Viễn Trạch cười tít mắt, lấy di động ra.
Theo Tô Viễn Trạch thấy, đây có lẽ chính là chiêu lạt mềm buộc chặt của người đẹp này, rất tốt, quả thực đã thu hút sự chú ý của cậu ta.
Tay Tô Viễn Trạch lười biếng gập lại, đặt bên miệng chạm với môi, sau đó khẽ buông tay ra, tạo ra một tiếng “chụt” với Thời Vũ. Động tác này vốn vô cùng phong lưu, nhưng vì tướng mạo cậu ta tuấn tú, ngược lại tôn lên thứ sức hút không bình thường.
Thời Vũ bĩu môi vẻ ghét bỏ, cũng chẳng buồn nhìn Tô Viễn Trạch.
Tô Viễn Trạch chỉ cười, cậu ta cảm thấy, thú vị hơn rồi.
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi trợn mắt trừng trừng nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy cảnh này đầy vẻ kì quái, nếu không phải vì họ hơi hiểu con người Thời Vũ thì e là cũng tưởng Thời Vũ đã rất có hứng thú với chàng trai này.
Nhưng cảnh tượng này đã dạy cho Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi một bài, cuối cùng họ đã hiểu, sao mấy tổng tài ngang ngược đó lại yêu một cô gái bình thường, chính là kiểu nữ chính cầm túi LV đi chợ mua rau, nhìn xem, đặc biệt biết mấy, hội tổng tài hiểu rộng thấy nhiều, đã thấy nhiều cô gái lộng lẫy xa hoa, nhưng đã từng thấy ai cầm hàng hiệu đi mua rau, đi mặc cả với bà cô trong chợ chưa?
Chắc chắn là chưa từng thấy, bởi vậy vừa gặp thì đương nhiên đã kinh ngạc vô cùng.
Nói trắng ra, chính là cái họa gây ra vì chưa từng thấy, vì thiếu hiểu biết.
Liễu Phi Phi tốt bụng nhắc nhở Thời Vũ. “Người vừa nãy… hình như cậu ta có bạn gái rồi thì phải?”
“Ờ, tôi không bận tâm.” Thời Vũ lắc đầu. “Bây giờ tôi phải theo đuổi…”
Thời Vũ lập tức im miệng.
Liễu Phi Phi lập tức hưng phấn. “Theo đuổi gì?”
Thời Vũ bụm miệng. “Không theo đuổi gì. Ý của tôi là Tô Viễn Trạch có bạn gái thì liên quan gì đến tôi, tôi đâu có thân quen với cậu ta, dù sao thì bây giờ chắc chắn không thân quen, tôi đương nhiên không cần bận tâm.”
“Tô Viễn Trạch là ai?”
Thời Vũ: “…”
Ngôn Nhan: “Anh chàng vừa nãy hả? Không đúng, sao bà quen biết cậu ta?”
Thời Vũ lóe lên một ý. “Cậu ta học cùng trường với thằng em tôi, trung học Số Mười một đó, lúc đến trường thằng em tôi tôi từng nghe nói về cậu ta, cũng giàu, bạn gái thay không ngừng… Là người nổi tiếng ở trường đó.”
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều chấp nhận lời giải thích này.
Bấy giờ Thời Vũ thở phào một hơi, sau đó lại hơi đắc ý, Tô Viễn Trạch là chồng sắp cưới kiếp trước của cô đó, bây giờ Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều không biết, khi ấy Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cũng bất bình hộ cô.
Mỗi lần Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi chê bôi Tô Viễn Trạch, Thời Vũ sẽ gọi Tô Viễn Trạch đến, sau đó mắng Tô Viễn Trạch một trận, bắt anh ta làm cu li xách đồ cho ba người họ. Sau khi cô đã trút giận, tâm trạng của Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cũng sẽ vì thế mà trở nên tốt hơn.
Khi ấy Thời Vũ vênh vang, Tô Viễn Trạch có ghê gớm hơn nữa ở bên ngoài thì sao, còn không phải ngoan ngoãn cho cô mắng, phải lấy lòng cô hay sao.
Chỉ là lần nào Liễu Phi Phi cũng hỏi Thời Vũ: “Rốt cuộc bà có thích Tô Viễn Trạch không?”
“Thích chứ, không thích thì tôi có thể lấy anh ta hả?”
“Thế thích anh ta thì tại sao bà chịu đựng được việc anh ta ở bên một người phụ nữ khác, cho dù là lựa chọn bần cùng bất đắc dĩ thì ít nhất bà cũng nên tức giận hoặc ghen tuông, nhưng bà chẳng giống thế tẹo nào.”
“Tôi cảm thấy có lẽ tôi thích Tô Viễn Trạch quá, cho nên mới như vậy.”
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi lại sốc một lần nữa, đẳng cấp thích này cao quá rồi.
Thời Vũ giải thích: “Bà xem đấy, Tô Viễn Trạch trăng hoa mà, anh ta thích giao du với rất nhiều phụ nữ, như vậy anh ta mới vui, mới sống một cách thoải mái. Nếu tôi thay đổi anh ta, anh ta sẽ không vui nữa, anh ta không vui nữa, tôi chắc chắn cũng sẽ không vui, làm người ấy mà, việc gì phải thế.”
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi chẳng thể hiểu nổi cảnh giới đó, họ cũng khá nghi ngờ cách nói Thời Vũ sẽ không vui, chỉ cần có tiền tiêu, bạn trẻ Thời Vũ sẽ chẳng có chuyện không vui, nếu không vui, đó chắc chắn là vì tiền không đủ tiêu…
Có những lúc Thời Vũ cũng sẽ không vui, bởi vì có người thật lòng yêu Tô Viễn Trạch tới tìm cô, nói cô căn bản không thích Tô Viễn Trạch, việc gì phải bá chiếm Tô Viễn Trạch.
Ngôn Nhan hỏi Thời Vũ: “Bà thích Tô Viễn Trạch đến mức nào?”
“Thích lắm đó!”
“Nếu Tô Viễn Trạch không có tiền nữa, vậy bà còn thích anh ta không?”
“Anh ta đã không còn tiền nữa, việc gì tôi còn phải thích anh ta?”
“…”
Thanh tân, thoát tục như thế, khiến Ngôn Nhan nói không nên lời.
Thời Vũ giảng đạo lý cho Ngôn Nhan: “Bà thích một người, chắc chắn là vì trên người anh ta có một vài ưu điểm, nhưng có một ngày ưu điểm trên người anh ta không còn nữa, không thích nữa là chuyện bình thường lắm mà. Chỉ là Tô Viễn Trạch rất đặc biệt, ưu điểm của anh ta là giàu có mà thôi.”
Ngôn Nhan không có lời nào để nói.
“Vậy Thời Vũ, nếu một chàng trai chỉ thích bà, nhưng không giàu có và một chàng trai thích rất nhiều cô gái nhưng rất giàu, bà chỉ có thể chọn một, bà chọn ai?”
“Hỏi bằng thừa, chắc chắn là chọn giàu…” Tự Thời Vũ cũng sững người. “Trừ phi người đó… thôi vậy.”
Khi ấy, cuối cùng Ngôn Nhan không hỏi ra được gì từ Thời Vũ.
————————–
Gặp lại Tô Viễn Trạch một lần nữa, Thời Vũ vừa không kích động cũng chẳng có suy nghĩ nối lại tiền duyên trước, tâm trí cô đều chỉ là cô phải phấn đấu vì Tô Viễn Trạch, vì Tô Viễn Trạch, cô phải mau chóng theo đuổi được Lâm Phong Dự.
Tự cô cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, vì Tô Viễn Trạch mà phải theo đuổi Lâm Phong Dự.
Nghiêm túc phân tích thì thực ra cũng không kỳ lạ, nói rồi đó, phải trả thù, theo đuổi Lâm Phong Dự, đá anh, làm hòa với Tô Viễn Trạch.
Đừng hỏi cô tại sao, dã đưa ra quyết định rồi, vậy thì bắt buộc phải chấp hành.
Cho nên buổi sáng hôm thứ Ba, từ sớm cô đã đứng ở cổng trường đợi tên Lâm Phong Dự kia.
Đừng hỏi cô tại sao đợi vào thứ Ba mà không phải là thứ Hai.
Thứ Hai cô cũng đợi rồi, đợi rõ lâu, Lâm Phong Dự không đến, đã vào học rồi mà cô vẫn còn nghĩ, sao muộn vậy rồi mà Lâm Phong Dự vẫn chưa đến, chẳng lẽ là bị cảm, tắc đường, hoặc là bị tai nạn…
Suy nghĩ tai nạn khiến cô cực kỳ hưng phấn, trên phim đều diễn như vậy mà, nam chính bị tai nạn phải nhập viện, hoặc là bị mù, hoặc là gãy chân, lúc này cô đi chăm sóc anh, vậy không phải là dễ dàng cầm tù được trái tim anh nhất hay sao? Đến cuối cùng, chắc chắn anh sẽ hết mù, chân cũng khỏi, sau đó hạnh phúc viên mãn.
Mãi lâu sau Thời Vũ mới nhớ ra một chuyện.
Có thể là Lâm Phong Dự không đến muộn, không bị tắc đường, càng không bị tai nạn.
Người ta chỉ là đến trường trước cô mà thôi, người ta đã ở trong phòng học rồi mà cô vẫn còn ngốc nghếch đợi ở cổng trường, quá mất mặt, cho nên cô đến cửa lớp 11/19 nhìn. Khoảnh khắc trông thấy Lâm Phong Dự, cơn bực của cô với anh càng nặng thêm.
Đến trường thì đến trường thôi, đến sớm như vậy làm gì, hại cô ngốc nghếch đợi ở cổng trường lâu như thế.
Chuyện thế này, Thời Vũ đương nhiên không thể nói cho người khác biết.
Cho nên khi Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi hỏi cô tại sao đứng ở cổng trường lâu như thế, cô chỉ đành nói dối họ, cô đột nhiên không muốn đi học, muốn tìm lý do xin nghỉ, ở đó băn khoăn mà thôi, băn khoăn cả buổi rồi vẫn quyết định tới trường chăm chỉ học hành ngày ngày tiến lên.
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi có tin hay không thì cô không biết, cô chỉ biết, bản thân cô đã tin rồi.
Hôm nay cô dậy thật sớm, còn gọi hẳn xe đến trường, chính là để chặn Lâm Phong Dự lại, cô không tin hôm nay anh cũng có thể tới sớm như thế.
Sau đó Thời Vũ cứ đợi, rồi lại đợi, các bạn đến trường gần như đều sẽ nhìn cô mấy cái, sau đó mới vào trường.
Từ xa Thời Vũ đã trông thấy Lâm Phong Dự, người đó thật quá đáng, cố ý mặc sơ mi dài, cực kì hút mắt giữa một nhóm học sinh, anh chắc chắn mình đẹp trai hơn người khác, cố ý mặc nổi bần bật như thế, khiến người ta vừa nhìn đã có thể trông thấy anh.
Thời Vũ tưởng tượng một chút, sau đó trông thấy Lâm Phong Dự đi về phía mình.
“Lâm Phong Dự.”
“Hử?”
“Khéo ghê nhỉ, cậu cũng đến trường giờ này à.” Thời Vũ cùng Lâm Phong Dự vào trường, cảm thấy mình thật nhanh trí, tự nhiên và không hề giả bộ.
“Không khéo.”
“Hả?”
“Chẳng phải cậu đứng đó một lúc lâu rồi sao?”
“…”
“Cũng khéo lắm mà, nếu không sao tôi lại không gặp người khác mà chỉ gặp cậu chứ?”
Lâm Phong Dự nhìn cô hồi lâu, ngẫm nghĩ rồi gật đầu, tỏ ý tán thành với lời cô nói.
“Bạn học Thời Vũ này, tôi phải nhắc nhở cậu một chuyện…”
“Tôi biết cậu muốn nói gì, không phải là cậu đơn phương tưởng rằng tôi đứng đó đợi cậu hay sao, tôi nói cho cậu biết, thật sự không phải, chỉ là tình cờ gặp thôi. Cậu đừng có đơn phương tưởng vậy, tôi nói cậu nghe, đàn ông tự luyến không tốt đâu.”
Lâm Phong Dự nhìn cô một cái sâu xa. “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đây là tầng bốn, lớp cậu hẳn là ở tầng ba.”
Thời Vũ bị sốc nguyên tại chỗ.
Lâm Phong Dự chậm rãi về lớp mình.
Thời Vũ cảm thấy mình đã bị cười nhạo, tuy Lâm Phong Dự không cười, nhưng trong lòng anh chắc chắn đang cười. Lý nào là vậy!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xinh Gái Có Gì Sai
Chương 14: Lý nào là vậy
Chương 14: Lý nào là vậy